Quỳnh Như đi hai năm, anh chỉ biết nói cô hãy để anh vẫn là một người bạn, để anh vẫn có thể âm thầm dõi theo, âm thầm yêu và quan tâm cô. Để rồi đôi khi quá nhớ vẫn có thể gọi một cú điện thoại mà nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc...
bạn đang xem “Để anh yêu em lần nữa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
***
"Anh..." – Bảo An khẽ thở dài. Cô đã xem hết cả một tập phim ba mươi phút đồng hồ mà ông anh trai bên cạnh vẫn cứ tâm trạng như vậy. Cũng may việc chọc cho anh cười vui vẻ từ lâu đã là sở trường của cô.
"Anh vẫn yêu chị ấy như vậy, có cần em lên kế hoạch ngày mai tới sân bay bắt cóc chị ấy về đây rồi hỏi "chị có yêu anh em nữa không?"
"Hả??? Nếu cô ấy nói "không" hay "chị đã có người yêu rồi" thì sao?"
"Thế thì phải xem tên đó có giàu bằng anh không, có đẹp trai bằng anh không? Nếu không bằng thì đòi cạnh tranh, nếu hơn thì nhốt luôn chị ấy lại."
Bảo Lâm khẽ cười. Anh chưa nói với cô một điều, Quỳnh Như đã đồng ý để anh ngày mai tới sân bay đón. Anh đang lo bản thân có khi nào vì quá nhớ cô mà không tự chủ lao tới ôm chầm lấy cô mất.
"Thôi, em về phòng đi ngủ đây, kệ anh ấy. Mà anh cũng mau ngủ luôn đi, hôm nay trời không có sao để mà ngắm đâu." – Bảo An trước khi bước ra cửa còn không quên tặng cho anh một cái vò đầu trộm rồi tẩu thoát thật nhanh. Nhưng xuống đến nhà dưới, cô lại gọi vọng lên:
"Anh Bảo Lâm, mai tới công ty đợi em đi học cùng nhé!"
Vô tình Bảo An không để ý thấy mẹ mình đang đứng phía chân cầu thang. Nghe thấy tên Bảo Lâm, cô thanh liền đặt vội cốc nước xuống bàn, dường như lao vồ tới con gái:
"Bảo Lâm! Bảo Lâm về rồi hả? Nó ở đâu?"
"Dạ không..." – Bảo An bất chợt lúng túng, cố tìm lí do giải thích: "Con... à, anh Bảo Lâm, anh ý vừa gọi điện về, hờ hờ..."
Bảo Lâm ở trên phòng có lẽ cũng hiểu được những gì đang diễn ra, liền bước ra ngoài tiếp lời cho em gái:
"Đúng rồi mẹ! Bảo Lâm vừa gọi cho con, con và Bảo An cũng đang nói về nó."
"Vậy hả?" Cô Thanh lẳng lặng cúi mặt có phần thất vọng và buồn bã. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, cô lại ngẩng mặt tiến tới con trai:
"Tại sao nó vẫn không chịu về chứ? Bảo Nguyên, con mau gọi em con về đi."
"Mẹ à, Bảo Lâm vẫn đang học bên Mĩ, còn chưa hết khóa học thì làm sao về được chứ?" – Anh bước tới, vòng tay qua hai bên vai của mẹ mình, qoay người bà hướng về phòng ngủ: " Mẹ! Muộn rồi, đến giờ đi ngủ rồi, mau đi ngủ đi đã."
Như một đứa trẻ, cô Thanh nghe lời dỗ dành của Bảo Lâm đi vào phòng ngủ. Có vẻ cô đã nhanh chóng quên đi cái ý nghĩ ban đầu của mình.
***
7h55 sáng... Chuyến bay London – Hà Nội hạ cánh tại sân bay Nội Bài, Quỳnh Như chỉ xách theo một túi hành lí khá nhỏ bước ra theo dòng hành khách. Thật không khó để nhận ra dáng vẻ quen thuộc của anh – vẫn cứ luôn nổi bật giữa đám đông như vậy. Hai năm không gặp , cô đi tới nơi đất khách mà dường như chỉ có mái tóc là dài thêm, còn anh... tại sao lại gầy đi nhiều quá như vậy? Điều này khiến cô không khỏi có chút xót xa.
Có lẽ cả hai người đều không nhận ra mình đã đứng lặng mà nhìn người kia hồi lâu, cho tới khi dòng người đông đúc xung quanh vơi bớt gần một nửa. Cuộc hội ngộ của anh và cô thật đúng là kì lạ nhất, không có mừng rỡ, không có hỏi han, chỉ là hai ánh mắt chứa chan bao nỗi niềm nhung nhớ và... có chăng là một cái cười gượng gạo.
