“Lý Vạn Tường cho Đới Thế Vĩnh biết kế hoạch trả thù, chuyện đời bác ấy và cái chết của Viên Mạn Phương. Đới Thế Vĩnh nghe xong ngẫm nghĩ, rồi bảo: chúng ta có thể đồng thời tiến hành, kế hoạch căn bản không thay đổi. Lý Vạn Tường sẽ phối hợp với kế hoạch cướp, khi Đới Thế Vĩnh thành công thì Lý Van Tường bắt đầu kế hoạch của mình. Như thế, ở đại sảnh kê bàn tiệc sẽ có đầy đủ người mục kích, nghe Lý Vạn Tường phán xét Lương Tiểu Đồng, coi như một phiên tòa tư nhân. Cụ thể là bác Tường sẽ buộc Lương Tiểu Đồng phải khai rõ các tình tiết gây án, sau đó, trước đám đông, bác ấy sẽ báo tin cho công an đồng thời tự thú. Nếu Lương Tiểu Đồng không chịu thừa nhận, bác ấy sẽ giết luôn. Nghe Đới Thế Vĩnh kể lại câu chuyện, tôi đã điều tra nghiêm túc, thấy rằng cái chết của Viên Mạn Phương tuy có liên quan đến Lương Tiểu Đồng nhưng chưa chắc anh ta là hung thủ trực tiếp, nếu giết anh ta thì e bác Tường ngồi tù đến già. Đới Thế Vĩnh đã khuyên nên bỏ kế hoạch này, nhưng bác Tường rất kiên quyết. Hẳn là tại nung nấu bao năm trời. Tôi bèn nghĩ đến cô. Tôi đã đọc các câu chuyện về cô, cũng đọc một số bài cô viết về tâm lý học, các dạng chuyên đề lẫn phổ biến kiến thức, nghĩ rằng rất có thể cô sẽ khuyên được bác Tường.”
bạn đang xem “Tiệc Báo Thù ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Na Lan lắc đầu, “Thế thì không nên kéo cảnh sát vào cuộc, biết đâu có thêm thời gian, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn.”
“Gọi cảnh sát là ý của bác Tường. Bác ấy muốn chuyện này càng chấn động dư luận càng hay. Bác Tường cho rằng án mạng Viên Mạn Phương chưa được xử lý thỏa đáng vì giới truyền thông quan tâm quá ít, hoặc có thể nói rằng, tiền bạc và các mối quan hệ xã hội của nhà họ Lương đã thuyết phục được giới truyền thông không quan tâm đến vụ án nữa. Cho nên lần này bác ấy muốn bàn dân thiên hạ đều biết một gã công tử con nhà giàu sau khi nhận tội đã bị trừng trị thích đáng.”
Na Lan khẽ thở dài. Những hình ảnh hôm đó lướt nhanh trong đầu cô. Bấy giờ mà biết đầu đuôi câu chuyện thì hành động của cô có khác đi không?
“Bây giờ cô đã biết cả rồi.” Đới Quyên hỏi. “Sau đây cô định thế nào?”
Na Lan nghĩ ngợi rồi nói, “Cứ coi như tôi chưa biết gì cả. Tôi tò mò, nhưng cũng biết hậu quả của tò mò, cho nên tôi sẽ hoàn toàn dựa vào trực giác của mình.”
Đới Quyên gật đầu, bắt tay Na Lan, “Cảm ơn cô.”
Na Lan chưa biết nên nói gì, lát sau cô bảo, “Cả nhà ta cứ về đi, thím chị và mọi người đang sốt ruột đấy.”
Đới Quyên lại nói cảm ơn, rồi bước đi. Nhìn vẻ ủ rũ của cô, Na Lan thầm nghĩ: chị phải trả cái giá như thế, liệu có đáng không?
Khi cô quay lại, bước chân nặng nề tiến về phía chiếc minivan đã lái ra để đón cô.
Ngày 25 tháng Năm, khoảng 15 giờ, tại nghĩa trang Vạn Quốc.
Gã tùy tùng nhìn theo chiếc xe chở gia đình họ Đới phóng đi, than thở, “Thế là Hâm Viễn chấm hết! Giá như chỉ Đới Hướng Dương chết, Yên Vệ Bình vẫn đủ sức coi sóc cái đống đổ nát ấy. Nhưng anh ta chết rồi, nếu người kế thừa là cái thằng nhóc kia thì vứt!”
Người ấy thầm nghĩ: tay tùy tùng này còn quá non so với mình năm xưa, nói nhiều nhưng đôi khi không có trọng tâm.
Ánh mắt của người ấy đương nhiên dồn vào Na Lan.
Chính vì cô có mặt nên người ấy không vào dự lễ truy điệu. Gửi vòng hoa thể hiện tấm lòng, là đủ rồi.
Thân hình tha thướt mảnh mai của Na Lan không hề đem lại cảm xúc thẩm mỹ cho người ấy, trái lại, người ấy thấy lành lạnh, thấy sởn gai ốc dưới nắng quái chiều hôm. Người ấy có cảm giác Na Lan đã thay đổi. Cũng không lạ: sau mỗi lần trải qua một vụ trọng án, Na Lan đều như tằm mùa xuân lột xác, phải có sự thay đổi. Huống chi, bất cứ ai trải qua lễ rửa tội và thử thách như “Đại án Tiêu Tương 185” cũng đều có sự thay đổi to lớn.
Nhưng, lần này Na Lan lại biến thành giá lạnh.
Đương nhiên, cái danh hiệu “người đẹp băng giá” bao lâu nay chỉ là bề ngoài, do thiên hạ cảm thấy không dễ tiếp cận cô. Chứ bản thân Na Lan cũng như mọi cô gái bình thường, không có gì khác biệt đáng kể. Về phương diện này, người ấy đủ lý do quả quyết. Những năm qua đọc nhật ký, đọc thư điện tử của Na Lan, nghe cô nói năng, quan sát cử chỉ của cô… người ấy dám khẳng định điều đó hơn bất cứ ai. Na Lan đích thực chỉ là cô láng giềng trong mộng của bọn thanh niên, không có năng lực đặc biệt, không có thói tật, cô chỉ là một người tốt bụng đầy yêu thương, yêu cái đẹp, thích vui chơi, và yêu những người đáng để cô yêu.
Có điều, sau sự kiện lần này, Na Lan đã thực sự biến thành giá lạnh.
Chương trước | Chương sau