XtGem Forum catalog
Tôi và những giấc mơ

Tôi và những giấc mơ


Tác giả:
Đăng ngày: 24-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Tôi và những giấc mơ

↓↓

- Cháu không sao – tôi dụi mắt, tâm trí còn hoang mang về giấc mơ vừa rồi.

bạn đang xem “Tôi và những giấc mơ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chú ngần ngừ một lúc, rồi chìa cho tôi quyển sách.


- Tặng cháu, xem như đây là lời cám ơn của chú.


- Làm sao chú biết cháu thích đọc sách? – tôi ngạc nhiên hỏi.


- Chú nhìn người rất hay mà.


Tôi cười toe toét, tay nâng niu ngắm nghía quyển tiểu thuyết Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ của tác giả người Afghanistan - Khaled Hosseini - nói về thân phận nghiệt ngã của phụ nữ Trung Đông thời xưa.


- Khaled Hosseini viết Người Đua Diều rất tuyệt vời – tôi hồ hởi nói - cuốn tiểu thuyết giàu cảm xúc đến mức những gì cháu đọc sau đó đều khá nhạt nhẽo.


Chú Josh vừa ân cần kéo chăn cho Jake, vừa vui vẻ đáp:


- Chú chưa có dịp đọc. Nội dung như thế nào?


- Cuốn sách nói về tình bạn giữa một cậu ấm và cậu bé giúp việc, nhưng xen lẫn đó cũng có tình cha con và tình yêu quê hương đất nước. Tóm lại, cháu không biết nói gì hơn, đấy là tuyệt tác nồng nàn về cuộc sống, danh dự, tình yêu và sự chuộc lỗi.


- Nghe tuyệt đấy, dường như là một tác phẩm lớn. Chắc chắn chú sẽ tìm đọc.


Chú có vẻ thật lòng quan tâm đến quyển sách, hay vì tôi đã thốt nên từ "tình cha con"? Tôi đặt nhẹ quyển sách lên bàn, chộp lấy cặp sandwich rồi ngấu nghiến chúng.


- Mẹ cậu ấy vẫn chưa thể đến sao chú?


- Bà ấy đang quay phim ở nước ngoài. Di động thì không liên lạc được – ông thở dài.


Sau hồi mím môi cân nhắc, tôi cũng quyết định hỏi:


- Hình như Jake có mối quan hệ không tốt với mẹ phải không chú?


- Ừ... - ông trầm ngâm - ... bà ấy khá hời hợt, trong khi thằng bé sau khi mất cha lại cần bà ấy hơn gấp hai lần. Jake là một đứa trẻ đáng thương.


- Chẳng lẽ chú không hờn trách gì cậu ta sao?


Josh nhìn tôi vẻ khó hiểu. Tôi vội giải thích:


- Ý cháu là, cậu ta không được lễ phép với chú cho lắm...


- Ồ... – ông huơ huơ tay – chú biết nó là đứa trẻ ngoan. Chú không trách nó được. Cỡ tuổi nó, nếu ai lăm le hòng cướp vị trí bố chú thì chú cũng sẽ khó có thể yêu thương người đó.


- Chú đừng bênh vực Jake mãi nữa.


Chú Josh bật lên nụ cười giòn tan. Tôi không hiểu tại sao Jake lại có thể đối xử tệ một người dễ mến như ông. Ngồi trò chuyện với ông hồi lâu, tôi chào ông ra về.


- Cám ơn chú. Ngoài bố cháu thì chú là người đầu tiên tặng sách cho cháu.


Ông mỉm cười và đứng lên ôm tôi, đồng thời vỗ vỗ lên vai tôi. Sâu thẳm trong tôi lúc ấy, quãng thời gian cô độc từ năm mười tuổi trở đi bỗng chốc trở nên nguôi ngoai.


-------------o0o------------


Đêm đó tôi lại viết, rồi xóa, rồi thở dài, và tắt máy. Vì sao tôi lại thấy đường hầm có ánh sáng? Kelsey từng nói gì nhỉ, ý thức không còn, nhưng não hắn còn hoạt động. Lẽ nào Jake đang nằm mơ? Tôi xoay ghế nhìn ra cửa sổ, biển trời đen ngòm tĩnh lặng không một vì sao, và nơi cửa sổ kia cũng im lìm đóng kín. Tôi thấy trống vắng khôn tả. Chẳng biết khi nào nó sẽ sáng trở lại. Hy vọng sẽ sớm thôi.


