Tối ấy, cả đoàn vừa ăn vừa nghêu ngao hát. Trong bữa ăn, sau khi phân chia, Trung mang trọng trách là người yêu Hân thì phải nhiệt tình gắp đồ ăn cho Hân. Huy gắp cho An. Tiến gắp cho Thảo. Còn Minh béo với Phúc còi không có đôi thì tự gắp cho nhau. Minh với Phúc mặt méo xệch làm cả đoàn cười nghiêng ngả. Vừa ăn vừa hát. Hào hứng nhất là mấy bài hát về Tổ Quốc. Nghĩ đến cảm giác ngày mai được đón ánh bình minh đầu tiên trên dải đất hình chữ S quả là điều không còn gì tuyệt vời hơn nữa. Lần đầu tiên Hân cảm thấy thoải mái như lúc này. Sau nửa năm. Nửa năm không có Phong, chưa lúc nào Hân cảm thấy thoải mái như bây giờ. Hân đang dần thấy câu nói của Huy.. cũng đung đúng. Bảo sao mà con An mê phượt thế. Ăn no hát say, mọi người thu dọn đồ, nghỉ ngơi để ngày mai chuẩn bị lên đường sớm. Còn lại mình Hân vẫn ngồi đó ngắm trăng một mình.
bạn đang xem “Cực Đông - đó có phải tình yêu?” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hân vô ngủ đi không mệt. Mai còn đi sớm nè. Mai đừng ngất nữa đấy nhé. Thảo chọc rồi chui vô lều. Trước khi vô không quên ném tràng cười rũ rượi cho Hân.
- Hân nhớ rồi. Thảo vô trước đi. Hì.
...
- Sao Hân không vô ngủ?
- À Hân muốn ngắm trăng một xíu nữa. Trung cứ vô trước đi.
- Vậy Trung ngồi ngắm trăng với Hân, được chứ?
-...
- Hân đang nhớ ai sao?
- Không. À uhm...Hân không biết...
- Trung không biết Hân đang nghĩ gì. Chỉ cảm giác Hân đang buồn. Đừng buồn vì những chuyện đã qua nữa Hân nhé. Vui lên, mọi thứ tốt đẹp sẽ đến. Như Trung này. Sau khi mẹ Trung mất, Trung buồn lắm. Nhưng còn không bằng cảm giác phải đón nhận một người mẹ mới với hai em trai không phải ruột thịt của mình khi mẹ Trung mới qua đời nửa năm. Nhưng rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi, Hân à. Đi, mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn. Ý Trung là mở lòng ấy.
- Hân sẽ nhớ. Trung này...
- Gì vậy Hân...
- Những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau. Trung có tin vậy không?
- Nếu yêu nhau, họ sẽ không tìm được lý do rời xa nhau đâu Hân à.
...
- Trung hơi vô duyên xíu. Nhưng mà Trung muốn nói. Hân đừng cười cơ.
- uhmmmmm...
- Nếu Hân chưa có mến ai, thì cho Trung một cơ hội quan tâm Hân nhé.
...
- Hân không cần nói gì. Chỉ là Trung cảm giác muốn làm bạn với Hân thôi. Trung thích đôi mắt của Hân lắm. Không hiểu sao nữa. Chỉ cảm giác nó buồn và Trung muốn che chở cho nó. Nếu làm Hân khó nghĩ thì Trung xin lỗi nhé.
- ...
- Thôi vô ngủ đi Hân, muộn lắm rồi. Mọi người ngủ hết rồi ấy. Cứ coi như Trung chưa nói gì nhé.
Vừa vào lều. An đã lôi Hân ra ngoài.
- Sao, thế nào? Trung vừa nói gì với mày thế? Hình như Trung thích mày sao ấy.
- Đâu có. Trung bảo tao đi ngủ sớm thôi. Hân giấu nhẹm.
- Điêu. Tao với mọi người nghe lỏm thấy Trung bảo thích mày rồi. Đừng chối. Chết rồi. Có đứa mất mấy chầu kem. Ố la la...Đấy, bảo đi là có "gấu" mà không tin. Trung cũng đc đấy. Không đẹp trai như Huy nhưng mà có vẻ tâm lý phết. Mà bữa ăn, tao thấy Trung toàn gắp thịt nạc cho mày, nó ăn mỡ đấy. Thế được rồi. Haha.
- Mày điên à. Tao với Trung là bạn thôi. Mà gì? Mọi người nghe thấy sao? Xấu hổ quá đi mấttt...
- Ố la la...Hô biến tên "Phong xấu xa" đi...ố la la đi ngủ đii...
Hân trằn trọc mãi không ngủ được. Lần đầu Hân ngủ lều kiểu này. Hơi không quen. Quay sang thấy tất cả ngủ ngon. Minh béo còn ngáy khò khò nữa chứ. Buồn cười quá.
