Đại dương bay lên

Đại dương bay lên


Tác giả:
Đăng ngày: 26-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Đại dương bay lên

↓↓

- Tôi sang đây để tiếp tục cuộc sống, tôi tự tin rằng mình có thể chăm sóc tốt cho con và bản thân, tôi sẽ đánh vật được số phận thôi. Cho tôi một lần nữa gửi lời cảm ơn anh Lâm nhé, mỗi năm tôi về Việt Nam một lần tôi đều gửi con trai tôi ở nhà cho anh ấy chăm sóc, tôi chỉ gặp anh một buổi rồi về nhà bố mẹ đẻ. Anh ấy thật sự rất tốt với mẹ con tôi, dù không phải là con trai anh ấy nhưng anh ấy vẫn thương như con của mình – Hằng bật cười rồi lay vai tôi, rạng rỡ bảo – Cô may mắn lắm đấy Dương, thời buổi bây giờ, chàng trai tận tâm, hiền lành và tình cảm như Lâm không phải dễ kiếm đâu. Tôi mong sẽ không ảnh hưởng thời gian của cô là bao, vì tôi có dư một tấm vé về Việt Nam, tôi tặng cô, được không?

bạn đang xem “Đại dương bay lên” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mắt tôi đã rưng rưng nước, tôi mỉm cười và rất cảm kích Hằng, tôi ngồi xuống, xoa đầu thằng bé và dùng cử chỉ nói với nó. Xong rồi tôi nắm tay Hằng, cái nắm tay thật lâu như mong cho cô ấy sẽ hạnh phúc và kiên cường để vượt qua tất cả. Chào Hằng, rồi tôi quay về khách sạn cùng với tấm vé Hằng tặng, kịp chuyến bay về Vũng Tàu ngày mai...


- Cô ấy nói gì vậy mẹ?...


- Cô ấy bảo là: "Con hãy xem cô như mẹ của mình, con nhé!"


Thằng bé mỉm cười rạng rỡ, nụ cười Hằng như nắng sưởi ấm Paris


Hôm ấy, tôi biết... cô ấy cũng là một Thiên Bình, như tôi...


Vũng Tàu...


Bốn năm, rồi tôi cũng đã trở về đây, vượt qua tháng năm và những thử thách đầu đời, bước chân tôi đã đủ trưởng thành hơn chưa? Biển hát khúc tự tình ngân nga chào ngày mới, dòng người tấp nập hơn ngày tôi đi, đúng là... "cảnh cũ, người xưa, nhớ mấy cho vừa?" Tôi ghé sang cô nhi viện, cảnh vật thay đổi ít nhiều, bây giờ đã khang trang hơn, bọn trẻ nhận ra tôi và ồ ra ôm chầm lấy tôi, reo vang. Những người mẹ cũng bước ra, họ biết chuyện tôi tìm được gia đình mình ở Hà Nội nên mừng mừng rỡ rỡ ra đón, mẹ An của tôi còn rưng rưng khóc. Tôi cũng khóc òa và ôm lấy thân hình nhỏ bé của mẹ, bao năm qua đi, tôi nợ mẹ nhiều, giờ đây tôi sẽ làm nhiều thứ cho cô nhi viện này để đền đáp công ơn những người nuôi nấng tôi. Tôi chào họ và bảo rằng mình sẽ ra ngoài một chút có việc gấp. Tất nhiên, bạn sẽ đoán được tôi đi đâu...


Tôi ra biển, tôi chạy khắp bãi biển nhưng chẳng gặp anh ở đâu, biển người như biển cả, chẳng thấy một ánh nhìn quen thuộc. Đôi chân đưa tôi đến Nhà Thờ, nơi mà Noel năm nào tôi cùng anh đón Giáng Sinh, tôi thấm mệt và đưa mắt tìm kiếm. Không thấy đâu, anh đâu rồi...


- Dương...