---------------o0o--------------


Mãi đến hai tuần sau đó, Jake vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh. Tôi và chú Josh thay phiên nhau chăm sóc hắn, kéo chăn cho hắn, lật người hắn mỗi giờ một lần để tránh lở loét và đại loại những chuyện như thế. Ông biết Jake thần tượng Micheal Jackson, nên mấy ngày liên tiếp tôi mở cửa và thấy ông đang ngồi khắc một pho tượng nhỏ bằng gỗ mộc. "Hy vọng sẽ trông giống...gì nhỉ, à MJ!", ông nhún vai chán nản chìa khúc gỗ xù xì vô diện cho tôi xem. Chú nghĩ mình đang phí thời gian, nhưng vẫn khá hơn việc tôi cứ ngẩn ngơ dán mắt vào màn hình điện tâm đồ. Sang ngày đầu của tuần thứ ba, tôi đến và thấy chú Josh đang nói chuyện vẻ rất gay gắt với ai đó ngoài hành lang, ngay sát phòng bệnh. Khi dợm bước đến, tôi nghe chú quát:


- Thằng bé là con của cô đấy! Tôi thật không hiểu nổi cô đang nghĩ gì nữa!


Ông hậm hực cúp máy, lấy tay day day mí mắt, rồi nhận ra tôi đang chầm chậm tiến về phía ông. Chú Josh hôm nay lại là người đàn ông ngày đầu tôi gặp trong phòng bệnh: già cỗi và xơ xác. Có thể ông giấu, nhưng độ lạc quan của ông đang giảm dần theo từng ngày, còn bức tượng điêu khắc cũng đã trơ lì trên bàn ba hôm rồi. Tôi dìu ông vào phòng và rót cho ông ly nước. Tôi không cần hỏi gì nhiều, vì tôi biết ai là người bên kia đầu dây điện thoại ban nãy. Khá lâu sau, chú Josh tuông ra tràng thở dài chán nản, rồi nói:


- Thật ra mẹ Jake không phải là người vợ đầu tiên của chú. Người vợ trước sống với chú ba năm mà mãi không có mụn con... - chú chớp chớp đôi mắt trĩu nặng - bà ấy đã lấy chồng khác, nghe nói bây giờ thì sắp được làm bà ngoại.


- Cháu rất tiếc... - tôi ước gì mình có thể nghĩ ra được điều gì để nói tiếp.


- Có thể mẹ Jake, một ngươi xinh đẹp như bà ấy, chịu lấy chú là vì biết chú không thể có con. Bà ấy như một con chim thích tự do vậy. Có lần chú hỏi vì sao lại đồng ý tái hôn với chú, bà ấy bảo bất cứ người phụ nữ nào cũng cần có một người đàn ông của riêng mình. Nhưng chú biết bà ấy vẫn giữ ảnh của bố Jake, trong ngăn tủ trang điểm, chú biết. Chú không lấy làm muộn phiền về điều đó. Đôi khi hơi ghen tỵ, nhưng chú tôn trọng quá khứ của mỗi người. Chú luôn muốn nói cho Jake nghe nhiều điều về mẹ nó, về những điều nó chưa từng được biết ,vậy mà khi thằng bé chưa kịp mở lòng với chú đã xảy ra chuyện thế này. Nó là một đứa trẻ tội nghiệp, yêu âm nhạc và thích cuộc sống yên bình. Nó không có lỗi gì hết – ông thổn thức, cài hai tay chặt vào nhau - đã hơn hai tuần rồi, chẳng hiểu sao Jake vẫn chưa tỉnh lại. Chú mệt mỏi vì giả vờ lạc quan rồi, Anna. Chú không biết liệu phép màu thật sự tồn tại hay khô...ng...


Giọng ông nghẹn đặc, vỡ ra trong tiếng khóc. Trên chiếc bàn thiếc, pho tượng Micheal Jackson dở dang mới chỉ nên hình người dường như cũng run rẩy theo ông. Hơn lúc nào hết, tôi muốn Jake tỉnh lại, mở mắt ra để thấy hình ảnh đang bóp nghẹt trái tim tôi ngay lúc này. Làm sao để hắn có thể nghe được lời tôi? Hôn mê sâu không còn ý thức. Vậy ý thức hắn ở đâu?


