Disneyland 1972 Love the old s
Ngốc nghếch yêu

Ngốc nghếch yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 26-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 95 đánh giá )

Ngốc nghếch yêu

↓↓

Ngày anh bay, em không tiễn.

bạn đang xem “Ngốc nghếch yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chỉ có những người bạn thân thiết nhất đến sân bay tiễn anh. Em thấy anh bồn chồn, và bấm điện thoại liên tục. Điện thoại em cũng reo liên tục, nhưng em không dám nghe.


Em núp sau bức tường gần anh nhất, cố kìm tiếng nấc liên tục phát ra trong cổ họng. Nước mắt lã chã rơi, tèm lem cả lớp trang điểm dày cộp. Em đã định gặp anh, đã định mỉm cười tiễn anh, đã định cho anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình, nhưng em không làm được!


Thoáng thấy bóng anh chuẩn bị khuất sau cửa làm thủ tục lên máy bay, em bấm vội tin nhắn, bấm gửi. Tin nhắn vỏn vẹn ba chữ: "Em xin lỗi!"


Xin lỗi vì đã không gặp anh lần cuối.


Xin lỗi vì tất cả những gì đã qua..


Xin lỗi vì... Em chưa đủ can đảm để nói những tiếng quan trọng nhất trong đời...


***


Những ngày anh ở đây, đêm nào em cũng ngủ ngon, không mộng mị. Có mộng, thì chỉ thấy anh mỉm cười nơi cuối con đường đang chờ em tới. Anh đi, em hay gặp ác mộng. Em mơ thấy nhiều thứ, nhưng nhiều nhất là hình ảnh anh lẳng lặng bỏ đi. Đôi mắt anh nhìn trong mơ, nó ám ảnh em lâu lắm.


Những ngày anh ở đây, em hay la cà phố cổ với anh. Anh đi rồi, phố cổ trở nên nhạt nhẽo. Cả Hà Nội cũng nhạt thếch, không còn ngọt ngào như xưa. Em vốn yêu Hà Nội bằng thứ tình cảm trong trẻo, thế nhưng đến giờ thì chẳng yêu nữa. Hà Nội không còn anh, không còn những ngày êm đềm nữa rồi.


Những ngày anh ở đây, với em là những ngày yên bình nhất. Những ngày anh đi, thật ra là những ngày em chênh chao!


Em giặt gối bằng nước mắt, cắn bật máu môi để không phát ra tiếng nấc. Đầu óc em quay cuồng, tim nhiều lúc, có lẽ đã ngừng đập và ngẩn ngơ. Những lúc ấy, em chỉ biết lôi những kỉ niệm với anh ra ngắm nghía: Những lần dạo phố cùng nhau, những lần túm áo nhau, những lần anh trình diễn piano và em lắng nghe đầy hào hứng... Những kí ức được em giữ gìn bao ngày tháng qua, em lôi ra nhấm nháp. Ngọt ngào, đắng cay, say đắm và cuồng si, tất cả hòa trộn lại và làm cảm xúc trong em hỗn độn.


Nhưng em vẫn đủ tỉnh táo để không làm tổn thương đến bản thân mình. Em có thể khóc đến sưng mắt ban đêm, nhưng buổi sáng em vẫn tỉnh táo đi làm, tỉnh táo chào hỏi đồng nghiệp. Em biết, anh luôn mong em sống tốt. Dù đôi lúc em muốn gọi cho anh, muốn hét lên "Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã làm sai chuyện gì?", nhưng em không dám, cũng không biết số điện thoại của anh. Em hoàn toàn có cách để liên lạc với anh, nhưng em không làm.


Em sợ, nếu nghe thấy giọng anh, thực sự em sẽ quỵ ngã mất!


6. Đi qua những ngày nhớ tháng nhung.


Thực ra nỗi nhớ của em không phôi pha dần theo năm tháng. Nỗi nhớ của em, mỗi ngày lại tăng thêm đôi chút, chỉ là một tí tẹo, nhưng qua thời gian, nó đã tích tụ lại lớn đến nỗi em không thể hình dung được. Em cứ nghĩ rằng anh vốn chỉ là một người kì lạ đi qua đời em, không thể ngờ rằng anh luôn là người mà em cất giữ sâu trong trái tim mình.


Em cứ ngỡ rằng mọi thứ rất nhanh sẽ qua, kể cả nỗi nhớ anh cũng vậy. Thế nhưng những giọt nước mắt rơi vội trong đêm nhắc cho em nhớ, không bao giờ là quá đủ.


Em đếm từng tin tức vụn vặt về anh. Bạn em học tiến sỹ cùng anh bên Nhật kể rằng anh như một cái máy: Chỉ có ba việc: Ăn - Ngủ - Nghiên cứu. Mẹ anh sốt sắng mai cho anh đủ mối, nhưng anh luôn tìm cớ lần khân.


Em bật cười: Đấy mới là anh! Anh mà em quen, chứ không phải anh nào khác. Anh vẫn không thay đổi cái tính khó gần con gái như thế!


