- Cái con nhóc này, em có tin là em ăn cốc đến sưng đầu vì anh không?
bạn đang xem “Anh trai và em gái” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tin, em tin!
- Trời ơi, cái gì em cũng tin anh mù quáng vậy hả? Anh không phải ông anh xấu xa!
- Đâu có đâu, em tin anh gan không đủ to để làm em sưng đầu! He he.
Cả ngày tôi ở bên cạnh Vinh, cố gắng hoạt động cái miệng hết công suất để anh đỡ phải suy tư nghĩ ngợi nhiều. Tối về, gác tay lên trán, tôi cố gom hết chỗ trí thông minh ít ỏi của mình xem có cách nào vẹn cả đôi đường không: vừa tốt cho Vinh, vừa làm an lòng hai bác. Cuối cùng, sau một đêm thức trắng, tôi cũng nghĩ thông.
Sáng sớm tôi chạy đi tìm Vinh ngay để bàn kế hoạch của mình.
- Em có cách giúp anh thoát khỏi bể khổ này rồi!
- Anh suy nghĩ cả mấy ngày hôm nay, không biết tính sao cho trọn. Anh không thể ích kỉ vì bản thân mình mà khiến những người anh thương yêu phải buồn. Không được sống đúng ước mơ của mình, anh đã rất đau khổ. Nhưng nếu sống theo ước mơ mà thấy ba mẹ thất vọng thì anh cũng chẳng thể vui mà chuyên tâm thực hiện ước mơ đó. Thỉnh thoảng, anh muốn bỏ cuộc!
- Không, anh tuyệt đối không được có suy nghĩ bỏ cuộc, dù chỉ là thỉnh thoảng.
- Nhóc, em nói đi, anh phải làm sao?
- Anh thông minh trong việc giải toán như vậy, sao lại không tự giải được bài toán của chính mình cơ chứ!
- Anh không biết, chắc anh bị bệnh ngây thơ đột xuất!
- Thôi đi, anh dùng từ ngữ nhẹ nhàng quá, dốt đột xuất thì đúng hơn!
- Ha ha!
- Anh thôi kiểu cười ha ha cho qua chuyện đó đi. Em là em gái anh, nếu muốn khóc thì khóc cho thoải mái, miệng cứ ha ha, mà bộ lòng hu hu thì được ích gì!
- Cái con nhóc này, sao gọi là "bộ lòng" chứ, em coi ruột gan anh là heo, là bò hả, phải gọi là "tấm lòng"! "Bộ lòng" nghe ghê chết đi được!
- Giờ anh nghe em giải bài toán của anh đây, em đã dùng hết thành ý của bộ lòng mình ra mà giúp anh đó!
- Em nói anh nghe đi!
- Chuyện của anh, dù có thế nào đi nữa nhất định phải tìm cách khiến hai bác đồng ý và hoàn toàn đứng về phía anh!
- Em tài năng thì đi thuyết phục đi!
- Em không thuyết phục được hai bác nhưng em sẽ thuyết phục mẹ em. Người lớn với người lớn dễ nói chuyện hơn, bác gái với mẹ em thân thiết như vậy mọi việc sẽ ổn thôi. Nếu bác gái đồng tình thì bác gái chắc chắn sẽ nói vô cho anh với bác trai. Bước một là như vậy. Bước hai anh phải chứng minh lựa chọn của anh lúc này tuy trễ nhưng đúng và có khả năng thành công cao!
- Làm sao để chứng minh?
- Đầu tiên là kết quả học tập, lúc học cấp ba điểm các môn học của anh miễn bàn rồi. Điểm môn văn của anh như thế nào?
- Lúc nào cũng trên 8.5!
- Quá tốt. Còn mấy bài viết hồi đó anh gửi đi, có được đăng lên báo bài nào không?
- Có, anh vẫn còn giữ mấy số báo có bài của anh. Ngoài ra, hồi học cấp ba anh cũng tham gia viết bài cho báo tường!
- Quá đỉnh luôn. Vậy anh cứ gom hết mọi chứng cứ đó lại. Hữu dụng lắm đó. Giờ mình bắt tay vào thực hiện từng bước một. Chắc chắn sẽ thành công. Mà khoan, kế hoạch này còn bước thứ ba nữa!
- Bước thứ ba, chẳng phải bước thứ hai đã hoàn tất rồi sao?
- Bước thứ ba, anh phải trả công cho em!
- Công cáng gì! Cái con nhóc này, có bao giờ anh giúp em việc gì mà đòi công cáng chưa? Mà thôi nói đại đi, ăn gì, anh mua!
- Em giống đứa ham ăn lắm hả? Nếu thành công, em sẽ nói. Tại giờ em chưa nghĩ ra. Mà anh phải hứa thực hiện đó!
