Cầu trời ban phúc cho thân thể anh khỏe mạnh, cho dù ngày đó đất trời tối tăm
bạn đang xem “Truy Đuổi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Em vẫn sẽ nhìn anh ngủ yên
Đắp cho anh chiếc chăn bông, khiến anh cảm động đến rơi lệ… [2]
[2] Thân thể khỏe mạnh – Trương Vệ Kiện: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Than-the-khoe-manh-Truong-Ve-Kien-Dicky-Cheung/IW67UAIF.html
Từng hình ảnh khi anh bị bệnh tái hiện trước mắt Nhan Hoan, cho anh uống thuốc, nhìn anh tiêm, mơ mơ hồ hồ ngồi bên giường trông chừng anh…
Khóe mắt cô đã ướt tự lúc nào.
Chơi xe, hồ đồ sống qua ngày, coi thường cái chết đi đua xe với Dạ Sâm… Tất cả đều hiển hiện trước mắt Tiêu Trạch, anh nhớ rất rõ lúc anh tỉnh lại sau cơn mê man, Nhan Hoan đã nói – anh gục ngã, như thể cả thế giới này đều sụp đổ theo vậy. Tiêu Trạch, anh phải mau khỏe lại, mình em không thể chèo chống được cái nhà này.
Thề non hẹn biển thật sự chẳng quan trọng bằng thân thể khỏe mạnh.
Đối với cô, anh là trụ cột cho cả thế giới, anh gục ngã, thế giới của cô cũng sụp xuống theo.
Nhan Hoan cảm động không nói nên lời, lệ rưng rưng trong đôi mắt long lanh, qua làn nước mắt đó, cô trông thấy một người đàn ông cầm bó hoa hồng to. Gương mặt rạng rỡ, sống mũi cao thẳng, Âu phục trắng tinh, anh giống như một vị hoàng tử chân tình khẩn khoản bước về phía cô.
Nhan Hoan sụt sịt nhận lấy bó hoa, Tiêu Trạch móc trong áo ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước, quỳ một chân xuống. Anh nói: “Anh đã nói, ngày anh gây dựng lại sự nghiệp sẽ chính là lúc cưới em về nhà, bây giờ anh muốn thực hiện lời nói của mình, em yêu, lấy anh nhé?”
Nước mắt lã chã rơi, Nhan Hoan không hề do dự, ngón tay run run chui vào chiếc nhẫn nạm kim cương đẹp đẽ sáng chói.
Chung quanh tiếng vỗ tay vang dội, anh ôm cô hôn lên hàng nước mắt.
Âm nhạc thay đổi, trở thành khúc nhạc êm ái nhịp nhàng, mọi người lập tức kết đôi tìm bạn nhảy. Tiêu Trạch thổi nhẹ lên mí mắt cô, chọc cho cô cười, “Lập tức muốn làm cô dâu của anh, cảm thấy mình hạnh phúc chứ?”
Nhan Hoan nín khóc mỉm cười, gật đầu liên tục.
Tiêu Trạch cười làm xao động ánh mắt Nhan Hoan.
Cô nói: “Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.”
“Ừ!” Anh tựa trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng khiêu vũ, cô kéo tay anh đặt lên bụng dưới phẳng lì, khẽ khàng nói: “Món quà em tặng cho anh nằm ở đây.”
…
Chiều cuối thu, ánh nắng chan hòa.
Ven đường, cao ốc mọc lên san sát như rừng rậm, từng cỗ xe lớn nhỏ rong ruổi khắp các con phố, người đi đường qua lại vội vã, nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp chỉ huy đoàn xe. Một đám thanh niên vây quanh trạm xe buýt dán đầy áp phích phim ảnh, tất cả đều đang bàn tán về cô diễn viên xinh đẹp chiếm cứ toàn bộ các bức ảnh đó.
Thành phố này vẫn thay đổi rất nhanh, khiến người ta không kịp đón nhận.
Tại vùng ngoại thành cách xa đô thị, yên tĩnh, thư thái.
Reventon men theo con đường núi uốn lượn lao về phía trước, trên ghế lái, Tiêu Trạch một tay giữ vô lăng, một tay đặt trên phần bụng đã hơi nhô lên của người vợ đang ngồi trong lòng mình.
Nhan Hoan đang trong thời kỳ mang thai nhưng vẫn đẹp dịu dàng, mái tóc hơi rối tết phồng theo kiểu xương cá, áo len mỏng màu da người, toàn thân cô như tỏa ra một thứ ánh sáng của người làm mẹ.
Cô ngồi trên đùi Tiêu Trạch, cúi đầu hôn môi anh, chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh lóe sáng rực rỡ.
Tiêu Trạch đã quá quen thuộc với con đường này nên vốn không cần nhìn, vẫn hết sức chuyên chú hôn cô, yêu thương cô.
“Vèo!”
Một chiếc Porsche 911 [3] phóng vụt qua như tên bắn, lá cây khô héo bị sức gió cuốn lên cuộn tròn sau đuôi xe.
[3] Porsche 911: mọi người còn nhớ chiếc xe này chứ, là Dạ Sâm :D
Nhan Hoan rời khỏi cánh môi nóng rực, quay đầu nhìn, kinh ngạc hô lên: “Là anh ta…”
Tiêu Trạch giữ cằm cô kéo lại tiếp tục hôn môi.
Mặc kệ hắn là ai.
Người cả đời này anh muốn đuổi theo đã hoàn toàn bắt được rồi, anh chẳng còn chút hào hứng với bất kỳ kẻ nào khác.
“Anh không thể nào vĩnh viễn chạy phía sau em.”
“Anh sẽ đuổi theo em.”
Nhan Hoan, cuối cùng anh cũng bắt được em rồi.
_Hết_
Chương trước | Chương sau