Em bồi hồi: Có phải em là người con gái duy nhất khiến anh chịu mở cửa trái tim? Em không biết câu trả lời, bởi vì em chưa bao giờ dám hỏi anh cả!


Trong những ngày anh đi, trong nỗi nhớ anh chưa bao giờ ngơi nghỉ, em tự đặt quyết tâm cho mình.


Nếu anh về, em sẽ không bao giờ buông tay anh lần nữa.


Anh là định mệnh của em!


7. Tin nhắn facebook.


Một ngày, khi em mở mắt tỉnh dậy, facebook thông báo có tin nhắn. Tin nhắn từ cái facebook cũ mèm của anh...


Từ ngày anh đi, em tập thói quen thăm wall anh mỗi ngày. Không những là để đọc tâm sự của anh, còn để đọc bình luận của bạn bè anh, xem những tấm ảnh anh post, và chắc chắn rằng anh vẫn ổn. Tuy rằng những thứ đó anh chỉ cập nhật vài tháng một lần, nhưng đối với em, đó cũng là hạnh phúc.


Hôm ấy, lần đầu tiên em nhận được tin nhắn kể từ khi anh đi.


Hello, my girl! How are you? I think that you're fine, right? I will come back Ha Noi tomorrow. Let's have a dinner! Take care.(Chào em, cô gái của anh! Em có khỏe không? Anh nghĩ rằng em vẫn khỏe nhỉ? Ngày mai, anh sẽ về Hà Nội. Hãy ăn tối cùng nhau! Giữ gìn sức khỏe nhé.)


Em bần thần. Tay không di nổi đến chỗ trả lời. Mãi sau, em mới nhắn lại được cho anh.


"Okie. Take care. Call me: 01633...."


Em thoát facebook, xin nghỉ làm. Cả ngày cứ ngồi nghĩ vẩn vơ. Em đã tưởng tượng hàng ngàn lần cách anh liên lạc lại với em, cũng tưởng tượng cả trăm lần lần gặp đầu tiên của chúng ta sau nhiều năm xa cách. Em chỉ không nghĩ, anh sẽ thông báo cho em bằng cách này!


Em đã nghĩ mình sẽ dũng cảm gặp anh. Bây giờ em mới nhận ra, em không đủ dũng khí. Em phải làm sao?


Em thức trắng đêm, vẽ ra đủ tình huống. Em sẽ làm gì khi gặp anh? Giữ thói quen "oánh" anh? Hay gì khác? Anh liệu có thay đổi? Mái tóc dài của anh có còn bồng bềnh không? Anh có còn thích mặc jeans và cầm máy ảnh lê la khắp chốn?


Bỗng dưng em nhận ra, anh đã khắc tên anh vào tim em quá sâu. Dù mùa qua mùa, năm qua năm, nhưng những kí ức của em về anh, chưa bao giờ thay đổi!


8. Một nụ hôn giữa bạt ngàn cuốn sách.


Em không ngờ rằng anh sẽ hẹn gặp em ở địa điểm mà chúng ta quen thuộc nhất trên đời: Gác Sách. Nơi chứng kiến mối quan hệ của chúng ta, nơi lưu giữ khoảng trời đẹp nhất, nơi để em biết tình cảm trong em thực sự đã bắt đầu...


Em mặc bộ váy đẹp nhất của mình, để mặt mộc (có lần anh đã bảo thích em để mặt mộc), ôm theo vài cuốn sách đến gặp anh. Vài năm không ghé, Gác Sách đã đổi chủ: Bà chủ cũ không biết vì bệnh gì đã mất năm ngoái, người trông coi Gác bây giờ là cháu nội của bà. Em không đến Gác cũng là có nguyên do: Em sợ đến Gác, khi nhìn thấy khoảng trời chao ôi là mênh mông đó, em sẽ khóc vì nhớ anh!


***


Anh đến trước em, thảnh thơi nhấm nháp li cà phê sóng sánh. Bao năm trôi qua, sở thích của anh vẫn không thay đổi. Em lặng đứng ở cửa Gác, không dám vào. Em lấy vội điện thoại ra, giơ máy chụp trộm anh.


Em muốn lưu giữ khoảnh khắc an nhiên này. Để về sau, dù anh và em có chia xa, thì nụ cười anh luôn in trong tim em, như thế!


- Chào em! Bao năm không gặp, em vẫn không thay đổi nhỉ? - Anh mỉm cười.


Em cũng cười, dù tim đang choáng váng.


Em mở lời, giọng đặc lại vì xúc động.


- Còn anh thì đã thay đổi thật rồi.


Anh giờ đây không còn là cậu trai mặc áo đuôi tôm, tóc cắt kiểu lãng tử ngồi bên cây piano như xưa nữa. Anh bây giờ mặc complet, đi giày da láng cóong, tóc đã cắt ngắn hơn nhiều.Duy chỉ có đôi mắt anh là không thay đổi: Vẫn êm ả và trong trẻo như xưa...


Em cứ đắm mãi vào đôi mắt của anh. Mắt anh không biết lừa người: Trải qua bao nhiêu năm, anh vẫn cứ trong lành như thế!