"Em vẫn không thay đổi gì."
"Ừm."
Vẫn là cách đáp ngắn gọn vô tư như thói quen của cô từ trước tới nay, điều này giúp anh cảm giác thấy không gian không còn quá gượng gạo.
"Anh cứ nghĩ em đã thay đổi cách nói chuyện như vậy."
"À..."
Cô có phần hơi sững lại và cũng cảm thấy khó hiểu cho chính mình. Đúng là cô đã cố thay đổi cách nói chuyện, thay đổi cách sống quá thoải mái của trước đây, vì anh mà nghĩ rằng mình cần phải tìm hiểu mọi thứ thật rõ ràng. Vậy mà, tới khi gặp lại anh, chẳng hiểu sao thói quen của cô lại trở về nguyên vẹn. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Anh sống vẫn tốt chứ?"
"Không tốt!"
Cô nhìn anh có phần ngỡ ngàng, đúng là... anh gầy đi rất nhiều so với chàng trai vạm vỡ trước đây.
"Vậy... anh và bạn gái thế nào rồi?"
"Bạn gái???... À... hai năm rồi anh không liên lạc với cô ấy, cô ấy sang Úc du học rồi."
Ánh mắt cô nhìn anh lại thêm phần ngỡ ngàng, dường như muốn nói gì đó lại thôi, chuyển hướng về phía trước.
"Hai năm rồi mới được về Việt Nam, em muốn đi dạo trước khi về nhà, được chứ?"
"Được." – Thực ra anh muốn nói, anh cũng muốn đưa cô đi dạo đâu đó để kéo dài thêm chút thời gian được ở bên cạnh cô.
Vẫn là con đường ven hồ quen thuộc mà họ đã bao lần sánh bước. Anh giờ lại đi thật chậm theo phía sau cô, ngập ngừng một điều gì đó giống như những ngày đầu mới theo đuổi. Không lẽ... khoảng cách giữa anh và cô đã trở về là xa cách như thế rồi?
Thế nhưng chẳng thể phủ nhận một điều, bước chân âm thầm phía sau vẫn khiến cho tría tim cô xốn xang đến lạ. Trải qua nhứng ngày khó nhọc cùng nỗi nhớ anh ở nơi đất khách, đã không dưới một lần cô cầm lên chiếc điện thoại mà tính gọi thẳng cho anh, hỏi anh vì cớ gì mà vứt bỏ cô, vì cớ gì mà không chịu nói thêm với cô bất cứ điều gì? Ngay lúc này đây, cô thực cũng chỉ muốn quay ngay lại, nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi cho rõ ràng những điều vẫn khiến cô mãi ấm ức trong lòng ấy.
... Nắng sớm lên thật nhanh, tia nắng cuối thu còn e ấp như mối tình đầu chớm nở nhẹ nhàng trong quá khứ, cũng nhàn nhạt như một quan hệ mập mờ nơi hiện tại. Ngày đầu gặp lại của anh và cô như vậy mà trôi qua – vẫn chỉ là những lời hỏi han qua lại còn mang phần khách sáo, rồi những lời thực sự muốn nói lại cứ nối nhau nghẹn lại nơi cuống họng.
Những hôm sau đó, anh vẫn thường xuyên hẹn cô ra ngoài mỗi buổi tối – là đi dạo, tới quán nước hoặc nhà hàng ăn nhanh – và cô phần lớn cũng không từ chối. Cô và anh có lẽ giờ giống như hai người bạn thật rồi, hai người bạn thường xuyên gặp gỡ trong một không khí thật gượng gạo và thật khó hiểu.
Tối thứ bảy trời trở lạnh, có lẽ đợt gió mùa Đông Bắc đầu tiên trong năm đã tràn về, Quỳnh Như và Bảo Lâm bước ra từ một quán hàng nhỏ, anh sẽ như thường lệ đi bộ đưa cô về tới cổng rồi mới quay bước trở về nhà mình.
Một chiếc xe máy của một gã thanh niên thiếu ý thức phóng vụt qua là cô bất giác giật mình mà mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Những ngày qua cô luôn giữa khoảng cách, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại hai người tiếp xúc cơ thể gần đến vậy nên không khỏi đều sững lại vài giây.
Một... hai... ba...