- Được rồi, được rồi. Anh là người lớn, chẳng lẽ không thực hiện nổi yêu cầu tào lao của một đứa con nít!
Thuyết phục mẹ tôi thật cũng chẳng dễ dàng gì. Mẹ bảo đó là chuyện riêng nhà hai bác mình không nên xen vào. Tôi phải giải thích kèm theo năn nỉ hết cả hơi mẹ mới đồng ý nói chuyện với bác gái. Mẹ tôi và bác gái như hai chị em thân thiết nên việc thuyết phục bác gái cũng chẳng mấy khó khăn. Về phần bác trai thì đã có bác gái lo liệu. Để bác trai nhanh chóng đồng ý, Vinh đem tất cả mớ chứng cứ đã chuẩn bị cho bác xem, cộng thêm vài lời hứa có vẻ ngoan ngoãn nữa. Bác trai tuy không nói gì, nhưng nhìn cách bác thay đổi thái độ, chúng tôi biết bác đã gật đầu với cách Vinh chọn.
Vinh vỗ vỗ vào vai tôi:
- Nói bước thứ ba đi nhóc!
- Em chưa nghĩ ra, tạm thời để dành đó, sau này em tính kỹ lưỡng với anh! Mà anh thấy em thông minh không?
- Thông minh đột xuất, dốt thường xuyên, ha ha!
- Anh cứ đợi đây, anh đã hứa thực hiện bước ba rồi, em sẽ cố nghĩ ra yêu cầu thật độc ác dành cho anh!
***
Người trao ước mơ
Mùa hè năm đó, sau khi tham gia kỳ thi đại học vào chuyên ngành báo chí, Vinh trở về nhà đợi giấy báo kết quả. Hai anh em chúng tôi tranh thủ làm những việc mà mọi đứa trẻ khác đều hay làm: câu cá, bắt ốc, thả diều. Sáng sớm, Vinh đạp xe chở tôi đi tắm biển. Quang cảnh biển mùa hè khiến tâm trạng người ta thật thoải mái. Mặt biển một màu xanh ngắt, điểm phớt chút rạng cam khi mặt trời lên. Đứng trước biển, mọi tạp chất của suy nghĩ đời thường được thanh lọc qua bộ máy thiên nhiên rộng lớn, tâm trí bỗng nhẹ tênh và căng tràn sức sống. Tôi và Vinh thường xuống biển vào khoảng tầm bốn giờ sáng, nằm xoài người ra bãi cát trắng mịn màng, lăn qua lăn lại và ngắm sao. Vào giờ này, đôi lúc chúng tôi còn thấy cả sao băng lấp lánh như vệt bút của vị thần ánh sáng vô tình lướt qua bầu trời đen thẳm.
Mặt trời ló dạng, người xuống tắm ngày một đông, lúc này Vinh mới cho phép chúng tôi đặt chân vào làn nước mát rượi. Vinh luôn dặn dò tôi phải tắm ở những chỗ đông người, đứng ở chỗ nước ngập tầm ngang ngực, không được đi ra phía ngoài. Còn anh thì luôn tắm xa bờ, phía gần mấy chỗ con thuyền đánh cá. Dù ngụp lặn ở xa tít nhưng tôi vẫn trong tầm ngắm của Vinh, chỉ cần nhích ra khỏi khoảng cách an toàn, là anh hét lên ngay:
- Nhóc, vô tắm ở phía gần bờ, nhanh lên!
Thế là tôi lăn quăn chạy ngay vào vị trí.
Tôi rất thích cưỡi trên sóng. Khi những con sóng ngoài khơi bắt đầu nổi lên, mọi đứa trẻ trong bờ đều chuẩn bị sẵn sàng co chân nhảy. Sóng vừa tới, đẩy chúng tôi lên cao, đưa thẳng vào bờ. Cảm giác được ngọn sóng đẩy lên vô cùng thích thú, bọn trẻ giống như mấy con cá chuồn bay, phấn khích hò hét la ó vang cả bãi tắm. Tôi lúc nào cũng cười toét miệng khi được sóng quăng vào bờ. Hôm đó, sau khi dặn dò tôi cẩn thận, Vinh lại bơi ra tít ngoài xa, mắt vẫn không thôi quan sát nhất cử nhất động của tôi. Trước khi bơi đi, anh còn lườm cảnh cáo tôi lần nữa.Cưỡi sóng nhiều quá, đôi chân tôi mỏi nhừ vì nhảy xuống nước rồi chạy lên bờ. Đám đông kế bên bao gồm người lớn và đám trẻ con đang thi đua té nước và kỳ cọ.