Lẳng lặng đẩy nhẹ cái chân gác lên người mình của An, Hân chui ra khỏi lều. Uầy! Trăng vẫn sáng quá. Sáng hơn cả những đêm trăng rằm ở quê. Hân chưa bao giờ thấy trăng lại đẹp đến vậy. Hân coi đồng hồ. 3h sáng rồi. "Vậy mình sẽ thức đến sáng ngắm trăng vậy". Hân nghĩ...
My love has gone away,quietly after a hundered days.This is what's she has always said she won't stayfor more than what she can repay.
...
I can still hear her say therethat I'm not hearing tender playThe day she let me kiss her was a display,of love to those who she betray.
Hân ngạc nhiên quay lại. Huy nhẹ nhàng mỉm cười.
- Sao Huy không ngủ đi?
- Thấy có người khó ngủ, có tâm sự, lại còn hát hát, tui phải dậy hát cùng chứ? Sao để một người hát một mình được. Hè hè.
- Mấy hotboy hay kiểu sến sẩm vậy đó hả?
- Sao lúc nào Hân cũng ác cảm với tui thế nhỉ? Tự nhiên mặt Huy buồn buồn.
- Ơ. Hân đâu có. Mà...
- Mà mà cái chi. Bỏ mấy cái thứ hotboy hot bủng gì đó đi đi. Tui cũng bình thường như mọi người thui.
- Hotboy không thích thích làm người bình thường. Chi kì zậy?
- Hotboy hay không không quan trọng. Quan trọng là tìm được người hiểu mình. Mấy thứ danh hiệu đó làm có ai muốn gần tui đâu.
- Thấy bảo Huy nhiều bạn nữ trong trường thần tượng lắmmm...
-...Thôi bỏ đi, đêm nay tui đàn cho Hân hát nhé. Hát đến sáng, được không?
- Chơi luôn. Hì hì. Mấy khi được hotboy đàn cho cơ mà.
- Đấy, lại thế.
-...
- Hân này...
- Ơ. Sao cơ?
- Hân có ấn tượng gì về Huy? Nói Huy nghe được không?- Hình như mấy hotboy hay thích người khác nói về mình vầy nhỉ? Tui á. Tui thì ngoài mấy thứ mọi người hay khen Huy ra chắc tui thấy Huy dễ gần. Hết rồi.
- Tui dễ gần thế có muốn gần tui khônggggg?
- Á á. Dám chọc tui hả. Đồ hotboy sến sẩm. Đã vậy còn hay chọc người khác. Chết nè. Chết nè. Hân chạy quanh lều đòi đấm Huy.
- Người xinh mà đấm đau thế.
- Người xinh là không được đấm đau mà phải đau hơn hả? Hân hả hê cười trên cái mẹt nhăn nhó của Huy.
- Ý tui là không được đấm đau với tui.
- Vì sao?
- Vì vì...tui là hotboy mà.
Hân cười sặc sụa. Đuổi Huy đấm thêm trận nữa.
***
Sau khi ăn sáng, cả đoàn chuẩn bị hành lí lên đường. Trung chạy ra đi cạnh Hân như một cặp đôi. Cả đoàn không ngừng trêu Hân đến đỏ mặt. Chỉ có Trung là thấy vui vui trong lòng.
Hân liếc An. An nháy mắt rồi cười tủm tỉm. Giữa cả đoàn, tự nhiên Huy quay về phía An. Cùng lúc An cũng nhìn qua Huy. Bắt gặp ánh mắt hơi buồn của Huy, tự nhiên Hân thấy sao sao đó. Một giây tự nhiên chột dạ.
Hân vội quay đi. Không. Chắc chỉ là cảm giác. Hân tự nhủ mình với Huy hay Trung cũng chỉ là bạn. Không nên có gì cả trong chuyến đi này. Không nên...không nên...không cho con An ăn kem được.
Khác với những hành xác của ngày hôm qua, hôm nay, mọi người đều rất vui vẻ và hào hứng băng qua các ghềnh lên xuống từ Bãi Rạng để đến được Mũi Đôi. Tuy đây cũng là một chặng khá vất vả tiếp theo. Nhưng với sự sẵn sàng và một tinh thần thép,cộng thêm sự đòan kết, đoàn của An đã không quá khó khăn để chạm tay vào cục inox chóp Mũi Đôi.
Trong suốt chặng đường, lúc nào Hân cũng có Trung bên cạnh, đỡ để lên xuống các ghềnh. Trung còn hay pha trò làm cả đoàn mệt nhưng cười tới bến. Chỉ riêng Huy là ít nói nhất. Mà cũng không hiểu vì sao, thỉnh thoảng Hân cứ hay quay sang lén nhìn Huy. Mặt Huy lúc buồn cũng thật đẹp trai. Còn pha chút gì đó bụi bặm của tuổi trẻ đi và trải nghiệm. Có phải Hân cũng bị vẻ đẹp trai, tài đánh đàn, hát hay đêm qua làm "ảnh hưởng"?
