Ba Du Sinh hỏi, “Một tên vào nói chuyện với Na Lan, còn một tên đứng ngoài?”
bạn đang xem “Tiệc Báo Thù ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Đúng!’
“Tên nào vào trong?”
Đồng nghĩ ngợi, rồi nói, “Tên nói giọng miền Nam.”
“Anh vừa nói rằng Na Lan và phóng viên họ Quách bị còng chung…” Ba Du Sinh chỉ nhắc lại chi tiết ấy, nhưng Lương Tiểu Đồng cảm nhận được đó là câu hỏi.
“Chúng tháo còng cho Na Lan, Quách Tử Phóng được hưởng còng một mình.” Lương Tiểu Đồng nói, không hề có ý đùa cợt.
Khương Minh dường như chưa hiểu, bèn hỏi, “Ý anh là, khi Na Lan nói chuyện với tên cướp trong gian phòng nhỏ, cô ấy không bị khống chế, cô ấy tự do?”
“Đúng! Tên cướp nói: cô đến để thương lượng thì chúng tôi sẽ cư xử đúng mực, phù hợp với thông lệ quốc tế.” Lương Tiểu Đồng nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Đúng là cô ấy không bị còng, hình như chúng còn nói là trả lại túi xách cho Na Lan, di động thì tạm thời chúng vẫn giữ. Quách Tử Phóng bị còng cả hai tay, anh ấy khẽ oán trách: nhất định phải thế ư? Nhưng không ai bận tâm cả.”
“Họ nói chuyện bao lâu?”
“Không rõ lắm. Khoảng mười lăm hoặc hai mươi phút… cho đến khi Đới Hướng Dương bỗng nhiên đột biến.” Lương Tiểu Đồng hít vào một hơi thật sâu, không rõ là vì nhớ đến tình tiết mang tính bước ngoặt ấy hay là chuẩn bị “tổng kết” chấm dứt. Ba viên cảnh sát tập trung cao độ vào bước ngoặt này.
“Đột biến, nghĩa là gì? Anh nói cụ thể được không?” Khương Minh hỏi.
“Tức là khác hẳn mọi ngày, hơi giống như… hóa điên. Tôi hiểu rất rõ về Đới Hướng Dương, ông ta là người vững vàng trầm tĩnh, hiếm khi tỏ ra quá vui mừng hay giận dữ, suy nghĩ kỹ trước khi làm việc chứ không nông nổi bốc đồng. Cha tôi nói, những ai tay trắng làm nên, lãnh đạo một tổ chức kinh doanh, đều có tố chất đó. Nhưng không hiểu sao, có lẽ là vì bị đè nén quá lâu, hoặc ông ta có tinh thần vì đại nghĩa, dám đứng lên giải cứu các con tin cũng nên… Tôi ngồi gần Đới Hướng Dương, dù quay mặt vào tường, tôi vẫn nhận ra ông ấy vụt đứng lên, dùng bàn tay không bị còng nhấc luôn một cái ghế quăng vào tên cướp cầm súng nhưng không ném trúng, cái ghế đập vào kính cửa sổ vỡ tan. Sau đó, ông ta cùng con rể Yên Vệ Bình, vẫn bị còng chung, cùng xông vào tên cướp cầm súng. Tình hình diễn ra rất nhanh, có lẽ tên cướp này chưa thực sự chuyên nghiệp hoặc hắn cũng chưa phải hạng tàn độc vô lương tâm, nên hắn không nổ súng, chỉ né tránh hai cha con Đới Hướng Dương. Ông ta như hóa điên, còn Yên Vệ Bình, anh ta tựa như vệ sĩ của Đới Hướng Dương nhưng tay vẫn bị còng chung thì cũng không thể có nhiều lựa chọn, vì thế cũng dũng mãnh xông lên. Nghe ầm ĩ như thế, tôi liền quay lại nhìn, thầm nghĩ, mình có nên hành động cùng Đới Hướng Dương không? Rất có thể sẽ khống chế được tên cướp. Bây giờ nghĩ lại thấy rằng nếu lúc đó mọi người cùng xông ra trợ giúp thì dù tay đang bị còng cũng vẫn đè bẹp được tên cướp ấy. Nhưng lúc đó tôi vẫn lưỡng lự, và tình hình diễn biến quá nhanh. Tên cướp cố né tránh, rồi ngã lăn ra vì vấp phải cái ghế. Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình đè lên người hắn, hắn kêu lên: Các người coi chừng, trong người tao đang quấn thuốc nổ!”
Lương Tiểu Đồng ngừng lại, thè luỡi liếm đôi môi khô ran. Ba Du Sinh nói, “Anh uống nước đi, cứ từ từ…”
Chai nước khoáng trên bàn liền cạn ngay. Trán Lương Tiểu Đồng lấm tấm mồ hôi.
