80s toys - Atari. I still have
Cái mụn

Cái mụn


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Cái mụn

↓↓

"Có thật không hả con-khốn-nạn-đê-tiện-bẩn-thỉu kia?" – Diệu muốn gào lên, muốn gằn từng tiếng một. Móng tay Diệu cào mặt gương rin rít.

bạn đang xem “Cái mụn” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệu muốn xé tan cái khuôn mặt giả dối trâng tráo trơ trẽn trong gương. Diệu căm thù khuôn mặt ấy. Diệu muốn móc lòi con mắt vô cảm trên khuôn mặt ấy, cho máu chảy ra từ hốc mắt, cho đầu óc buốt đau. Thế mới đáng tội.


"Ở nơi ấy... tôi đã thấy... trên ngọn núi... cao... chỉ có hai người... chỉ có hai người ... yêu nhau...ư ừ hừ..." – Giọng Thành bỗng vang lên khát khao vỗ về Diệu.


Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Diệu.


"Họ đã sống không mùa đông... không mùa nắng mưa. Chỉ có một mùa... chỉ có một mùa... một mùa... yêu nhau...ư hừ ừ..."


iv


- Cháu xin phép hai bác cháu về!


- Cháu lại nhà, đi đứng cẩn thận, trời tối và lạnh lắm – "Giọng bố trầm và gãy gọn"


- Để bác bảo em nó – "Giọng mẹ nhẹ và buồn"


"Thằng Tú trốn ngay lên phòng lúc tiếng xe của Thành vang ngoài cổng"


- Dạ, không sao đâu ạ. Cháu sẽ liên lạc với Diệu sau. Cháu xin phép. – "Giọng Thành thì sâu"


Diệu dựa vào tường, hoàn toàn kiệt sức. Chân Diệu khụy xuống, cơ thể Diệu trượt xuôi theo bức tường trơn nhẵn. Trước mặt Diệu, cửa sổ phòng bếp cũng bị chia thành những ngăn song song với nhau, bầu trời vì thế lại rời rạc, chắp vá, không nguyên vẹn.


"Thành có thể làm mình quên được Dương thật không? Hay chỉ trong chốc lát thôi?" Thêm một lần nữa, Diệu không biết Diệu sẽ thế nào.


Tối hôm trước, Diệu đã thử thay "Thành" bởi "anh". Tối hôm qua, Diệu nhắm mắt tiếp tục cố. Diệu cứ tưởng phải tệ như uống một vốc berberin, nhưng hóa ra không phải. Có lẽ tại chị Lan đến tận nhà, tỉ tê phân tích cho Diệu, khiến Diệu bớt ngần ngại, khiến Diệu quên đi nhiều thứ. Chị Lan đến ngay sau cú điện thoại nhờ vả của mẹ. "Cháu đến khuyên em nó giúp cô!" Diệu thầm bắt chước giọng của mẹ. "Mẹ có số của chị Lan chắc do thằng ôn con lục túi xách của mình." Chị Lan còn định lôi Diệu đi buffet, bảo em đi chơi với chị cho nhẹ đầu. Chị Lan kéo tay Diệu quyết liệt đến mức Diệu ứa nước mắt mới chịu thôi. Chị Lan lắc đầu ôm vai Diệu khi Diệu thút thít nói lời cảm ơn.


Diệu đang thẫn thờ ngồi dựa tường bỗng giật mình chỏi tay nhỏm dậy khi thấy mẹ bước vào gian bếp.


- Cô quí hóa lịch sự quá! – Giọng mẹ đay nghiến như người ta đang miết ngón tay trên một mặt trơn nhẵn. Diệu thấy mình là một con kiến giữa hai mặt đang chà xát nhau ấy, chỉ có thể chịu đựng, không thể chống trả.


- Mai con đi gặp... anh Thành!


- Anh Thành? Sao hôm nay mày ngọt ngào với nó thế? – Mẹ Diệu thoáng giật mình - Mày còn mặt mũi nào mà nhìn nó nữa không hả con?


Diệu nhận ra những tia lo lắng trong ánh mắt mẹ. Giọng mẹ đã dịu lại.


- Mẹ cũng thấy con gọi khác đi rồi còn gì. – Diệu thấy giọng mình bình thản một cách giả tạo.


- Nghĩ cho chín con ạ. Khó tính như bố mà còn phải khen thằng Thành! - Mẹ buông một câu chắc nịch.


Mẹ nói tiếp, giọng nhẹ hơn:


- Mẹ thấy nó cũng được.