Mọi âm thanh xung quanh tôi tắt ngấm, mũi tôi cay cay đầy xúc động, nước mắt trào lên như được dâng lên từ chính trái tim mình. Là giọng nói của anh, không lẩn vào đâu được, bây giờ chỉ cần tôi quay lại thôi, quay lại thôi... là tôi sẽ thấy anh rồi.


Tôi quay người. Gió vi vu thổi, Nhà thờ đánh từng hồi chuông chuẩn bị vào Lễ, dòng người qua lại như chẳng để ý đến điều gì xung quanh. Tôi đứng đó, đợi anh len qua đám đông. Anh vẫn vậy, vẫn cái cười nheo mắt khiến tôi yêu từ bốn năm trước, vẫn dáng hình này đã ôm tôi trước biển, vẫn tình yêu vẹn nguyện dành cho một Thiên Bình như ngày xưa. Anh ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai, như hàng vạn đợt sóng nhỏ:


"Anh nhớ Em! Anh sẽ mãi chạy theo để tìm em và anh tin rằng mình sẽ tìm ra. Anh luôn chờ em về, về để nghe em nói – Em sẽ làm vợ anh..." – Và anh hôn lên tóc tôi.


Và đó là lúc tôi tin, biển đã tặng cho một Thiên Bình như tôi một người con của đại dương, một chàng Song Ngư đúng nghĩa.


Bạn biết đấy, nếu bạn yêu một chàng trai Song Ngư, chỉ cần bạn dành cho anh ấy một bữa ăn vào buổi sáng, một sự chăm sóc vào buổi trưa và một bản nhạc vào buổi tối, anh ấy sẽ dâng cho bạn cả thế giới này. Tôi may mắn, cơn gió đã tìm được chốn đậu của cuộc đời. Dù bao nhiêu lần nữa cán cân trong tôi lệch nghiêng, bao nhiêu lần nữa biển sẽ nổi sóng, thì tôi vẫn tin, anh sẽ luôn bên tôi và yêu tôi... một tình yêu bất diệt.


Cat Picky




tình yêu chân thành (202)
tình yêu đẹp (109)
↑↑
Chị à!

Chị à!

Rồi một hôm chị hỏi sao tôi muốn gặp chị vậy, tôi giật mình mà chẳng biết nói

29-06-2016
Em yêu anh, là em yêu anh

Em yêu anh, là em yêu anh

"Em yêu Anh!" Ba tiếng ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi khi chìm vào giấc ngủ. *** Anh

24-06-2016
Thôi đợi

Thôi đợi

Hạ đợi gì ư? Hạ giật mình. Cô đợi gì giữa những khoảng trống vắng? Là đợi

24-06-2016
Vì đơn giản là yêu

Vì đơn giản là yêu

Ngân tiến tới cánh cổng sắt của trường, đứng nhìn chăm chú, ngó nghiêng xung quanh,

24-06-2016
Vị tình yêu

Vị tình yêu

Anh – người làm tôi tin vào tình yêu. Trước đây tôi luôn nói không tin vào tình yêu.

24-06-2016
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Đôi giày đỏ đã mất

Đôi giày đỏ đã mất

Cô chỉ đến với tôi một lần thôi, như một cơn mưa ban trưa, rất vội. Rồi cô đi.

24-06-2016
Mẹ và vợ

Mẹ và vợ

Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo

30-06-2016
Mưa tháng mười một

Mưa tháng mười một

Những u uất không còn được hòa thanh, tan ra thành từng con sóng nhỏ rồi chìm khuất

23-06-2016
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Nhật kí mùa thu

Nhật kí mùa thu

Thu à, có bao giờ em biết, hình như anh đã lỡ yêu mùa thu của Việt Nam mất

28-06-2016
Sợi dây định mệnh

Sợi dây định mệnh

Và Tú đã nghĩ ngay đến lời Châu nói trước khi Châu buông tay thả chiếc lọ xuống

01-07-2016

Pair of Vintage Old School Fru