- Anh có nhớ em không? Anh nói đi.
bạn đang xem “New York - chuyện tình những ngày đông” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Dĩ nhiên có. Đừng suy nghĩ ngốc thế, về thôi. Trời lạnh lắm rồi.
- Anh... cõng em nhé. Như ngày đầu anh cõng em về nhà, nhé.
- Ừ.
Đôi tay em choàng qua cổ tôi, em nhẹ hẫng, đôi môi em kề tai hát lên những lời hát quen thuộc:
"You make me cry, make me smile. Make me feel the joy of love. Oh, kissing you. Thank you for all the love you always give to me. Oh, I love you. "
Em trao tôi nụ hôn mỏng manh khi vào đến nhà, nụ hôn vừa chạm môi, em quay vào nhà thật nhanh, vẫy tay:
- Em sẽ nhớ anh lắm!
- Ngốc! Ngủ ngon, em yêu.
- Goodnight.
Tôi đâu biết sau những lời nói đó, ngày hôm sau khi tỉnh giấc, mùa đông khắc nghiệt tung hoành hơn trên đất New York, và em cũng tự dưng bặt vô âm tín. Tôi hối hả chạy qua nhà em, chỉ nhận được câu trả lời cụt lủn của cô em: " Nó về Việt Nam thăm gia đình. " Nếu về, tại sao em không nói với tôi, tôi và em có thể cùng về mà. Tôi thử gọi số điện thoại cho em, vô vọng. Tôi gặp tất cả những người bạn ở đại học, kể cả bạn thân em cách tôi cả một thành phố, đều nhận được cái lắc đầu. Tôi ngồi suốt trên những tàu điện ngầm, chạy khắp nơi để hỏi về em, nhưng không ai biết điều gì. Tôi lo sợ đánh mất em như đánh mất một người trước đây, tôi yêu em, tôi không muốn mất em như thế. Thế nên, dù tuyết có rơi đến đâu, tôi vẫn lang thang khắp nơi, hỏi về em, như kẻ ngốc giữa ngày đông đi tìm ngọn lửa giữ sống bản thân.
Một tuần, hai tuần trôi đi. Tôi vẫn chạy qua nhà em hằng ngày để coi em về chưa, nhưng, ánh đèn phòng em vẫn im bặt, tôi lặng dựa người vào một gốc cột đèn, châm điếu thuốc rồi hút tàn, nhìn lên căn phòng nhỏ của em, tàn thuốc, tôi dụi nó vào tuyết và đi thẳng về nhà, tạt qua quán mua vài lon bia. Hầu như đêm nào cũng vậy.
Hôm nay, tôi gửi đoạn tin nhắn đến em, như hằng ngày tôi vẫn hay làm để nói về cuộc sống: " Gần hết nghỉ, em mau về nhé. " Rồi tắt điện thoại, nằm thổn thức. Tôi biết tin nhắn chỉ gửi đi, không bao giờ nhận được hồi âm. Tôi đóng cửa phòng, trượt ra ngoài tuyết châm vài điếu thuốc, nhìn bọn trẻ thi nhau trượt băng trên đường.
Tôi với tay chụp lấy điện thoại, nhắn cho em dòng tin chúc ngủ ngon. Không tin vào mắt mình, một tin nhắn trả lời từ em. " Em về Mỹ rồi ư?" Nhưng kèm theo tin nhắn em chỉ là một đỉa chỉ loằng ngoằng, tôi đóng vội cửa, khoác thêm áo và không quên mang thêm chiếc áo nữa phòng hờ khi em lạnh, chạy vội đến địa chỉ em nhắn tin.
Đó là một bệnh viện.
Đúng, một bệnh viện. Tôi đi lần theo số dãy số phòng em gửi, đôi tay run run gõ nhẹ cánh cửa. Em nằm trên cái giường dài của bệnh viện phủ màu trắng xóa, người em gầy guộc, đôi môi tái xanh mà vẫn cố gắng gượng nở một nụ cười. Tôi chết lặng nửa người, muốn trách em, muốn ôm em, lại vừa muốn khóc. Tôi lau vội nước mắt khô khan, đến bên giường em khẽ chào người thân em. Họ nhìn nhau, rồi cùng đi ra ngoài. Căn phòng chỉ có tôi và em, em bâng quơ nhìn qua cửa sổ:
- Mùa đông chưa hết, anh nhỉ.
- Ừ... Em...
- Anh còn bên em vài ngày nữa. Bác sĩ nói em không qua khỏi tuần này.
- Sao em không nói cho anh biết sớm hơn? Sao em bỏ anh đi?
- Anh có hối tiếc điều gì khi yêu em không? Nếu em biết mạng sống em còn đếm được từng ngày, hôm ấy, em không đến cầu Brooklyn.
- Có. Anh rất hối hận...
- ...
- Hối hận là không gặp em sớm hơn, yêu em sớm hơn, để thời gian bên em nhiều hơn. Em có hối hận khi anh không biết điệu valse?
- Có. Em rất hối hận khi yêu một chàng trai không biết điệu valse, mà chỉ biết hút thuốc dưới nhà em, chạy đi tìm em khắp nơi... Em xin lỗi...
- Anh yêu em. Nếu em không đến cầu Brooklyn, thì anh vẫn mãi là người nhìn em lạnh không dám siết bàn tay, nhìn em đi không dám choàng cái ôm, nhìn em khóc chỉ dám để vội chiếc khăn tay rồi đi. Mãi mãi anh chỉ sẽ ngồi trên bậc thang chờ em chạy đến đưa một tờ giấy và chai trà lạnh.