Mẹ không nói tiếp mà lướt qua Diệu, tiến về phía rổ rau gần tủ lạnh. Mẹ nói tiếp, vẫn xây lưng về phía Diệu, giọng gần như ra lệnh:


- Cô còn đứng đấy làm gì. Đi nằm đi!


v


Gần ba tuần nữa là Tết. Phố xá chộn rộn nhưng thưa người hơn.


Gió mùa lại về chiều nay. Chắc là đợt cuối cùng của năm.


- Em không muốn dối anh! Giờ anh biết hết về em rồi!


Diệu tuyệt vọng nhìn Thành đang ngồi lặng trước mặt mình. Diệu thấy mình tựa như một con rối không thể tự chủ, bị đặt ngay trên mép vực tối đen; Thành cạnh đó mà như ảo ảnh. Diệu vươn tay mãi ko với tới Thành, Diệu gọi mãi nhưng không âm thanh nào thoát khỏi cổ họng. Thành cứ mãi lặng im. Đầu óc Diệu trì trệ tê dại. Diệu chỉ biết chờ đợi. Nỗi tuyệt vọng bốc lên từ vực sâu mỗi lúc một mãnh liệt. Nỗi tuyệt vọng sắp nuốt chửng Diệu.


- Anh có thể hiểu đây là lời từ chối của em không?


- Không ạ! – Diệu vọt miệng. Đầu óc Diệu căng như dây đàn. Diệu không nghe ra cao độ của giọng nói của chính Diệu. Diệu tiếp tục nói nhanh: - Em chỉ muốn xác định thật rõ mọi chuyện thôi.


Im lặng quá.


- Anh hiểu.


Diệu thấy bóng Thành cao lớn và trùm phủ. Thành đang nhìn sâu vào mắt Diệu. Diệu không dám chớp mắt.


- Em muốn anh chờ bao lâu? – Giọng Thành nghe xa vắng.


Diệu bặm môi, cúi đầu, tránh ánh mắt của Thành và băn khoăn liệu làm thế có sai không. Diệu gần như chẳng nghĩ được gì. Diệu thấy khoảng thời gian dự tính từ nhà sao dài quá. Nỗi sợ hãi lại trào lên.


"Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế, không ngả về sau!"


Hôm qua, Diệu nhận được email của Dương. Tết này Dương về chơi. Dương nói muốn gặp Diệu. Dương đã mua được mấy bộ collection của dàn nhạc gì gì đó mà Diệu không thèm đọc tên.


Nhưng có lẽ Dương chẳng về thì Diệu cũng phải thú thật mọi chuyện với Thành.


Diệu vừa ngẩng lên, Thành đã nói:


- Anh không ép em nhưng bà nội anh yếu lắm. Bà muốn gặp em dịp Tết. Em cũng gặp bà bốn lần rồi đấy.


- Vâng – Diệu khẽ đáp. "Thành nói ngay vậy là tốt đúng không nhỉ? Thành có ý gì không?"


Diệu hít một hơi dài, rồi hỏi:


- Mai em đến thăm bà được không anh?


Diệu lại thấy Thành xoáy vào mắt mình. Nhưng lần này Diệu không cúi xuống nữa. Diệu thật lòng thương bà nội Thành. Diệu cũng thích nghe bà kể chuyện ngày xưa nữa, bà cũng kể thủa bé Thành nghịch thế nào. Diệu thấy xúc động khi nhớ lại bàn tay nhăn nheo nhẹ bẫng của bà nắm chặt lấy tay Diệu như thế nào.


- Em cứ đến... nhưng em làm sao đừng để bà biết chuyện. Bà có mỗi anh là cháu trai thôi.


- Dạ - Diệu lúng túng - Hay là thôi anh ạ...


Diệu lập tức nhận ra mình ngu dốt và tệ bạc.


- Cũng được Diệu ạ!


Diệu hốt hoảng ngẩng lên nhìn Thành. Thành không gọi cô là "em".


- Em chỉ muốn thật chắc chắn thôi... Em không biết...


Diệu chới với khi Thành ừ một tiếng rồi nhìn ra hàng phượng quanh hồ. Hàng phượng se sắt trong đợt gió mùa mỗi lúc một mạnh.


Thành ngồi đó, xa xôi như hàng cây thiếu lá kia.


Diệu cảm tưởng như nghe được tiếng vụn vỡ nơi ngực trái Thành. Diệu không lường nổi sao lại đau đớn thế này. Hiện tại, trong Diệu chỉ có cái xót xa, dành cho Thành. Cái xót xa đau buốt át hết những sợ hãi, những vực sâu trong Diệu.