Quỳnh Như kịp định thần mà lúng túng dựa người dậy khỏi vòng tay của anh. Bảo Lâm không quên nhìn sang cô mà lo lắng hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Không sao, em ổn."- Cô đáp là vậy, nhưng chỉ vừa tiến được một bước đã lập tức hiểu mình thật không ổn chút nào. Cũng may là anh đã lại kịp thời đỡ lấy cơ thể cô.
"Em nghĩ... hình như mình vừa vấp phải thứ gì đó."
Bảo Lâm không giấu nổi nét mặt lo lắng. Anh dìu cô ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường gần đó, còn mình nửa quỳ xuống cạnh chân cô, ân cần tháo giày để rồi xót xa nhìn mắt cá chân cô đã sưng đỏ.
Quỳnh Như không nói gì, chỉ ngồi thật im lặng mà nhìn vào bóng đêm mơ hồ phía trước. Đơn giản, sự quan tâm ân cần của anh đã lại khiến trái tim cô khẽ đau nhói một cách thật khó hiểu.
...
Anh lại cõng cô trên lưng đi dọc theo con đường còn vương chút hương hoa sữa nở muộn. Cảm giác vẫn ấm áp như thế, bình yên như thế, chỉ là thay vì vu vơ hát vài câu tình ca quen thuộc như trước kia, cô giờ chỉ biết im lặng, im lặng mà nghe lòng mình cứ chơ vơ đâu đó trong quá khứ, trong nỗi ấm ức cứ dằn vặt suốt bao tháng ngày qua. Anh tại sao vẫn cứ quan tâm tới cô, vẫn cứ ân cần với cô, vẫn cứ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến và yêu thương đến vậy? Anh tại sao vẫn xuất hiện lúc cô bất chợt thấy trống vắng và đơn độc, tại sao vẫn ghi nhớ từng thói quen ăn uống hay sở thích thật nhỏ của cô, tại sao cô chỉ vừa có chút cảm giác lành lạnh, anh đã kịp khoác lên vai cô chiếc áo của mình?
Một giai điều thật buồn khẽ vang lên đâu đó, nó rốt cuộc cũng khiến mớ tâm trạng vốn đã đè nặng trong cô chợt vỡ òa.
"Giữa hai ta giờ còn lại những gì?
Có chăng chỉ còn em vẫn mang theo khổ đau cùng luyến tiếc
Sâu thẳm đâu đó trong trái tim này
Vẫn mong mỏi và đau đớn vì anh
Em vẫn khóc với những dấu vết anh để lại..."
...
Bảo Lâm vẫn bước đều những bước đi thật chậm, cho đến khi anh cảm nhận thấy có giọt nước âm ấm khẽ rớt bên vai mình.
"Em khóc sao?"
Anh đặt cô xuống, vòng qua trước mặt, lúng túng đưa tay lau dòng lệ không biết từ lúc nào đã nhòe đi của cô. Vậy nhưng cô đã nhất quyết gạt đi đôi tay ấy, không muốn nó chạm tới sự ấm ức và tủi thân vừa chợt bộc phát của mình.
"Em...
"Đừng có động vào em nữa."
Cô cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng – khóc cho nỗi uất ức kìm nén suốt thời gian dài qua, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào gã tồi tệ kia mà nói ra những điều bấy lâu nay vẫn cất giữ:
"Đồ xấu xa... Chẳng phải chính anh đã vứt bỏ em sao? Chẳng phải chính anh biến em thành con ngốc sao? Vậy tại sao còn quan tâm tới em đến vậy? Tại sao cứ mãi xuất hiện trước mặt em như vậy? Tại sao cứ để hình bóng của mình mãi quanh quẩn trong suy nghĩ của em như vậy? Tại sao anh cứ ích kỉ mà khiến em không thể quên đi như vậy?..."
"Anh..."
"Phải, em vẫn còn rất yêu anh, rất yêu. Vì vậy trái tim em đau lắm, vì vậy xin anh đừng đem nó ra chơi đùa thêm nữa, vì vậy đừng tiếp tục đưa nó vào mối quan hệ đáng ghét này thêm nữa..."
Cô khóc, cứ vậy mà khóc lớn, đem hết thảy những ấm ức bấy lâu mà trút hết theo nước mắt trả lại cho kẻ tồi là anh.
Bảo Lâm thoáng sững lặng, anh... không lẽ lại là một sai lầm ư? Không lẽ việc anh muốn âm thầm bên cạnh mà quan tâm cô như một người bạn lại vô tình làm tổn thương cô ư? Mặc cho cô vùng vẫy tránh né, anh vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em..."