Bỗng từ phía xa một con sóng vừa cao vừa lớn lầm lũi từ từ tiến vào bờ. Tôi khoái chí thầm nghĩ:
- Mình mà cưỡi con sóng này là đỉnh của đỉnh luôn!
Thế là tôi chạy ra đón lấy. Quả là tuyệt. Sức mạnh của ngọn sóng như đôi tay của người khổng lồ nâng tôi lên mạnh đến nỗi, cảm giác ruột gan đảo lộn hết vị trí. Miệng cười toẹt ra hết cỡ, nước biển liên tục bắn vào mặt. Lúc tới gần bờ, con sóng đang dần hạ tôi xuống, chân mới vừa chạm đáy cát, bỗng một lực mạnh kéo ngược tôi ra trở lại. Tôi loạng choạng cố duỗi hai chân ra hết cỡ mong tìm kiếm chỗ trụ lại. Vẫn không được, con sóng giờ tan ra trên mặt biển, một con sóng mới phủ qua đầu tôi, nhấn chìm tôi xuống làn nước. Cố ngoi lên rồi ngụp xuống, nước biển chạy thẳng vào mũi, khiến tôi sặc sụa. Hai chân đạp liên hồi, cố đưa tay cầu cứu. Cảm giác lồng ngực sắp nổ tung phần vì không thở được, phần vì vị mặn chát nước biển cứ liên tục ập vào miệng. Cơ thể tôi đau nhức, co thắt, tâm trí muốn bỏ cuộc, mặc cho biển cả nuốt chửng bản thân mình. Mơ màng giữa lưỡi hái tử thần, bên tai tôi nghe loáng thoáng tiếng hét thất thanh:
- Bé Thương, cố lên không được bỏ cuộc! Cố lên đi em, anh sắp tóm được em rồi!
Đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy gương mặt mờ ảo của anh, bình tĩnh và rắn rỏi, khiến người đối diện cảm giác tin tưởng vô cùng.
******
Nhìn di ảnh của anh, tôi không thể nào đứng vững. Hai bác của tôi như chết lặng. Bác gái ngồi thẫn thờ, tóc bung xõa. Bác trai mắt đỏ hoe. Vẻ nghiêm khắc, mạnh mẽ thường ngày của người cha biến mất, thay vào đó gương mặt giờ như chiếc lá già nua héo úa trước cơn gió lớn.
Em đáng đánh phải không anh! Anh thức dậy mà đánh, mà mắng chửi em đi chứ! Sao lại nằm thườn ra đó! Em đã khiến hai bác mất con, khiến anh phải rời xa gia đình, phải dang dở ước mơ. Em bảo anh rồi, hãy sống ngu ngốc một chút, hãy bớt lương thiện một chút, bớt giỏi giang, và học cách làm ngơ việc của người khác đi. Sao anh không nghe em. Vì tính cách thiên thần chết tiệt của anh mà ông trời bắt anh phải đi sớm rồi đó, anh hài lòng chưa. Anh nhìn đi, hai bác hao mòn vì anh, em cô độc vì không có anh, thỏa mãn chứ. Em có đáng cho anh phải liều mạng mình như thế không hả? Em chỉ là đứa ngu ngốc, đứa xấu xa, lẽ ra thấy em như vậy anh nên bỏ mặc đi. Anh sống sẽ làm được nhiều việc cho cuộc đời này hơn là em, sao lại cứu một đứa vô dụng mà đánh đổi bản thân mình hả?
Giấy báo kết quả thi đại học gửi về, tôi cầm trên đôi bàn tay run run không còn chút sức lực nữa, nước mắt tự động rơi. Vinh đạt điểm rất cao vào ngành báo chí của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Tôi thều thào trong nỗi đau:
- Anh trai, chúc mừng anh! Ước mơ đã thành sự thực rồi, anh lại không thể theo đuổi nó đến tận cùng! Vui không?
******
Giờ tôi đã là sinh viên của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, chuyên ngành báo chí. Ngày qua tháng lại, nỗi đau nguôi ngoai, chỉ còn nỗi nhớ ở lại. Nhưng sự thực, nỗi đau cuối cùng cũng chỉ đang ẩn sâu đâu đó trong tim và biểu hiện một cách vô thức trong cuộc sống trôi qua mỗi ngày. Có lẽ nỗi đau của riêng tôi lắng đọng, và thỉnh thoảng khi "trái gió trở trời", lại khuấy động lên một chút.
- Vinh! Anh Vinh!
Dưới bầu trời mênh mông đầy sao, biển hát khúc hát rì rầm muôn thuở, anh và tôi nằm dài trên bãi cát thơm mùi nồng mặn mòi của muối.
- Đã bao lâu rồi chúng ta không như thế này nhỉ? – Vinh hỏi tôi, ánh mắt hấp háy.
