Insane
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng


Tác giả:
Đăng ngày: 23-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Bản tình ca màu nắng

↓↓

"Cảm ơn, anh là..." Hạ Khiết nheo mắt hỏi.

bạn đang xem “Bản tình ca màu nắng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đầu Dĩ Ân hơi cúi thấp, anh biết rõ mình không thể nói dối. Là đàn ông, dám làm thì dám nhận. "Tôi là người đã gây ra tai nạn cho cô."


Hạ Khiết chuyển ánh mắt sửng sốt sang Dĩ Ân. Trong phút chốc cô không biết nói thế nào. Cảm xúc trong cô vui buồn lẫn lộn. Mới đây khi lần đầu gặp nhau, cô còn nghĩ anh là người tốt bụng, điển trai, lãng tử, hay giúp đỡ người khác. Nhưng sau khi Dĩ Ân thừa nhận, mọi điều tốt đẹp về anh trong cô lập tức tiêu tan.


Hạ Khiết bất giác thở dài.


Cô nhớ lại những gì anh trai mình nói.


"Mọi người nói rằng anh là một người tốt."


Dĩ Ân tròn xoe mắt.


"Anh trai tôi nói sau khi gây ra tai nạn cho tôi, anh lập tức đưa tôi vào viện, anh cảm thấy hối hận nên ngày ngày ở lại đây trông chừng tôi. Còn nữa..." Hạ Khiết liếc mắt về phía mấy nhành bông hồng bạch trên bàn. "Cô y tá nói rằng sáng nào anh cũng đến phòng tôi thay hoa. Những việc làm đó của anh, tôi cũng không nghĩ anh là kẻ xấu, chạy xe bạt mạng đến nỗi... gây ra tai nạn cho người khác, đúng không nào?" Hạ Khiết nhoẻn miệng cười.


Dĩ Ân cảm thấy tim mình đập rộn ràng khi bắt gặp nụ cười lung linh màu nắng ấy.


"Cô... không giận tôi một chút nào sao?" Anh hỏi.


"Làm thế có được gì... đôi chân của tôi cũng không thể... cứ coi như tôi xui xẻo đi."


Lời nói trách móc vô tình của Hạ Khiết nhưng lại ám chỉ rằng chính Dĩ Ân đã mang đến điều không may cho cô.


Anh bỗng thấy hụt hẫng.





***


Từ khi vụ tai nạn xảy ra cho đến giờ cũng đã được hai tháng.


Ngày nào Dĩ Ân cũng đến bệnh viện chăm sóc cho Hạ Khiết. Khoảng cách giữa họ ngày càng thu ngắn lại.


Tiếp xúc với Hạ Khiết, vẻ đẹp trẻ thơ, trong sáng như chính cái tên của cô đã khiến cho trái tim Dĩ Ân rung động. Trong lòng anh luôn mang một cảm giác yêu mến lạ kỳ, xâm chiếm toàn bộ cơ thể của anh.


Trên thảm cỏ êm ái trong bệnh viện, lá vàng bay chấp chới, rụng đầy cả một góc.


Dường như thu đang đến.


Nắng thu nhẹ nhàng, tinh tế như trong những vần thơ của Quỳnh Chi.


Dĩ Ân đẩy chiếc xe lăn trên cỏ, kể một vài câu chuyện vui cho Hạ Khiết nghe. Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười khúc khích của cô. Cứ chốc chốc anh lại cúi xuống nhìn để xem Hạ Khiết có thực sự vui. Nhìn nụ cười của cô , anh an tâm đẩy chiếc xe đi, thật chậm. Đến một bóng râm anh ngừng lại, quay ra phía trước cô, ngồi xổm.


"Để anh đọc thơ cho em nghe nhé!"


"Vâng ạ!" Hạ Khiết ngoan ngoãn.


Giọng anh thật ấm.