Thành đã quay lại, mắt sáng lạ.


- Em đừng nghĩ ngợi quá. Tình cảm không ép nhau được. Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi.


- Em cảm ơn anh!


Diệu lí nhí. Hình ảnh cái mụn bọc bị cậy sớm, mở ra một hố tối bất chợt nháng lên trong tâm trí Diệu. Diệu cau mày. Tại sao lại thế? Đầu óc rối bời, nhưng Diệu biết phải tập trung vào cuộc nói chuyện với Thành, vào mọi phản ứng của Thành, dù là nhỏ nhất cũng phải nắm được.


Diệu lại nhìn Thành, chăm chú. Diệu thấy trước mặt mình chỉ có Thành, không gì khác. Chẳng rõ tự bao giờ.


Giọng Thành rất trầm:


- Anh cảm ơn em.


Diệu vẫn đăm đăm nhìn người con trai trước mặt mình.


- Nếu em không tôn trọng anh ... và không có chút tình cảm nào, em đã không nói thế với anh.


Diệu chợt nhận ra giọng Thành khang khác. Mặt trời phía sau Thành đột ngột tàn úa.


- Diệu ạ, có khi anh cũng cần nghĩ một chút. Em cũng cần tĩnh tâm để quyết định.


Lần đầu tiên trong chiều, Diệu thấy mình phải lặng im.


Một lúc sau, Diệu mới hỏi:


- Thế còn bà ạ? Làm thế nào bây giờ hả anh?


Diệu thấy ánh mắt Thành chợt ấm.


- Cảm ơn em. Nhưng... nói thế nào nhỉ?


Câu cảm ơn của Thành làm đầu óc Diệu căng lên. Cô tìm kiếm đôi mắt Thành. Thành lúc đó cũng nhìn vào mắt Diệu.


Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng.


Diệu bỗng lên tiếng, giọng sâu và chậm như giọng của người khác:


- Anh nhất định không bên em thời gian tới à?


Nói xong, Diệu chợt thấy nhẹ nhõm. Diệu điều chỉnh nhịp thở của mình, từ tốn hít những hơi dài. Cảm giác bên miệng vực mới nhen nhóm quay lại đã lui dần như triều xuống. Màu đen có vẻ cũng không quá đang sợ. Diệu nghĩ mình có thể đối mặt với nó, quan sát thật kĩ nó, cái miệng vực sâu thẳm và tối thẫm kia, một cách bình thản.


Thành đột nhiên lên tiếng, giọng ấm khôn cùng:


- Em đọc Say ngủ của Banana Yoshimoto bao giờ chưa?


Diệu bật khóc. Diệu không thể kìm được nước mắt đang thi nhau tràn ra, lăn dài trên má Diệu. Nước mắt nóng hôi hổi. Vai Diệu rung lên.


Thành không ngờ cũng đã mọc một cái mụn rất kín.


 




sau một tình yêu (104)
không thể quên (55)
truyện buồn (47)
↑↑
Xe bus tình yêu

Xe bus tình yêu

Tôi cuống cuồng chạy theo xe buýt đang từ từ lăn bánh rời khỏi bến. Lên đến nơi,

26-06-2016
Cố chấp yêu

Cố chấp yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Người

25-06-2016
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Trái tim thần thời gian

Trái tim thần thời gian

Lời dẫn: Vị thần Thời Gian đã vì cô gái mình yêu phạm vào điều cấm kỵ: quay

29-06-2016
Tỏ tình vào mùa thu

Tỏ tình vào mùa thu

Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành

24-06-2016
Hôn nhân "sorry"

Hôn nhân "sorry"

Cô vợ không nhìn thấy ông chồng hay thanh minh xin lỗi của mình. Cô không thấy chàng trai

01-07-2016
Để anh yêu em lần nữa

Để anh yêu em lần nữa

Anh có thể làm gì? Giải thích với cô rằng tất cả những thứ kia chỉ là hiểu nhầm,

23-06-2016
Vở kịch hai vai

Vở kịch hai vai

Tôi là một đứa con gái thuộc loại nửa mùa, tức là không già không trẻ, không xấu

28-06-2016
Một nghìn viên bi

Một nghìn viên bi

"Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi

30-06-2016
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016
Ba không phải là má

Ba không phải là má

Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho

30-06-2016
Bức ảnh gia đình

Bức ảnh gia đình

Bạn có ở trong bức ảnh của gia đình không? *** Trong nhiều năm qua, gia đình chúng tôi

01-07-2016
Hàng xóm

Hàng xóm

Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới

23-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương