Một chiếc xe con cao cấp lao lên cầu, trên ghế sau, Lý An Thần thoải mái dựa lưng ngắm phong cảnh bờ sông. Lướt qua hai người đang giằng co phía trước, Lý An Thần cụp mắt xuống, nhưng rồi bỗng giật mình trừng mắt quay đầu lại nhìn.
bạn đang xem “Truy Đuổi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nữ cảnh sát giao thông!
“Lùi lại, lùi lại mau.” Lý An Thần vỗ vỗ ghế của tài xế, ra lệnh.
Lái xe không hiểu chuyện gì, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa cho xe lùi lại, dừng trước xe cảnh sát.
“Kít”, tiếng phanh xe khiến hai người kia dừng động tác.
Giản Ninh sững sờ ngây ra nhìn Lý An Thần đẩy cửa xuống xe đi về phía mình.
Lý An Thần nhìn vào chỗ tay hai người đang nắm lấy nhau, chất vấn, “Chuyện gì xảy ra?”
So với sự nguy hiểm của Thẩm Cận, Lý An Thần rất dễ đối phó, Giản Ninh dứt khoát hất tay Thẩm Cận, đứng ra sau lưng Lý An Thần.
Hành động của cô khiến Thẩm Cận không vui, sắc mặt anh càng ngày càng sa sầm, còn Lý An Thần ngược lại rất đắc ý, có phụ nữ đứng sau lưng khiến anh cảm thấy hình tượng của mình được nâng lên rất nhiều.
Thẩm Cận không thèm đếm xỉa tới Lý An Thần, vươn tay kéo Giản Ninh, Lý An Thần giơ tay cản anh ta lại.
“Cảnh sát thi hành.” Thẩm Cận nói.
Xe cảnh sát to đùng đỗ ở đằng kia cộng với đồng phục cảnh sát, Lý An Thần có mù mới không nhìn thấy, anh dữ dằn nói: “Thi hành cái gì?” Anh quay đầu hỏi Giản Ninh: “Em phạm lỗi gì?”
Giản Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Cận, nói: “Nếu như ngắm cảnh cũng được coi là vi phạm pháp luật.”
Lý An Thần nhìn thẳng vào Thẩm Cận: “Tôi nói này anh cảnh sát, có phải anh nhầm rồi không?”
Thẩm Cận vẫn phớt lờ, một tay đẩy anh ra: “Nhầm hay không nhầm tôi cũng không cần phải giải thích với anh.”
Lý An Thần suýt nữa bị Thẩm Cận đẩy ngã, lúc ổn định lại bước chân lảo đảo thì Giản Ninh đã bị còng tay.
Giản Ninh vùng vẫy không muốn cho tay vào còng, gầm lên với Thẩm Cận: “Vô lại, anh dựa vào đâu mà còng tay tôi, tôi sẽ kiện anh.”
Chưa từng bị người khác đối xử vô lễ như vậy, Lý An Thần cũng phẫn nộ chỉ vào Thẩm Cận: “Lập tức thả người ra cho tôi.”
“Cản trở cảnh sát thi hành công vụ, anh cũng sẽ bị bắt.” Thẩm Cận huých Lý An Thần, kéo Giản Ninh lên xe.
Lý An Thần tốt xấu gì cũng là người có chỗ đứng, sao có thể để yên cho một viên cảnh sát nhỏ bé kiêu ngạo trước mặt anh như vậy, anh xắn tay áo định ngăn cản Thẩm Cận thì bỗng bị người lái xe giữ lại.
“Ông chủ, dân không chọi được với quan.”
Không phải anh không chọi được với quan, mà là anh không biết võ, đánh không lại được hắn!
Hiểu rõ sức mình, Lý An Thần đành trơ mắt nhìn Giản Ninh bị người ta đưa đi, anh tức giận hung hăng giật tung cà vạt.
Tài xế nói: “Ông chủ, hay là tôi lái xe đuổi theo, giáo huấn tên cảnh sát đó một trận.”
“Không phải vừa nói dân không chọi được với quan sao!” Lý An Thần rút điện thoại di động, ngồi xuống mui xe, lẩm bẩm: “Không khiến anh ngoan ngoãn đưa người tới cho tôi thì tôi đây quá vô dụng rồi!”
Thẩm Cận sắc mặt thâm trầm, một tay điều khiển vô lăng, một tay kìm chặt Giản Ninh đang làm loạn hết đá chân lại đụng đầu bên ghế lái phụ.
Điện thoại trong túi vang lên tới lần thứ N anh ta mới rút ra xem, người gọi tới là cục trưởng Trịnh, anh ta không dám thất lễ, dừng xe lại ven đường cách cục dân chính vài mét, một tay giữ chặt Giản Ninh, một tay nhận điện.
“Thẩm Cận, có phải cậu bắt giữ một cô gái tên là Giản Ninh không?” Cục trưởng Trịnh lạnh giọng chất vấn.
Thẩm Cận nghi hoặc nhìn Giản Ninh, nói: “Vâng.”
“Thẩm Cận!” Cục trưởng Trịnh nghiến răng nghiến lợi: “Cậu quên thân phận của mình là gì rồi sao, thi hành án bắt người phải có bằng chứng và phải theo trình tự, bạn gái của Lý An Thần tập đoàn Thịnh Thế là người cậu muốn bắt là bắt được sao? Đừng tưởng có cha là thị trưởng mà cậu có thể làm bừa, cứ tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, coi chừng tôi cách chức cậu. Tôi ra lệnh cho cậu, bây giờ, lập tức, lập tức đưa người trả về cho tôi.”
Bạn gái!
Thẩm Cận bị hai chữ kia kích động, ngắt điện thoại của cục trưởng, buông Giản Ninh, hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là gì của em?”
Giản Ninh thở gấp một trận mới nói: “Là người đàn ông của tôi!” Những lời quát tháo trong điện thoại ban nãy cô nghe thấy hết, không lựa theo đó mà nói thì sẽ không thể thoát được khỏi sự khống chế của anh ta.
Thẩm Cận nện mạnh xuống tay lái, ánh mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mãi mới cắn răng lùi xe quay về đường cũ.
Lý An Thần vẫn ngồi trên mui chiếc xe cao cấp màu đen chờ đợi Giản Ninh, vừa trông thấy chiếc xe cảnh sát hai màu xanh trắng đang chạy về phía mình, anh vẫn không hề có ý định đứng dậy.
Trên ghế lái, sắc mặt Thẩm Cận tối tăm cùng cực, cũng giống anh, khi xe chạy đến gần vẫn không hề có ý định giảm tốc độ.
Giản Ninh hốt hoảng, hai bàn tay đang bị còng đập vào cánh tay đang giữ vô lăng của anh ta. “Mau dừng xe, anh sẽ đâm vào anh ấy mất.”
Thẩm Cận coi lời nói của cô như không nghe thấy, đầu xe vẫn lao thẳng về phía Lý An Thần, Giản Ninh sợ tới mức hét toáng lên, bịt mắt hô: “Anh ấy không phải người đàn ông của tôi!”
“Kít!”
Sau tiếng phanh xe sắc nhọn, chiếc xe dừng lại vững vàng, khung bảo hiểm ở đầu xe đã chạm vào ống quần Lý An Thần.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Lý An Thần dần bốc lên ngọn lửa như muốn thôn tính kẻ khác, cách một lớp kính xe nhìn trừng trừng Thẩm Cận. Còn ánh mắt Giản Ninh tập trung hoàn toàn vào Lý An Thần.
Nói thật, trong thâm tâm Giản Ninh không hề để anh vào mắt, cô luôn xếp anh vào loại người dựa vào sự nghiệp của cha mẹ, bản thân chẳng có bản lĩnh gì, một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai như phụ nữ.
Vừa rồi trong khoảnh khắc mà Thẩm Cận lao xe về phía anh, anh vẫn ngồi trên mui xe giống như một pho tượng, mắt cũng không hề chớp lấy một cái, loại khí phách gặp nguy nan không hoảng loạn, núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc này khiến anh trở nên vô cùng nam tính.