Đường hầm và luồng sáng.


Giấc mơ.


Phép màu. Đó chính là phép màu.!





---------------o0o--------------


Chương 3: Ký ức xa xưa


Như mọi buổi trưa khác, tôi đến phòng bệnh của Jake sau giờ tan học. Khi chú Josh đã về tranh thủ quản lý tiệm ăn, tôi thấy nhịp tim mình biểu tình sôi nổi trong lồng ngực. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, e dè vuốt nhẹ mu bàn tay lạnh ngắt của Jake, rồi giữ yên đấy. Đoạn, tôi gục xuống gần mép giường, nhắm tịt mắt và cố ngủ. "Khỉ gió, cố nghĩ đến chuyện gì vui vẻ để ngủ đi Anna!", tôi tự nhủ và nhớ về buổi sáng yên ả hôm ấy, khi tôi cùng Jake ngồi dưới tán cây xanh rì và nghe nhạc, ánh nắng ban mai phớt qua gương mặt hắn; ánh lên thứ gì đó gần như nụ cười...


Một khoảng không tối om, đen như mực hiện ra trước mắt tôi. Tôi quờ quạng khắp nơi để tìm lối đi nhưng không chạm vào được thứ gì. Tôi bắt đầu sợ. Và rồi, phía bên trái khẽ ngân vang tiếng đàn vĩ cầm, tôi liền quay sang thì nhận thấy một tia sáng nhỏ hơn đồng xu đang dần nhòe ra, nó lớn dần, lớn dần cho đến khi ánh sáng phủ khắp cơ thể tôi. Tôi thở mạnh. Lần này tôi không cần chờ nó hút tôi vào giấc mơ kia nữa. Tôi bước đi, và chạy.


Xuyên qua luồng sáng, tôi đặt chân lên bãi cỏ xanh mướt, tựa một tấm thảm nhung vĩ đại trải dài đến tận chân trời. Gió từ phương bắc tràn đến, mang theo hương hoa đồng nội, mùi đất ẩm lẫn hương vị thanh mát của sông nước. Phía xa nổi lên dãy núi nhấp nhô, lổm chổm tắm mình trong ánh hoàng hôn ảm đạm, một ánh hoàng hôn huyễn hoặc viền quanh những vầng mây một màu cam nhàn nhạt, và đâu đó vọng lại tiếng chim hót véo von, âm thanh trong vắt như ai đó gõ gõ vào chiếc tách pha lê. Cuộc sống bon chen, đầy khói bụi ở thành phố khiến tôi cảm thấy mình bị chốn thôn dã này mê hoặc. Tôi lê bước trên thảm cỏ, tay vén mái tóc vừa bị gió thổi tung và hít thở làn không khí tươi mát đến căng tràn phổi. Tôi sẽ nói cho Jake biết tình cảm của chú Josh, giải thích cho hắn hiểu rằng hắn đang có một cha dượng thật lòng yêu thương hắn, tôi tin nếu ý thức hắn nghe được, hắn sẽ có sức mạnh để tỉnh lại. Bỗng, một âm thanh lảng vảng bên tai tôi. Tôi đứng khựng lại, quay đầu sang bên trái, và chạy theo hướng vừa vang lên tiếng nhạc.


Dưới chân đồi hình bát úp lác đác hoa dại, là một thằng bé đang say mê nhìn người đàn ông kéo đàn vĩ cầm trên vai. Tôi không sành về nhạc giao hưởng nên không thể biết tên bản nhạc ấy, có thể là một khúc Sonata Ánh Trăng hay Bản giao hưởng số 9 của Beethoven, nhưng ông ta chơi rất hay, rất tình cảm.


- Này!


Tôi giật mình quay phắt người lại, để rồi lòng tràn ngập niềm hân hoan lẫn cảm giác kì lạ khi Jake đứng đó, lành lặn, khỏe mạnh trong bộ đồng phục nam sinh không vấy máu. Tôi nhận ra ba tuần không gặp hắn thật dài đến khó tin. Jake không nói gì, chỉ ném cho tôi ánh mắt rất dè chừng, rồi hắn hỏi:


- Sao cậu lại ở đây?


Tôi tìm cách chống chế. Bạn hiểu mà, hắn sẽ nghĩ tôi điên nếu tôi nói mình thâm nhập vào cơn mơ của hắn. Và cách hay nhất trong mọi cách: đặt câu hỏi ngược lại.


