Snack's 1967
Con trai của bác sĩ

Con trai của bác sĩ


Tác giả:
Đăng ngày: 29-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Con trai của bác sĩ

↓↓
Tôi phát hoảng, và không kịp suy nghĩ, tôi kêu lên:


- Cháu là con của bác sĩ Eppley.


Tôi không thể tin được mình vừa nói gì. Và gần như ngay lập tức, người phụ nữ dịu giọng:


- Ra vậy! Cô xin lỗi, cô nặng lời quá. Cháu lớn thật, cô không nhận ra cháu nữa đấy!

bạn đang xem “Con trai của bác sĩ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


***


Tôi lớn lên tại một thị trấn nhỏ, nơi mà mọi người luôn chào nhau bằng tên - vì mọi người đều biết nhau. Riêng tôi, mỗi khi về thị trấn, đều được chào hỏi bằng một nụ cười: "Con trai của bác sĩ Eppley đã về rồi!".


Bố tôi tới thị trấn và mở phòng khám khi tôi còn bé tí tẹo. Chỉ trong vòng vài tháng, tất cả người dân ở đây đã yêu quý bố tôi như thể ông đã sống ở đó 20 năm. Họ gọi bố tôi rất thân mật: "Bác sĩ Eppley". Và tôi thì được gọi là "con trai của bác sĩ Eppley".





Ngày đầu tiên đi học, các bạn vây quanh tôi vì tôi là con của vị bác sĩ nổi tiếng.


- Nếu em giống bố thì chắc hẳn là em thông minh lắm đấy! - Cô giáo dạy lớp một của tôi nói thế. Và tôi không thể giấu được nụ cười tự hào.


Tuy nhiên, việc có một người cha "nổi tiếng" làm cho tôi sung sướng bao nhiêu hồi còn nhỏ, thì khi tôi 16 tuổi nó lại giống như một điều ám ảnh. Cho nên, khi có người hỏi tôi có phải là con trai của bác sĩ Eppley không, tôi đáp cục cằn:


- Tên cháu là Harold! Và cháu có thể tự sống được với cái tên của mình!


Để chống đối, tôi bắt đầu gọi bố tôi là "bác sĩ". Bố tôi nói:


- Con gọi như vậy, bố rất buồn!


- Còn con thì rất buồn khi tất cả mọi người đều gọi con là "con trai của bác sỹ Eppley! - Tôi quát tướng lên - Con muốn là chính con thôi!


Năm 18 tuổi, tôi đăng ký ngay vào một trường đại học ở càng xa thị trấn càng tốt. Tôi muốn đến một nơi mà không ai gọi tôi là "con trai của bác sĩ Eppley" nữa.


Một lần, nhóm bạn trong ký túc xá của tôi nói về những thứ mà chúng tôi ghét nhất hồi còn nhỏ. Tôi bắt đầu luôn:


- Tớ không thể chịu được việc ai cũng gọi tớ là "con trai của bác sĩ Eppley". Tớ muốn được biết đến là chính tớ!


Cô bạn dễ thương ngồi cạnh tôi nhíu mày:


- Tớ không hiểu. Tớ sẽ thấy rất tự hào nếu có một người cha được kính trọng như thế - Mắt cô ấy hoe đỏ - Tớ sẽ đánh đổi bất kỳ điều gì để được gọi là con của bố tớ. Nhưng bố bỏ đi từ khi tớ mới 4 tuổi.


Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, và chúng tôi phải đổi chủ đề.


Kỳ nghỉ đông đó, tôi về thăm nhà, đầy tự hào. Ở trường mới, tôi đã có rất nhiều bạn, nổi tiếng trong trường vì học giỏi, chơi thể thao cừ, nói chung là vì chính tôi chứ chẳng cần danh tiếng của bố. Tôi muốn mượn chiếc ôtô mới của bố đi lòng vòng.


Bố tôi đồng ý, dặn theo như mọi khi:


- Con phải cẩn thận đấy!


- Con đã học Đại học rồi, thưa bác sĩ - Tôi "phản pháo" - Chẳng lẽ con không biết lái xe hay sao?


Tôi có thể thấy bố buồn đến mức nào, vì tôi biết bố không thích tôi gọi bố là "bác sĩ".


Tôi nhảy lên chiếc ôtô mới của bố, tận hưởng không khí trong lành của vùng ngoại ô thị trấn, sảng khoái tới mức không kịp nghe thấy tiếng xe phanh phía trước. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng động khủng khiếp khi tôi nhấn phanh quá muộn.Người phụ nữ lớn tuổi lái chiếc xe phía trước tôi không bị làm sao cả, nhưng bà ấy nhảy ngay ra khỏi xe:


- Đồ trẻ ranh! - Bà ấy hét lên - Lái xe không biết nhìn đường à???


Tôi bước ra ngoài và thấy cả hai chiếc xe đều móp méo thê thảm. Tôi cúi gằm mặt. Còn người phụ nữ tiếp tục xối xả:


- Thế mà cũng đòi lái xe à! Bỏ tiền ra đền mau lên! Mà mày là con cái nhà ai thế hả?


Tôi phát hoảng, và không kịp suy nghĩ, tôi kêu lên:


- Cháu là con của bác sĩ Eppley.


Tôi không thể tin được mình vừa nói gì. Và gần như ngay lập tức, người phụ nữ dịu giọng:


- Ra vậy! Cô xin lỗi, cô nặng lời quá. Cháu lớn thật, cô không nhận ra cháu nữa đấy!


Khoảng một tiếng sau, tôi lái chiếc xe bẹp của bố tôi về nhà và lúng búng giải thích.


- Con có sao không? - Bố tôi hỏi.


- Không ạ!


- Tốt! - Bố vỗ vai tôi - Harold, thỉnh thoảng những chuyện như thế này vẫn xảy ra ấy mà!


Tối hôm đó, cả nhà làm một bữa liên hoan nhỏ mừng tôi trở về. Tôi rất ít khi đứng gần bố, nhưng hôm đó, tôi đã ôm bố thật chặt và gọi "tên thật" của bố sau nhiều năm:


- Cảm ơn bố! Con thật vui vì lại được về nhà!




những câu chuyện đáng suy ngẫm (215)
chuyện về bố (23)
↑↑
Con nhớ mẹ!

Con nhớ mẹ!

Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con,

25-06-2016
Tin nhắn gửi nhầm

Tin nhắn gửi nhầm

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan

26-06-2016
Không nhan sắc

Không nhan sắc

Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày,

01-07-2016
Hai người vợ hờ

Hai người vợ hờ

(khotruyenhay.gq) Ai nói Thím không biết ghen! Thím ghen suốt 20 năm qua rồi còn gì? Bây giờ

30-06-2016
Love

Love

Bố mẹ, lấy nhau như thế là đã 26 năm. 25 năm mình có mặt trên đời là khoảng hơn 20

25-06-2016
Búp bê lật đật

Búp bê lật đật

Phải cho nó biết tự vươn vai đứng dậy trước những khó khăn thách thức thì sau này

24-06-2016
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Bệnh sĩ

Bệnh sĩ

(khotruyenhay.gq) Bà cụ bảo người con trai lấy những đồ ăn còn dư, mà hầu như còn

27-06-2016
Và như thế em yêu anh

Và như thế em yêu anh

Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều bất ổn. *** 1. Phải

01-07-2016