Cô vẫn thật nhỏ bé mà dựa trong vòng tay anh. Anh không biết cô vốn rất yếu đuối sao, rất hay khóc sao? Vậy mà sao vẫn dày vò cô như vậy. Những giọt nước mắt chẳng cần phải tiếp tục kìm nén rơi ướt đẫm cả ngực áo anh. Cho tới khi chỉ còn lại những tiếng nấc nhè nhẹ, cô mới nặng nhọc lên tiếng hỏi anh một câu lâu nay vẫn đè nặng:
"Anh... rốt cuộc có còn yêu em hay không?"
Không có tiếng trả lời. Cô vực dậy khỏi lòng anh mà hét lớn:
"Mau nói đi, rốt cuộc có còn yêu không? Có còn không, có còn không...???"
...
Lời nói cuối cùng bị cánh môi ấm nóng của anh chặn lại nửa chừng, thế rồi đôi môi cô cứ bị một cảm giác nồng nàn dần mơn man bao phủ - Đây có lẽ chính là câu trả lời chân thật nhất...
Bầu trời đêm tháng mười vắng lặng và dịu êm.
Cơn gió nhẹ khẽ mang cái lạnh chớm qua đôi bàn tay lại một lần đan chặt.
...
Quỳnh Như thức dậy sau một giấc mơ khá ngọt ngào. Cô chỉ nhớ anh đã nói bản thân chưa từng hết yêu cô, cô chỉ biết mình hình như đã gặp lại một mối tình chẳng hề muốn từ bỏ.
Vậy nhưng... cũng chỉ sau giấc ngủ đó, anh lại giống như một lần nữa biến mất khỏi tình yêu của cô. Cô lại không sao liên lạc với anh giống như chính cái cảm giác hoang mang của hai năm về trước...
Hóa ra... cô vẫn thật ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nực cười, ngốc nghếch mà tin vào nụ hôn của anh, vào giấc mơ về anh, ngốc nghếch khi cho rằng mối quan hệ của hai người đã trở về như cũ.
Có lẽ cô cuối cùng đã hiểu, người con trai ấy vốn không nên có trong mỗi giấc mơ của mình. Có lẽ cô nên để những ảo tưởng về người ấy ta biến trong những giấc mơ tiếp theo. Lẽ ra ngay từ đầu cô nên hiểu anh là của một thế giới khác...
...
Về nước được trong hai tuần, việc sắp xếp lại mọi thứ đã khá ổn thỏa, ngay cả mớ hỗn độn trong đầu sau ba ngày không gặp anh. Trong lúc đợi thông báo của vài công ti mình đã nộp đơn xét tuyển, Quỳnh Như tranh thủ tới quán trà làm giúp dì, cũng là để giữ cho tâm trạng thư thái. Đây không phải là lần đầu tiên cô tới thăm dì kể từ khi trở về, nhưng những lần trước chỉ là vội vã ghé qua.
Quỳnh Như vẫn làm việc rất vui vẻ như trước kia, chỉ là đôi khi quán yên lặng vì vắng khách, cô không hiểu sao mình cứ bất giác mà đưa ánh mắt hướng sang phía đường đối diện.
"Cháu và thằng Lâm vẫn không ổn sao hả?"- Dì Vân nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
"Bọn cháu chia tay rồi, chắc sẽ chẳng bao giờ quay lại như lúc trước được nữa dì ạ."
"Dì cứ ngỡ các cháu chỉ vì giận dỗi nhất thời mà chia tay. Những ngày đầu cháu đi Anh, nó hôm nào cũng tới đây rồi cứ ngồi ngẩn ngơ mà nhìn vào vị trí ấy. Sau đó nó dăm bữa nửa tháng lại đến mà ngồi lặng một chỗ như thế... Thật là..."
Dì khẽ thở dài, còn Quỳnh Như chỉ lặng im, cô hiện tại chẳng muốn có bất cứ suy nghĩ gì về người có tên Trần Bảo Lâm ấy.
Một ngày kết thúc, cô giúp dì Vân xếp lại vài quyển sổ cũ – nơi khách hàng tới quán lưu lại những kỉ niệm và dấu tích đặc biệt của mỗi người. Họ ghi vào đó thật nhiều điều, có thể là lời tâm sự thầm kín, có thể là tiếng yêu thương ngọt ngào, cũng có khi chỉ đơn giản là một lời cảm thán hay câu nói vu vơ bất chợt.