- Vậy còn cậu? Sao cậu lại ở đây?


Hắn nhướn mày.


- Đây là giấc mơ của tôi.


- Vậy sao? Vậy cứ cho như cậu nằm mơ thấy tôi đi.


- Không hẳn là mơ - hắn nhìn tôi càng lúc càng nghi ngờ - đây là ký ức của tôi.


Tôi lỏ mắt nhìn hắn, rồi ngay lập tức hiểu ra chuyện, tôi liền phóng ánh mắt tìm kiếm thằng bé khi nãy. Nó vẫn ngồi đó, chìm đắm trong thứ âm nhạc mê hoặc của người đàn ông, và những đường nét trên gương mặt kia toát lên điều gì đó rất quen thuộc...


- Là cậu hồi bé sao?


Jake gật đầu. Ngay lúc ấy, người đàn ông kết thúc bản giao hưởng, ông xoay người cẩn thận đặt cây vĩ cầm vào hộp. Khuôn mặt ông phản chiếu trong đôi mắt tôi, như một phiên bản hoàn hảo của Jake khi về già.


- Bố cậu là nghệ sĩ à? – tôi hỏi sau hồi lặng thinh.


- Ông là nhạc công – Jake khoát tay, vẻ khó hiểu - nhưng, làm thế nào mà tôi lại mơ thấy cậu nhỉ?!


Tôi nháy mắt trêu hắn.


- Có thể do cậu nghĩ về tôi nhiều quá.


Jake lườm tôi, ẩn ý tôi nói năng vớ vẩn, nhưng lại xen lẫn chút dò xét. Lũ gió bất chợt tràn đến khuấy động thảm cỏ khiến chúng lăn tăn gợn sóng, và đợt gió khác hung hãn hơn cuốn những chiếc lá héo úa tạt mạnh vào chúng tôi. Hắn vuốt lại mái tóc cam, nhìn tôi, tay khẽ đưa lên nhưng rồi lại thu về. Hắn xoay mặt hướng khác và nói:


- Tóc cậu dính lá cây đấy.


Trong khi tôi loay hoay sửa lại mái tóc, Jake chẳng nói chẳng rằng mà rời đi theo người bố và tuổi thơ của hắn, không khác gì nối gót một chiếc bóng. Tôi kiên trì chạy theo sau hắn.


- Cậu muốn gì? – hắn vừa đi vừa hỏi.


- Nói chuyện với cậu.


- Tôi không có tâm trạng.


- Đây là quê của cậu hả? Đẹp tuyệt vời. Giới thiệu vài cảnh đẹp khác cho tôi đi, dù sao tôi cũng là khách mà.


Hắn dừng lại, ghim chặt đôi mắt vào tôi, vẫn là cánh cửa sổ trống hơ trống hoác đó.


- Anna, tôi nghiêm túc đấy.


- Tôi nghiêm túc hơn cậu.


- Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì? – hắn thở dài.


- Chuyện về chú Josh.


Mặt Jake ngay lập tức đanh lại, khóe môi hắn giật giật. Hắn nói trước khi tiếp tục bỏ đi:


- Đừng bao giờ nhắc đến ông ta trước mặt tôi.


- Jake! – tôi lì lợm bám theo – mọi chuyện không phải như cậu nghĩ, chú ấy thật lòng yêu thương cậu. Chết tiệt, đồ tai lừa, cậu nên học cách lắng nghe người khác biết không hả?!


- "Chuyện về chú Josh!" – Jake phì cười – nghe như cậu với ông ta thân thiết lắm. Cậu đã hiểu về người đó được bao nhiêu?


- Không nhiều nhưng chắc chắn nhiều hơn cậu – tôi quyết đoán nói mà quên mất rằng Jake không biết gì về những điều chú Josh đang làm ngoài kia vì hắn, một thế giới thực nơi nhiều người chỉ có thể mưu cầu hạnh phúc trong giấc mơ.


- Vậy cậu hiểu về tôi bao nhiêu?


Tôi muốn trả lời là không ít, tuy nhiên, điều gì đó bỗng níu giữ tôi lại khiến tôi chần chừ. Liệu những gì tôi đang thấy chỉ là ba phần nổi của tảng băng trôi? Tôi chọn cách im lặng và chờ nghe những gì hắn sắp nói. Dưới tán cây cổ thụ xum xuê, Jake với tay bứt một chiếc lá sắp héo úa, nhìn nó trầm ngâm rồi thả chiếc lá trôi theo làn gió nhẹ.