- Em có thể hôn anh chứ?
Ngoài trời New York như cuồng lốc đóng băng mọi thứ nó quét qua, chỉ có căn phòng nhỏ này, tôi siết em trong vòng tay, mà nước mắt tuôn ra khỏi mi, em cũng thế. Chúng tôi còn có thể bên nhau bao lâu?Dường như em và tôi không cần nghĩ đến, chỉ biết, những ngày đi qua và những ngày hiện tại, chúng tôi đã rất yêu nhau, đã cùng đi qua cung bậc hạnh phúc nhất trong cuộc sống.
5. Giáo đường-ngày chủ nhật cuối đông
Chiếc vest đen kín cổ tôi khoác, một màu trắng xóa những ngày cuối cùng của mùa kéo về thành phố tráng lệ, ở một góc nào đó của giáo đường, những cánh chim bồ câu mỏi lạnh vì đông không hề chạm cánh bay, chỉ bảo nhau vài tiếng gù gù rồi rúc hẳn ở đâu đó ấm áp. Tôi nhìn em, nụ cười nhợt nhạt, đặt vô bàn tay em một đóa hoa đỏ thẫm, phủ chiếc khăn voan màu trắng như bó hoa ngày chúng tôi đi qua góc giáo đường, cô dâu ấy đã tung lên. Nhưng lần này, trọn vẹn là của em, một đóa hoa cho em. Em vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi như nở nụ cười nhẹ thắp sáng khung cảnh u ám tràn màu đen xung quanh. Họ đến đưa em, đặt một bông hồng trắng dưới đất, như tiễn từng bước em, còn tôi đến với em, đặt cho em đóa hoa đỏ, như em còn ở mãi trong chính trái tim mình. Giáo đường rơi những bông hoa tím li ti, tôi nghe thoảng mùi hương lavender đi ngang đâu đây, những cơn mây đen tản ra, một màu sáng đến chiếu rọi xung quanh. Tôi cúi người, đặt lên môi em nụ hôn cuối, rồi khẽ ngồi xuống ghế nơi giáo đường, nhìn họ đưa em xa khuất. Mùi lavender còn thoảng lại bên cánh mũi, như em đang quanh đây, đang ôm tôi, đang cố lau từng giọt nước mắt tôi chảy xuống. Tôi tháo cánh hoa cài trên áo mình xuống đặt trên bệ cầu nguyện. Mùi nước hoa oải hương thấp thoáng, ngày chủ nhật cuối đông tàn hẳn những màu u ám phủ kín bầu trời.
Một cơn mưa tuyết rơi qua.
Một cơn mưa tuyết với những bông tuyết thật mềm và tròn.
Tôi đứng ở ngoài hiên giáo đường, nhập nhòe trong màu trắng của tuyết, tôi thấy em, tôi nghe mùi hương lavender chạy vào mũi, đôi giày màu đỏ của em cùng chiếc váy maxi dài, em đang níu từng bông tuyết để leo lên, chân em đạp lên từng bông tuyết xốp mềm, em bước lên thật cao, tôi thấy rõ đó là em, hương hoa của em, tất cả là cô gái tóc đỏ của tôi. Em vẫy tay.
Tôi cũng vẫy tay. Thì thầm khẽ như đủ mình tôi nghe: " Anh yêu em. "
Những ngày chủ nhật cuối đông thật dài, và lòng tôi thật bình thản. Em có đi xa tôi, có thể tôi sẽ không được thấy em cười nói trước mắt, nhưng trong tim, trong những khi một mình giữa thành phố không ngủ-New York này, một cô gái tóc đỏ trên lưng tôi vẫn hát bài hát ngọt ngào.
Tình yêu đôi khi không hiện diện đối phương ở trước mặt, nhưng, tình yêu không hề tàn lụi đi trong trái tim, trừ khi nó không làm công việc hằng ngày của nó, nghĩa là, chỉ khi nào trái tim không còn đập nữa.
" Gửi em
Chắc ở trên thiên đường lúc này em rất bỡ ngỡ.
Nhưng không sao, hãy nghĩ anh đang ở đó cùng em. Hãy nghĩ là anh đang còn gỡ những bông tuyết trên tóc em. Các thiên thần có thân thiện với em không? Có yêu mến em chứ? Và nếu em còn nhìn thấy anh, thì em thấy đấy, mỗi ngày anh nhớ về em. Nhớ em, yêu em, là động lực cho anh sống thật tốt, anh mới được nhận học bổng của trường. Em đừng lo, anh ổn em à. Nhiều khi, anh muốn nghe lại câu nói lần đầu em tìm thấy anh trong thư viện: " Are you ok?" mỗi khi anh yếu lòng, nhưng nhìn em tươi cười trong ngày thu còn nắng ngợp thành phố, anh đã quên béng mình vấp ngã ở đâu, vội đứng dậy chỉ sợ em buồn vì anh. Em về thăm anh trong giấc mơ, thì ở lại với anh lâu hơn nhé. Nhiều khi chỉ vừa níu tay ôm em, thì em đã đi mất. Em biết không, thành phố New York sắp vào xuân rồi, anh cũng vừa đến cầu Brooklyn, nó đã tan băng, khung cảnh thật vintage như em thích. Anh xin lỗi, đến giờ anh vẫn chưa học được điệu valse em muốn, nhưng anh hứa, khi chúng ta gặp nhau, anh sẽ nhảy điệu valse cùng em. Em yêu, mỗi tối anh đều gửi đến số điện thoại em chúc ngủ ngon, em nhận được chứ?
Anh luôn nhớ đến em. Yêu em. "
tình yêu chân thành (202)