- Mới hôm qua!
- Vậy mà có người đã khiến ngày hôm qua của chúng ta trở nên dài đằng đẵng!
- Ai? Anh hay là em? – Tôi cười nửa miệng.
- Nhóc của anh, em giận anh đó hả?
- Giận một thiên thần, anh nói có nên hay không?
- Anh là thiên thần ư, thiên thần gì mà khiến người em gái duy nhất trên đời phải gồng mình làm những việc vốn dĩ không thuộc về cô ấy như thế này!
- Ý anh là sao?
- Lại dốt đột xuất, hay cố tình dốt đây. Trong thời gian qua em sống vì ước mơ dang dở của người khác, mà không mệt mỏi hay sao? Em thích học báo chí ư? Hay em chỉ đang cố làm thay anh?
- Thì ra vì chuyện này mà mấy ngày qua anh không cho em ngủ đó hả?
- Nhóc, anh xin em, em hãy sống vì bản thân em, sống cho em đấy!
- Sống vì bản thân anh, sống cho anh, nếu anh làm được như vậy thì chẳng phải chết vì em!
- Hai chuyện này chẳng liên quan gì tới nhau!
- Chẳng liên quan, vậy thì chẳng có lý do gì anh phải bảo em làm theo ý anh.
Vinh bật dậy, tức giận, hất tung mớ cát dưới chân, chạy nhanh và mất hút trong làn nước lạnh lẽo của biển.
Tôi hoảng hốt bật dậy, hét lớn:
- Vinh!
Mồ hôi đầm đìa ướt đẫm khắp người. Với tay bật công tắc điện. Kỳ lạ, mùi nồng của biển vẫn còn phảng phất trong căn phòng trọ. Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa tôi và anh kể từ khi anh mất. Tôi ngồi bất động, cố nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện trong chớp nhoáng. Anh còn băn khoăn điều gì hả Vinh? Em lớn như vậy rồi mà anh còn lo lắng, không tin em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được à?
Vinh bước về phía tôi đang ngồi thẫn thờ trên cát, giật mạnh đuôi tóc, rồi cười tươi:
- Đã nghĩ thông chưa?
- Có gì mà phải suy nghĩ!
- Bực mình cái con nhỏ này ghê, anh còn nhiều việc phải làm, mà em cứ như thế này sao anh yên tâm đi được!
- Anh có nhớ anh đã từng nói với em như thế nào không, em nhắc lại nguyên văn cho anh nhớ nhé: Sau này em đừng giống anh, khi quyết định bất cứ thứ gì em cũng hãy làm vì bản thân em trước tiên, em thoải mái, em vui vẻ, vậy là được rồi.
Tôi nắm lấy bàn tay anh, cảm giác ấm áp thân thuộc tràn về.
- Do đó, anh hãy an tâm, em chọn con đường này vì bản thân em. Em thực sự rất vui vì đi con đường mà anh của em muốn đi. Anh cho rằng em chọn nó là vì anh, điều này em không có gì phải giải thích hay tự bào chữa cả. Vì anh, cũng chính là vì bản thân em. Anh có nghĩ rằng đó là cách anh trao ước mơ vào tay em không. Trước đây, em sống không mục đích, không suy tính nhiều cho tương lai, mà vốn dĩ đã dốt sẵn nên em cũng chẳng thể nghĩ ra kế hoạch dài hạn cho bản thân mình. Thay vì phải vắt óc suy nghĩ kiệt sức, tại sao em không lấy ước mơ sẵn có mà anh để lại. Cách này có phải nhanh hơn không, vừa hoàn thành tâm nguyện của anh mà cũng vừa mở ra hướng đi mới cho cuộc đời em. Em ra sức nỗ lực, ra sức phấn đấu, kết quả học tập không hề tồi đâu nhé. Em luôn trong top ten đó!
- Nhưng nó không hề xuất phát từ đam mê của em!
- Em vốn dĩ từ trước tới giờ chẳng có đam mê gì rõ ràng cả! Nhưng từ khi theo học, em cảm giác mình có mục tiêu để luôn cố gắng, có niềm tin để dần khám phá bản thân không hề tồi như mình nghĩ.
- Anh không biết nói sao với em nữa!
- Anh có nhớ đã hứa trả công cho em sau lần em giúp anh có được sự đồng thuận của hai bác không? Giờ em nghĩ ra rồi!
- Đúng là ngốc, chỉ có vậy mà phải mất tới năm năm sao?
- Chẳng phải anh bảo anh còn nhiều việc phải làm lắm hay sao. Vậy thì anh hãy an tâm mà lo việc của anh đi. Phần em, anh hãy dừng lo lắng. Chỉ cần anh đừng quên em là được rồi, anh trai!