The Soda Pop
Mảnh ghép ngắn

Mảnh ghép ngắn


Tác giả:
Đăng ngày: 24-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 32 đánh giá )

Mảnh ghép ngắn

↓↓

- Sau này không có tui ở đó, không được khóc với ai, biết chưa?

bạn đang xem “Mảnh ghép ngắn” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Khóc đâu?


- Nói vậy đó.


Nó xòe trong túi quần một bọc kẹo quả sấu ngào đường, từ hồi nhỏ, khi tôi khóc, bất cứ chuyện gì, nó đều cho tôi sấu ngào đường để ăn. Thịnh nói, khóc xong khó chịu lắm, ăn một quả sấu để cái nghẹn ở cổ kia được xoa dịu bởi vị ngọt lịm này, để cho đường sẽ hòa tan vào máu thành hóc môn giúp não bộ hạnh phúc. Như chocolate vậy, Thịnh nói chocolate như liều thuốc tinh thần, nhưng nó bảo ăn quả sấu thì sẽ ngon hơn, vì chính tay nó làm sẽ tốt hơn. Tôi cầm bọc sấu mà đột nhiên ôm lấy nó khóc tức tưởi. Nó luôn ở đó, vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau đều có nó và cái vị ngọt lịm sấu ngào đường nó làm.


- Đừng hi sinh quá nhiều cho người không trân trọng.


- Tui biết, ôm ông như vậy có phải rất có lỗi với bạn gái ông không?


- Chẳng có gì đâu...Chỉ đơn giản là ôm thôi.


Ngoài kia Sài Gòn bắt đầu lên đèn, chúng tôi ngồi yên trên sân thượng ngắm xuống thành phố vàng rực ánh đèn khắp góc phố. Như những ngày trước, khi trượt đại học, khi vấp vã không đời, cả hai ngồi như này, để cho bầu trời ồn ào và huyên náo ở đây làm vui, để cho cái tầng bụi trong thành phố này che mờ nỗi đau. Vì Sài Gòn là nơi chúng tôi sinh ra, lớn lên và cùng nhau trưởng thành, như một phần trong cả hai vậy.


*****


- Em có thể nói thằng Thịnh đừng có mà xen vào cuộc sống anh được không?


- Sao anh nói vậy?


- Hôm trước nó đã đánh anh bầm xanh mặt, mỗi ngày lẽo đẽo theo anh làm phiền, hôm nay còn đến tận chỗ anh hẹn đối tác mà phiền anh. Nó lập dị, giống em vậy!


- Anh nói năng gì lạ vậy!


Đã là một phần của nhau, thì tách rời sẽ đau đớn, sẽ khó khăn, chúng tôi là một phần của nhau, một phần của Sài Gòn này, đau khổ hay hạnh phúc, phải cùng nhau đi qua, Thịnh từng nói chỉ có Thịnh mới biết làm sấu ngào đường tôi thích, chỉ có Thịnh mới có đủ kiên nhẫn chở tôi đi, nhẫn nại chịu đựng từng cảm xúc nắng mưa thay đổi như chong chóng của tôi. Vì chỉ có những người thật sự là của nhau, mới biết được dòng đời quá ngắn để bên cạnh nhau, trân trọng nhau, mới biết được, để hạnh phúc của nhau, phải hi sinh, hi sinh rất nhiều...


Thịnh đã xin Nam đừng yêu tôi nữa. Vì Thịnh nói chỉ có Thịnh mới biết khi nào tôi buồn, khi nào tôi vui, tôi thích hay không thích điều gì. Thịnh đã nói với Nam rằng cậu ấy...


"Chỉ tôi mới có thể mang hạnh phúc cho Kim. Xin anh đừng yêu cô ấy nữa, đừng chạm vào cô ấy nữa, tôi đau lắm. Xin anh đừng đến tìm cô ấy nữa..."