"Gửi sang đây chút nắng vàngCho cành khô héo nẩy mầm lá xanhGửi sang bên đó nắng lànhCho chim làm tổ trên cành sum xuê


Khăn choàng buổi sáng tinh mơGửi làn nắng nhẹ như tơ lụa mềmNắng trưa toan gửi qua mànhNgập ngừng nắng đậu bên thềm chờ nhau


Nắng chiều vương vấn nhạt màuĐổ dài giọt nắng theo nhau trở vềChiều rơi nán lại trên đêSau mây lưu luyến gửi tia nắng hồng


Gửi trên đồi nắng thong dongBầy nai trên cỏ mắt nhung dịu dàngGửi qua biển lặng thái bìnhMuôn làn nắng ấm nắng hiền nắng tươi"


"Là thơ của Quỳnh Chi, đúng không anh?" Khi Dĩ Ân đọc xong, Hạ Khiết hỏi.


"Ừ, phải rồi, anh rất thích những chùm thơ về nắng của Quỳnh Chi."


Một chiếc lá vàng rơi xuống lòng bàn tay Hạ Khiết. Cô vươn tay ra thả chiếc lá bay đi.


Nắng đẹp như thơ, đậu trên bàn tay cô, âm ấm. Hạ Khiết nghiêng đầu ngắm nhìn những giọt nắng nhảy nhót trên tay mình.


Bỗng, có một bàn tay khác đan vào tay cô. Những ngón tay siết chặt, đan khít vào nhau.


"Hãy để anh mang nắng ấm đến cho em nhé!" Đó có phải là lời tỏ tình của Dĩ Ân.


Cô đỏ bừng cả mặt, cảm xúc ngập tràn, không cất lời nổi.


***


Chuyện tình yêu nào mà không trải qua những thăng trầm, sóng gió.


Mẹ Dĩ Ân biết chuyện, biết anh đem lòng yêu một cô gái nghèo, bà ra sức ngăn cản quyết liệt. Nhưng bà càng ngăn cản, anh càng tiến tới.


Trong lúc tức giận bà đã tát anh một cái đau điếng.


"Con đã bao giờ làm khó bố mẹ vì một đứa con gái chưa, con đã bao giờ đứng trước mặt mẹ lớn tiếng vì một đứa con gái chưa? Con đã bao giờ làm như thế chưa? Tỉnh táo lại đi Dĩ Ân, đừng có mất hết lí trí vì một đứa con gái như thế." Bà phẫn nộ.


"Không phải cô ấy mà chính mẹ đã làm con mất lí trí." Anh điềm nhiên.


"Cái gì?"


"Con có kế hoạch và cũng có suy nghĩ, con sẽ làm theo cách của con mà không theo ý mẹ nữa, hạnh phúc của con, con sẽ tự quyết. Vậy nên, mẹ đừng can dự vào."


"Con nên biết rõ con là người kế thừa của gia đình này, con sẽ nối nghiệp sau khi ba con nghỉ việc ở công ty. Vì thế mẹ sẽ cưới cho con một cô vợ xứng với con. Ngay ngày mai con hãy đi xem mắt đi, đó là thiên kim tiểu thư của một Viện trưởng y học." Giọng bà rõ ràng, từng câu từng chữ rất quyết đoán.


"Nếu mẹ thích thì mẹ cứ đi, không liên quan đến con."


Dĩ Ân phán một câu rồi quay người bỏ đi.


Người phụ nữ độc đoán ấy tức giận đùng đùng, ném mạnh chiếc cốc thủy tinh xuống đất. Một tiếng xoảng vang lên, chiếc cốc vỡ tan tành.


Bà nói với theo. "Nếu con không muốn sự việc lặp lại như chị con thì hãy mau chấm dứt với con bé ấy đi."


Anh khựng lại nhưng có điều gì đó thôi thúc anh làm theo con tim mình mách bảo.


***


"Bây giờ anh thả tay em ra rồi em đi về phía anh nhé!"


Đó là buổi tập trị liệu lần thứ ba trong ngày của Hạ Khiết.


Dĩ Ân buông tay cô ra, đứng cách cô một quãng ngắn, vẫy tay ra hiệu cho cô bước lại phía mình.