Phong của Hân ngày xưa cũng đàn hay lắm. Phong hay đàn cho Hân hát bên cây phượng vĩ to nhất trường cấp 2 quận 4. Bây giờ cây phượng bị chặt đi để mở rộng trường rồi. Phong cũng như cây phượng ấy. Phong đi rồi. Đi thật rồi.
Phong thích Hân từ hồi hai đứa còn chung cấp 3. Tầm ấy vào khoảng giữa năm lớp 11, sau khi biết Phong chơi đàn giỏi, Hân mê lắm. Sự hồn nhiên của những cô gái áo trắng luôn bị những cây đàn chinh phục, dù cô gái ấy có bao nhiêu người thích đi chăng nữa. Hân với Phong thành một đôi từ đấy. Nếu như gia đình Phong không có chuyện, bố Phong không vỡ nợ, mẹ Phong không đi theo người khác thì Phong đã không phải vào Bình Dương ở với bác họ. Nếu Phong không bị suy sụp tinh thần, thì giờ này...Phong với Hân chắc vẫn là một cặp được nhiều người ghen tị lắm.
Lần cuối cùng, Phong hẹn Hân dưới cây phượng vĩ. Hồi đó đúng mùa hoa phượng. Hoa phượng đỏ rực trời. Gió hiu hiu thổi nhẹ vạt áo Hân.
Phong đàn cho Hân hát bài cuối.
Phong nói lời chia tay Hân.
Hân khóc.
Hân nói Hân đợi Phong.
Phong nói Phong thích đôi mắt của Hân. Vì thế Hân đừng khóc vì Phong.
Để Phong đi.
Hân chết lặng dưới gốc phượng. Trên tay vẫn là cây đàn của Phong.
***
Vào đến Bình Dương. Hân vẫn cố liên lạc với Phong. Phong chỉ thỉnh thoảng gửi lại một mẩu giấy, hoặc một quyển sách mà Hân thích.
Hân nói. Phong chia tay Hân. Nhưng Hân không đồng ý. Không đồng ý thì không gọi là chia tay được. Hân cứ cố chấp như thế suốt hai năm. Cứ lặng lẽ chờ đợi dù chỉ là những mẩu tin của Phong trong suốt hai năm. Cuối năm hai đại học, Phong cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Hân. Cũng thời gian ấy, bố Hân không may tai nạn qua đời. Hân đau đớn. Hân khóc. Hân ôm An khóc như mưa.
Cùng một lúc. Hân chịu hai nỗi đau. Hân mất hai người đàn ông. Hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời Hân.
Cho đến giờ, mỗi khi nghĩ lại, Hân lại đau nhói.
Hân tìm bố. Hân tìm Phong. Trong vô vọng.
An bảo Hân bảo lưu học để mọi thứ nhẹ nhõm hơn. Hân bướng bỉnh không chịu. Hân vẫn học. Chỉ là không biết tâm hồn mình có ở sách vở nữa không. Có thời gian, Hân bỏ học. Hân đi, đi thật nhiều. Đi tìm bố, tìm Phong. Đi đến nỗi, gió cát, bụi đường Sài Gòn làm khô cả khóe mắt. Nhưng rồi, Hân lại trở về. Trở về trong vòng tay An. Chỉ An mới không bỏ rơi Hân như thế.
Đêm ngồi đàn với Huy, Hân đã có cảm giác. Cảm giác một cái gì đó xuất hiện. Rồi lại sợ nhỡ nó lại mất đi. Tiếng đàn của Huy có cái gì xa xôi lắm. Hân chưa biết nhiều về Huy ngoài danh hiệt hotboy. Nhưng Hân cảm giác, Huy cô đơn, cô đơn lắm. Huy nói Huy cần một người hiểu mình. Có lẽ Hân hiểu nhưng giả vờ không biết.
- Hân có biết vì sao Huy lại ra đây ngồi hát với Hân không?
-...
- Huy sợ lắm. Mỗi lần nhìn vào mắt Hân, Huy sợ lắm. Nó cô đơn đến đáng sợ. Nó khiến Huy cảm giác như cái vực thẳm cũng đang tồn tại trong Huy vậy. Huy đi là để không còn phải nghĩ gì nữa...Còn Hân...
-...Hân không biết Phong giờ thế nào? Phong ra sao nữa...
-..Phong...Phong rồi sẽ ổn thôi. Hân phải nghĩ cho bản thân nữa chứ...
- Hân biết nhưng mà...
- Lại mà...