Tôi lao ngay ra khỏi quán mặc dù trời ngoài kia mưa rất to, tôi chạy đi như quán tính chỉ vì tôi đã hiểu, vì sao bấy lâu nay, bên Nam tại sao cứ có gì đó khó chịu ở tim. Bởi vì tôi còn có Thịnh, một người luôn ở đó và cho tôi rất nhiều thứ. Là người chẳng bao giờ hứa gì, mà luôn thực hiện những thứ tôi mong muốn, là người đã vờ bệnh để bỏ thi môn cuối vì tôi trượt đại học trước đó, là người suốt hai mươi mấy năm bên cạnh đi qua bao giông tố. Là vì cảm xúc đó là tình yêu, chứ không phải tình bạn, là vì cảm xúc đó, nó nghẹn lại ở tim lâu rồi, đến lúc phải vỡ òa...


- Đừng chạy nữa, tui không có dí theo kịp đâu...Đã nói đừng khóc khi không có tui ở đó mà...


- Tại sao? Mỗi năm đều là chai nước rửa chén? Tại sao? Tui đã nghĩ ông không có cảm tình với mình chứ!


- Còn nhớ hồi nhỏ, cả hai đứa ăn trộm nước rửa chén nhà bà để thổi bong bóng không, làm đổ cả chai luôn, vậy là má bà đánh đòn bà, lúc đó, đột nhiên, tui thấy...đau ở trong lòng, khó chịu lắm! Muốn người bị đánh là tui...Đó là lúc tui biết...


 Biết em là một phần của cơ thể anh. Em vui anh vui, em buồn anh chẳng thể cười được. Lớn lên, anh mới hiểu anh thương em, nhưng chẳng biết lúc nào nên nói với em, vì anh sợ mất đi em mất luôn tình bạn thân. Sài Gòn cho chúng ta lớn, cho chúng ta kỉ niệm ở từng góc đường, đã cho anh gặp em, cho mười mấy năm qua có em sau xe đạp đi khắp nơi...Cảm ơn em, cảm ơn Sài Gòn này..."


- Năm nay, năm sau, nhiều năm sau nữa, nhất định phải bên tui, nhất định phải làm sấu ngào đường khi tui khóc, nhất định phải đưa tay giữ nước mắt tui lại, nhất định mỗi năm sinh nhật phải tặng nước rửa chén. Nhớ đó...


Cuộc sống mỗi con người ngắn lắm, khi chết đi lại chẳng nhớ gì nữa, khi còn sống phải giữ những khoảnh khắc thật đẹp, phải sống cho trọn từng giây từng khắc, phải giữ lấy những cơ hội của bản thân mình. Để chẳng còn gì hối tiếc khi đặt chân bước cầu chuyển kiếp,ăn bát canh Mạnh Bà xóa sạch kí ức, chẳng còn gì luyến tiếc mà mỉm cười đi qua...Tôi đã có những câu chuyện ngắn thật tuyệt vời cho cuộc đời khá dài của mình, mạng sống mỗi người ngắn lắm, hãy cùng người mình yêu thương bước tiếp những chặng đường ở tương lai...




tình yêu học trò (48)
↑↑
Cao thủ

Cao thủ

- Mày có thấy ai... khả nghi trên xe không? Trà chun mũi lại: "Khả nghi ư? Làm gì có!"

28-06-2016
Bạn thân

Bạn thân

Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét,

23-06-2016
Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ

26-06-2016
Ai bảo nói không nghe

Ai bảo nói không nghe

(khotruyenhay.gq) - Tao đang yêu mày à – Hương thẹn thùng đáp. - Hả, cái gì, thôi cho tao

24-06-2016
Ngày đã qua

Ngày đã qua

Nguyên dừng lại tháo giày ở ngạch cửa, lòng bảo lòng, bữa nay hãy vui như trước đây

24-06-2016
Lời nguyện cầu

Lời nguyện cầu

Một con tàu đang lênh đênh trên biển thì gặp bão to và bị đắm. Chỉ có hai trong số

01-07-2016
Khung cửa sổ lá rơi

Khung cửa sổ lá rơi

Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì

23-06-2016
Khung cửa sổ lá rơi

Khung cửa sổ lá rơi

Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì

23-06-2016
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

23-06-2016
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016