Khương Minh hỏi, “Tên cướp ấy là người vùng nào?”
Lương Tiểu Đồng thầm nghĩ, tay cảnh sát này đã biết rồi mà còn hỏi lại, “Nghe giọng có vẻ là người miền Bắc, cao to vạm vỡ.”
Ba Du Sinh, “Nói tiếp đi.”
“Trong phòng bắt đầu rối loạn, mọi người đều quay lại, tên cướp thương lượng và Na Lan cũng từ gian bên kia chạy sang. Mọi người đều kêu la ầm ĩ. Tôi nhớ là mình đã hô lên: Mau đứng dậy, chạy thôi! Nhưng tôi lấy làm là, hình như Đới Hướng Dương không cảm nhận thấy tên cướp kia đang uy hiếp, còn Yên Vệ Bình thì nói: Chú ơi, đứng lên! Nhưng ông ta vẫn cứ đưa hai tay ghì chặt cổ tên cướp, có vẻ như muốn siết chết hắn luôn. Tôi càng nhìn càng thấy không ổn, bèn lùi tránh theo bản năng. Sau lưng tôi là cửa sổ, ô kính đã bị ghế quăng trúng, vỡ gần hết. Nhưng đúng lúc này phần kính còn lại bỗng rơi xuống nốt vì bị chấn động bởi một tiếng nổ!”
Trán Lương Tiểu Đồng càng ướt mồ hôi, anh ta cầm chai nước khoáng lên nhưng chai đã cạn, Khương Minh đưa chai khác, tiện thể hỏi luôn, “Tiếng nổ… phát ra từ chỗ bọn cướp?”
“Có lẽ thế. Tôi bị người khác đứng chắn nên không nhìn rõ. Bấy giờ rất hỗn loạn nhưng đúng là hướng đó, hướng đang vật lộn đánh nhau. Tiếp theo là những tiếng kêu thảm thiết, khói lửa bùng lên. Tôi biết kết cấu lầu Ba Khắc gần như toàn bằng gỗ, nhất là sàn của đại sảnh lầu chính gần đây mới đánh sáp, bắt cháy thì không sao dập được nữa, cho nên tôi tính ngay đến chuyện nhảy qua cưcửaa sổ… Tôi cho rằng mình là người đầu tiên nhảy qua cửa sổ. Diễn biến về sau thì các anh đã biết rồi. Tôi nhảy xuống đất suýt gãy chân, mắt cá chân bị sái rất nặng nên không đứng lên nổi, bị khói lửa từ nhà bếp tầng trệt bốc cháy phun ra, tôi ngất xỉu. Khi được khiêng lên xe cứu thương, tôi mới tỉnh lại.” Lương Tiểu Đồng nói, hai tay đặt trên bàn, đầu cúi xuống và lúc lắc liên tục, như thể làm thế thì sẽ tỉnh táo và thoát khỏi ám ảnh về cơn ác mộng vừa trải qua. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta rất mệt mỏi, trán đầm đìa mồ hôi, toàn thân run run như bị rút hết sức lực sau khi kết thúc một cuộc trường chinh.
Ba Du Sinh bất giác lại nghĩ đến Na Lan, cô sẽ phân tích thế nào về tay thanh niên đang ngồi đây: thoạt tiên muốn trấn tĩnh và cứng cỏi nhưng rốt cuộc lại xẹp hẳn, bất lực?
Lương Tiểu Đồng rã rời kiệt sức, rõ ràng là một phản ứng tự nhiên.
Chờ anh ta tạm trấn tĩnh trở lại, anh hỏi, “Ba người vật lộn và xảy ra vụ nổ, là chuyện ở góc nào của đại sảnh, anh có thể chỉ ra trên sơ đồ này không?” Anh chìa sơ đồ mặt bằng của đại sảnh bày tiệc, do các kỹ thuật viên phục dựng. “Đây là cửa, đây là bàn ăn, đây là cửa sổ anh đã nhảy qua, cửa sổ phía Đông Nam, đây là hai cửa sổ khác ở phía nam, đây là gian phòng nhỏ bên cạnh, đây là nhà vệ sinh.”
Lương Tiểu Đồng nghĩ ngợi rồi chỉ vào góc Đông Bắc trên sơ đồ, “Gần chỗ này, tôi nhớ rằng thoạt đầu Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình ngồi xổm ở góc Tây Nam, tên cướp thì đi đi lại lại trong phòng, khi Đới Hướng Dương ném ghế thì tôi không ngoảnh nhìn nhưng đoán rằng tên cướp đang đi gần của sổ Đông Nam, cái ghế bay ra nhưng không trúng hắn, lại trúng cửa sổ rồi rơi xuống. Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình đuổi đánh tên cướp đến góc này thì cả ba vật lộn, tiếng nổ cũng xảy ra ở đây.”