Hạ Khiết rời khỏi chiếc xe lăn, tay bám thành vịn, nhấc từng bước một. Có vẻ như còn rất khó khăn để di chuyển nên khi mới bước được một bước, Hạ Khiết ngã sóng soài. Cô bực mình ném chiếc nạng đi.


Dĩ Ân chạy lại. "Không sao chứ?"


"Em không tập nữa đâu." Hạ Khiết ngồi lì tại chỗ.


"Đừng nản chí, anh tin chỉ cần cố gắng, em chịu khó phố hợp với bác sĩ nhất định đôi chân em sẽ hồi phục." Anh động viên cô.


"Có... có khi nào... sẽ tàn phế luôn không anh?" Hạ Khiết run run, hỏi.


Dĩ Ân trấn an nhưng trong thâm tâm anh lại rất lo lắng. "Không đâu, chắc chắn em sẽ đi lại được thôi mà, bằng mọi cách..." Anh nói khẽ. "Chúng ta tập tới đây thôi, bây giờ anh sẽ đưa em ra ngoài cho khuây khỏa."


Dĩ Ân đẩy xe lăn chầm chậm trong khuôn viên.


Ráng chiều tím thẫm phía trời xa, đẹp như một bức tranh sơn thủy.


Nắng le lói xuyên qua đám lá rắc lên người Dĩ Ân, tựa hồ như cả người anh đang phát sáng.


Một khoảng im lặng kéo dài.


Dĩ Ân nghĩ ngợi. Mẹ anh là một người phụ nữ tàn nhẫn. Phải, chỉ có thể nói đến hai chữ này để nhận xét về bà. Ngày trước chị gái anh yêu một anh chàng nông dân quê mùa. Bà không đồng ý nhưng cả hai vẫn cứ đến với nhau. Bà vô cùng giận dữ khiến anh chàng kia mất tích, không biết bà dùng cách nào. Chị anh đau khổ. Sau nhiều ngày rồi nhiều tháng liên tiếp tìm không thấy người yêu, tâm trí chị hỗn loạn, lái xe và bị xe đụng...


Một bàn tay đặt lên tay Dĩ Ân.


"Anh có tâm sự à?"


Giọng nói trong trẻo của Hạ Khiết làm Dĩ Ân quay trở về thực tại. "Không, chỉ là có vài chuyện rắc rối nhỏ nhưng mà em yên tâm, anh tự giải quyết được mà."


Hạ Khiết không hỏi đó là chuyện gì, cô dè dặt. "Anh làm những điều này cho em có phải là... anh thấy có lỗi..."


Dĩ Ân để một ngón tay ngang môi Hạ Khiết. Anh mỉm cười dịu dàng. "Anh muốn bảo vệ và chăm sóc cho em cả cuộc đời. Dù sau này có chuyện gì em cũng phải kiên định và hãy tin anh."


Hạ Khiết không hiểu trong lời nói của Dĩ Ân ẩn chứa hàm ý sâu xa, cô chỉ biết ngay lúc này cô đang rất hạnh phúc.


***


Một buổi sáng đẹp trời.


Mây trắng. Nắng vàng.


Từng chiếc lá xoay vòng trong không trung.


Hạ Khiết đón tiếp một vị khách không mời mà đến.


Người phụ nữ trung niên ăn mặc khá sang trọng, quý phái nhìn Hạ Khiết từ đầu đến chân rồi giới thiệu về mình. "Tôi là mẹ của Dĩ Ân."


Hạ Khiết ngồi trên giường, cúi người. "Cháu chào bác, thật là thất lễ vì cháu không thể xuống được."


"Không sao, cô cứ ngồi ở đó, tôi chỉ muốn nói với cô vài điều thôi." Người phụ nữ kéo ghế ngồi tréo chân. Gương mặt điềm đạm nhưng lạnh lùng. "Tôi biết con trai tôi gây ra tai nạn cho cô, để chuộc tội, nó đã hằng ngày đến đây chăm sóc cho cô. Giờ thì, mọi nợ nần đã xong, ở đây cũng đã có các bác sĩ, y tá, cô nên buông tha cho con trai tôi được rồi chứ?"