Anh và em cứ ngồi đó, nhìn nhau, và khuấy tung lớp bọt trong tách cà phê của mình. Lòng em bồn chồn...


***


- Anh sắp về Hà Nội. Anh đang theo đuổi một dự án nghiên cứu ở đây! - Anh đột ngột bảo em.


- Vậy à? - Em bất ngờ - Anh làm dự án gì vậy?


- Dự án gì không quan trọng! - Anh cười - Điều quan trọng, là giờ đây, anh đã trở về. Và, em một lần nữa, lại ngồi đây uống cà phê cùng anh.


Em mở to mắt, sửng sốt. Anh lại cười sảng khoái. Rồi đột ngột, anh nhoài người sang, hôn vào má em.


Một nụ hôn ở Gác Sách.


Một nụ hôn giữa bạt ngàn là sách!


Em đã ước nụ hôn đầu tiên giữa anh và em là ở nơi ngút ngàn những sách, nhưng không nghĩ sẽ diễn ra ở nơi quen thuộc này. Em đã ước mình sẽ nắm tay nhau dạo giữa những thư viện cổ kính ở London, hay Paris, hay Washington, và anh, với đôi mắt trong veo, sẽ hôn lên má em một nụ phớt dịu dàng...


Thật bất ngờ, nó lại diễn ra trong hoàn cảnh em không nghĩ tới. Một hoàn cảnh quá đỗi tự nhiên.


Quá đỗi bình yên!


Em nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn đã mong đợi từ lâu. Tim em đập như trống dồn, nhưng em không làm gì được! Em biết người em chờ đang hôn em. Hôn em. Hôn em!


9. Yêu anh, em có hối tiếc không?


Anh cười, một nụ cười trong veo.


Em giơ tay lên má, sững sờ. Má em đỏ ửng, vì ngượng, vì ngại, vì bất kì một lí do nào khác không gọi nên thành lời.


Em chỉ biết: Có người vừa hôn em. Kì diệu thay, người đó chính là người em luôn cất trong tim bằng ấy năm trời.


Người ấy, chính anh!


***


- Anh sẽ đợi em. Dù biết thời gian có thể khiến tình yêu của em dành cho anh trở nên nhạt nhòa, nhưng anh hứa, anh sẽ mang lại cảm giác ấy cho em một lần nữa. Đừng dối anh. Trước kia, anh luôn cảm thấy trong em có gì đó giấu anh. Anh không lí giải được! Nhưng thời gian bằng ấy năm đủ để anh hiểu điều đó là gì. Em ạ, về bên anh, được không?


- ...


- Anh biết sẽ rất khó khăn để tiếp nhận. Em đừng như vậy, được không? Anh đã chờ rất lâu để nói cho em câu này. Anh. Yêu. Em.


- ...


- Trả lời anh đi, được không?


...


Hay là thời gian anh đi đã quá lâu, đủ để mối quan hệ của chúng ta trở nên nhạt nhòa? Bóng anh có còn in trong tim em? Tình yêu của anh còn đủ để tim em rung động? Anh xin lỗi vì không nói điều này quá sớm. Em có thể tha thứ cho anh không?


- ...


- Yêu anh, liệu em có hối tiếc không?


*


- Em không hối tiếc! Có lẽ, yêu anh là việc đúng đắn nhất em từng làm trong đời. Đôi lúc, em cảm thấy em quá dại khờ, nhưng đôi lúc, lại là đúng. Em luôn tin có một ngày anh quay lại, một ngày em sẽ níu anh và nói với anh, rằng em yêu anh! Vì thế, em thật sự, không-hối-tiếc!


- ...


- Em biết, anh là định mệnh của em. Vì thế, em sẽ không buông anh ra, dù bất kì điều gì đi nữa.


- ...


- Anh ạ! Chờ đợi anh quả là điều ngu xuẩn. Quả là hoài phí thời thanh xuân đáng quý của em. Thế nhưng em không buồn, không tiếc. Bởi em tin, chắc chắn anh sẽ trở về!


- ...


- Em cũng muốn nói, em yêu anh!


***


Từ Gác Sách, có hai cái bóng đổ dài trên con đường...


Với bàn tay, đan chặt vào nhau! :)


Thảo Little




tình yêu chân thành (202)
↑↑
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016
Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose, nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm

30-06-2016
Bánh ngọt và trà xanh

Bánh ngọt và trà xanh

Một chiều mưa, tôi kéo sụp mũ len và leo miệt mài trên con dốc nhỏ. Khóc không thành

24-06-2016
Nhớ, Quên và Yêu

Nhớ, Quên và Yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?".) - Còn

25-06-2016
Chỉ cơn mưa có lỗi

Chỉ cơn mưa có lỗi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Chỉ tại cơn

27-06-2016
Lần đầu tiên

Lần đầu tiên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Mối Tình Đầu - Sogood

Mối Tình Đầu - Sogood

Đầu tiên phải kể sơ qua thế này.. lớp em là lớp cá biệt, tuần nào cũng đội sổ

17-07-2016 28 chương
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Bài hát cho em

Bài hát cho em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016
Buông tay là hết

Buông tay là hết

Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu

29-06-2016