Khương Minh hỏi, “Còn tên cướp thứ hai đang nói chuyện với Na Lan, khi chạy vào thì hắn làm gì?”
“Lúc đó tình hình rất hỗn loạn nên tôi không còn tâm trí đâu mà theo dõi hắn, chỉ biết rằng hắn không nổ sung.”
“Anh nói mình là người đầu tiên nhảy qua cửa sổ, sau đó là ai?” Ba Du Sinh hỏi.
Vậy là cảnh sát vẫn đang tìm hiểu về bọn cướp. Lương Tiểu Đồng cảm thấy ổn định hơn, và hơi hối tiếc vì vừa rồi mình tỏ ra quá yếu đuối, nhưng biết làm sao được, nhớ đến giây phút kinh hoàng thì còn tâm trạng nào nữa? Anh ta nói, “Tôi chịu. Các anh nhìn sơ đồ này xem, đại sảnh có ba cửa sổ, hai cửa hướng Nam, một cửa hướng Đông Nam. Tôi nhảy qua cửa sổ Đông Nam. Nếu ai đó cũng nhảy theo thì tôi có thể cảm nhận được tiếng động, nhưng chân tôi quá đau, thử đứng lên mà không đứng nổi, cứ thế loay hoay hồi lâu, có ai rơi xuống ngay bên cạnh tôi cũng không chú ý. Còn nếu ai đó nhảy qua cửa sổ hướng Nam thì tôi lại càng không biết.”
Phòng lấy lời khai tạm thời yên tĩnh một lúc. Khương Minh dừng bút, ngẩng đầu, “Anh còn định bổ sung điều gì nữa không?”
Lương Tiểu Đồng im lặng một lát rồi lắc đầu, “Chưa nghĩ ra thêm. Tôi thấy mình đã nói khá dài dòng rồi. Các anh cần hỏi gì nữa không?”
Không hiểu tại sao cả ba cảnh sát cùng mỉm cười, Ba Du Sinh nói, “Tất nhiên là vẫn còn rất nhiều…” Thấy vẻ mặt Lương Tiểu Đồng hơi biến đổi, anh bèn nói, “Yên tâm! Anh đã cố gắng giúp chúng tôi rất nhiều, tạm thời không làm phiền anh nữa. Chân vẫn còn đau, đúng không? Chúng tôi sẽ đề nghị bệnh viện lưu ý điều trị. Có lẽ mai kia chúng tôi vẫn phải liên lạc thêm với anh…”
“Vâng. Không vấn đề gì…” Lương Tiểu Đồng đứng lên. “Nói đến liên lạc… Di động của tôi… Sau khi nhắn tin, bọn cướp quên không lấy đi, lúc tôi nhảy qua cửa sổ thì máy vẫn còn, nhưng các anh lại thu giữ. Tôi cũng hiểu, đó là công cụ liên quan đến tin nhắn của bọn cướp, nên các anh vẫn cần đến. Tôi sẽ mua máy khác để các anh tiện liên lạc.”
Ba Du Sinh bắt tay Lương Tiểu Đồng, “Rất cảm ơn anh đã thông cảm. Chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lại di động cho anh. Chắc là khi anh ra viện. Nếu anh cần liên lạc với người nhà cứ bảo cảnh sát dân sự cho mượn di động mà gọi, không sao cả.”
Lương Tiểu Đồng bắt tay vẫn khá chặt, mỉm cười chào ba cảnh sát, rồi tập tễnh bước ra cửa phòng làm việc. Ba Du Sinh bỗng hỏi thêm, “Vết thương trên cổ anh, là tại sao?”
Lương Tiểu Đồng dừng bước, người hơi run run, rồi quay lại nói, “À, tôi chưa nhắc đến, cũng vì nghĩ rằng không mấy quan trọng. Thực tình tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chác là lúc nhảy qua cửa sổ, bị mảnh kính vỡ cứa vào. Khi nhảy xuống đất rồi còn có nhiều mảnh kính rơi theo. Đang đau muốn chết thì lại có tiếng nổ, vô số gạch vụn và mảnh thủy tinh lại rơi xuống…”
“Được! Một lần nữa cảm ơn anh.” Ba Du Sinh nói.
Cửa khép lại, bước chân loạng choạng của Lương Tiểu Đồng dần biến mất. Khương Minh than thở, “Thật là kinh khủng. Đây mới chỉ là một bút lục… Đội trưởng, anh nhìn nhận thế nào?”
Ba Du Sinh cầm tập bút lục lên, dường như chỉ nhìn lướt qua, rồi ngẩng đầu, thở dài, “Tôi cho rằng, anh ta vẫn chưa nói hết sự thật.”
Chương trước | Chương sau