- Thời gian qua, không rõ là bao lâu, tôi chỉ nhớ mình lao theo con mèo, rồi rất nhiều tiếng la hét, cảm giác đau đớn đến tê liệt, chập chờn nửa tỉnh nửa mê, và nhiều hình ảnh mờ nhạt đan xen... mà hình ảnh cuối cùng là đôi mắt kinh hãi của cậu – Jake nhíu mày, ngưng một lúc lâu – tôi cứ nghĩ mình đã chết, nhưng rồi tôi lại thấy mình ở đây; đi lại giữa những mảng ký ức thơ bé của tuổi mười một khi cùng bố đến nghỉ hè ở vùng quê xa xôi này, khoảng thời gian mà tôi đã dành suốt nhiều năm để hồi tưởng sau cái chết của ông. Mọi thứ, mọi đường nét, mọi âm thanh mà tôi cố ghi nhớ giờ lại phơi ra trước mắt tôi, như một cuốn phim vậy. Tôi thật sự...


- Cậu chưa chết đâu – tôi vịn hờ cánh tay hắn.


- Nếu tôi chưa chết và đây là giấc mơ, thì tôi muốn vĩnh viễn được ở lại đây.


- Nhưng, Jake...! Đây không phải là cuộc sống, đây là mơ, là ảo mộng, là phi thực tế! Cậu sẽ chết thật nếu cứ ôm khư khư cái suy nghĩ đó.


Sấm chớp bất thình lình rền vang trên nền trời đã xám xịt tự bao giờ. Từng hạt mưa đầu tiên buông mình, rồi dần dần mưa tuông như thác đổ; khiến tôi không còn nhìn thấy gương mặt Jake rõ ràng nữa. Đoạn, hắn kéo tay tôi chạy thật nhanh dưới màn mưa lạnh ngắt.


- Cậu có thích âm nhạc không? - hắn gào lên qua âm vang ầm ầm của mưa.


- Có!!


- Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi rất tuyệt. Nhưng phải hứa với tôi một điều!


- Nói đi.


- Đừng bao giờ lặp lại câu nói ban nãy.

↑↑
Thằng Nghiện.

Thằng Nghiện.

Tô đau đáu nhìn vào làn khói trắng mê hoặc đang toả ra từ mồm thằng Phát Mặt Sẹo,

29-06-2016
"Kẻ khùng" cậu tôi

"Kẻ khùng" cậu tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Dĩ nhiên dì

27-06-2016
Ấu thơ tươi đẹp

Ấu thơ tươi đẹp

"Những đêm như thế này em cũng không ngủ. Em sợ khi mở mắt thức dậy đã nhìn thấy

24-06-2016
Bà mẹ quê

Bà mẹ quê

Nó trở về, vẫn qua con đường gạch dài lổng chổng, nhưng giờ rêu đã phủ đầy. Nó

01-07-2016
Con vào dạ, mạ đi tu

Con vào dạ, mạ đi tu

"Mạ" là Mẹ. Con vào dạ, mạ đi tu là khi "cấn thai" vào lòng tự nhiên người mẹ nào

24-06-2016
Vợ tôi ốm nghén

Vợ tôi ốm nghén

Được khoảng một tuần vợ chưa có biểu hiện gì nên mình cũng yên tâm lắm. Nghĩ

29-06-2016
Thưa Ba con đi học

Thưa Ba con đi học

(khotruyenhay.gq) Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì

28-06-2016
Có vợ thật là tuyệt!

Có vợ thật là tuyệt!

Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi

30-06-2016
Rất giống tình yêu

Rất giống tình yêu

Tình cảm phải đến từ cả hai phía thì mới gọi là tình yêu. Vậy những cảm xúc rất

27-06-2016
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016
Thả gió về trời

Thả gió về trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tình yêu và tham vọng

Tình yêu và tham vọng

(khotruyenhay.gq) - Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm

29-06-2016
Matcha, yêu đã tính sau

Matcha, yêu đã tính sau

Cho đến khi gặp Yasu, tôi mới nhận ra trong chuyện tình cảm, mọi thứ đều không thể

24-06-2016