Mà ánh mắt anh đối chọi với Thẩm Cận cũng vô cùng sáng, rất có thần.
Người đàn ông này sao đột nhiên lại trở nên đẹp trai như thế!
Giản Ninh thu hồi ánh mắt, giơ hai tay bị còng tới trước mặt Thẩm Cận: “Thả tôi ra.”
Thẩm Cận tháo còng tay để cô xuống xe, trơ mắt nhìn cô đi tới bên người đàn ông kia. Trong cuộc đời sau này, mỗi lần nghĩ lại sự việc khi đó, anh ta đều vô cùng hối hận đã tự tay dâng cô cho người đàn ông khác.
Giản Ninh và Lý An Thần lần lượt ngồi vào xe.
“Đi đâu?” Lý An Thần hỏi.
“Tôi đói rồi.” Giản Ninh nói.
Lý An Thần nhìn hai mắt đỏ ngầu của cô, tâm tình bỗng chùng xuống không ít, tám chiếc răng nhỏ muốn lộ cũng không lộ được, sắc mặt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại trước nhà hàng đắt tiền nhất thành phố T, Lý An Thần dẫn Giản Ninh vào thuê phòng, chỉ một lát sau nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, từ tối qua đến giờ chưa được hạt cơm nào vào bụng, Giản Ninh cầm đũa, bê bát cơm trắng ăn lấy ăn để, nhai xong rồi nuốt, tướng ăn trông rất khó coi.
Cả một bàn đầy đồ ăn, cô không hề động đũa, chỉ ăn cơm trắng, vừa ăn nước mắt vừa chảy xuống.
Những giọt nước mắt óng ánh theo từng động tác nhai nuốt chảy xuống cổ, dáng vẻ bất lực đáng thương khiến người ta nhìn mà trong lòng đau nhói.
Lý An Thần không hề muốn tin cô gái trước mặt chính là nữ cảnh sát giao thông kiêu ngạo, miệng mắng người độc địa như dao, dám đập vé xử phạt vào trán anh, không thèm quan tâm đến những hành động gây khó dễ ác ý của anh, dám dốc cả bình rượu mạnh vào trong miệng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, có phải không cho em uống canh đâu! Tội gì mà phải dùng nước mắt làm đồ ăn thế!” Lý An Thần chưa nói dứt câu, Giản Ninh đã thoáng cái bật khóc lớn tiếng. Lý An Thần không biết phải làm sao, luống cuống cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, miệng cũng không nhàn rỗi mà quở trách: “Nhóc con đúng là nhóc con, khóc giống y như đứa trẻ.”
Giản Ninh càng khóc càng dữ dội, nước mắt rơi lã chã như vòng ngọc đứt chỉ.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, nhóc con chiết tiệt, vẫn chưa khóc xong à!” Lý An Thần lau nước mắt cho cô hơi mạnh tay, khiến mí mắt Giản Ninh hơi đau.
Cô kéo tay anh nức nở nói: “Tôi khóc kệ tôi, liên quan gì đến anh!”
“Aiz! Cái cô này!” Lý An Thần ném khăn tay, nói: “Tôi có lòng tốt giúp em, vậy mà em lại đối xử với tôi bằng thái độ đó.”
“Tôi không nhờ anh giúp!”
“Có ai vong ân bội nghĩa như em không? Sớm biết em là người như thế thì có nói gì đi nữa tôi cũng không giúp em!” Lý An Thần tức giận đi ra cửa, sau lưng truyền đến tiếng chất vấn.
“Tôi là người thế nào? Là cô gái bị chỉnh phải viết đủ một trăm cái hóa đơn phạt đến nỗi tay bị chuột rút, hay là cô gái bị bắt uống hết cả một chai rượu mạnh. Lý An Thần, vừa rồi anh giúp đỡ tôi coi như là anh nhận tội, tôi sẽ không nói lời cảm ơn anh!”
Lý An Thần sững sờ đứng ở cửa hồi lâu mãi không nói được lời nào, Giản Ninh lau qua loa nước mắt, xách túi lướt qua anh bỏ đi.
Có người phụ nữ không biết phải trái như thế này sao!
Chương trước | Chương sau