Buông tha ư? "Cháu không hiểu ý bác." Hạ Khiết chớp đôi hàng mi.


"Cô đang giả vờ à? Mục đích của cô tiếp cận con trai tôi chẳng phải là vì gia sản nhà chúng tôi sao. Tôi còn ngờ ngợ rằng để đạt được mục đích, cô đã bày ra trò đụng xe này nữa cơ đấy."


Tới đây thì Hạ Khiết đã hiểu. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. "Bác... xin bác đừng nói như thế, nếu cháu có ý đồ cướp tài sản của bác thì cháu đã làm từ lâu rồi cần gì phải diễn kịch chứ. Với lại lúc trước cháu không quen anh Dĩ Ân." Giọng cô hơi run.


Người phụ nữ khẽ nhếch môi lên rồi lấy từ trong túi ra một phong thư, ném lên giường. "Bao nhiêu đây đủ để cho cô sống an nhàn suốt đời bao gồm cả lỗi lầm mà Dĩ Ân gây ra."


Hạ Khiết cười nhạt. "Nếu bác so sánh tình yêu với tiền bạc thì bác nhầm rồi, cháu thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ được anh Dĩ Ân yêu thương. Bác đừng sĩ nhục cháu."


Bà cố kiềm chế cơn tức giận. "Dù có nói thế nào thì tôi cấm cô lại gần con trai tôi. Nếu cô còn không mau chuyển viện thì tôi không biết mình sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó với cô đâu kể cả Dĩ Ân."


Hạ Khiết hốt hoảng. "Bác định ra tay với con trai mình luôn sao?"


"Điều đó không liên quan gì đến cô."


Bà hầm hầm đứng dậy tiến ra cửa.


"Đợi một chút ạ!"


Hạ Khiết cố gắng bước xuống giường, đem phong thư trả lại. "Bác cầm về đi ạ, cháu sẽ không gặp anh ấy nữa."

↑↑
Anh Bư

Anh Bư

Còn Nhiên, Nhiên mang trong mình nhiều vết nhơ. Nhiên không có quyền bước vào thế giới

24-06-2016
15 giờ

15 giờ

Chiều đó mưa. Và tôi biết Sora vẫn còn trinh. Nhưng, tôi vẫn không hôn cô

28-06-2016
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

23-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose, nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm

30-06-2016
Chỉ có thể là yêu

Chỉ có thể là yêu

(khotruyenhay.gq) Một lần nữa anh lại cờ bạc thua nặng nề và tất nhiên người anh tìm

29-06-2016
Vai diễn nào cho em?

Vai diễn nào cho em?

(khotruyenhay.gq) - Em cho anh xin số điện thoại được không? - Anh là ai? - Là một người

29-06-2016
Nhớ, Quên và Yêu

Nhớ, Quên và Yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?".) - Còn

25-06-2016
Cùng yêu một người

Cùng yêu một người

Nếu yêu ai, bạn hãy mạnh mẽ tự tin nói cho người ấy biết. Dù là bị từ chối hay

01-07-2016
Xóm cave

Xóm cave

"Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe bảo

29-06-2016
Hôn nhân "sorry"

Hôn nhân "sorry"

Cô vợ không nhìn thấy ông chồng hay thanh minh xin lỗi của mình. Cô không thấy chàng trai

01-07-2016
Bên khung cửa sổ

Bên khung cửa sổ

Đôi khi, người ta hay chạy theo hạnh phúc xa xôi mà không biết rằng. Được sống và có

25-06-2016
Giữa bầy đàn

Giữa bầy đàn

"Người ta nhiều khi tưởng chỉ một mình lủi thủi nơi thâm sơn cùng cốc, xa làng xa

24-06-2016
Hạnh phúc dưới chân

Hạnh phúc dưới chân

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc

29-06-2016