Nữ bác sĩ chính phụ trách phòng hồi sức ICU là Trương Lỗi khám cho bệnh nhân xong, vừa ghi chép vừa bước ra ngoài, suýt nữa va phải một cảnh sát đang vội bước đến. Phòng cấp cứu vốn luôn bị áp lực, lại thêm một loạt bệnh nhân tràn vào khiến chị hơi cuống, chị lắc đầu nói, “Nên cân nhắc thì hơn. Các bệnh nhân ICU lúc này không thể trả lời ‘phỏng vấn’ gì được, phải chờ họ ổn định và tỉnh lại, các anh hãy vào.”
bạn đang xem “Tiệc Báo Thù ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Anh cảnh sát này chừng 30 tuổi, đeo kính trắng, vẻ áy náy, nói, “Tôi không vào để điều tra, chỉ muốn hỏi tình hình cô Na Lan.”
Trương Lỗi “thế à”, và tiếp tục đi về phía phòng trực ban, “Hiện giờ không có gì nguy hiểm cả. Anh chỉ cần biết thế là được chứ gì?”
“Vâng. Chị có thể cho biết cặn kẽ hơn, và dự đoán sau đó sẽ thế nào không?” Anh cảnh sát hỏi.
Trương Lỗi, “Chỉ bị bỏng nhẹ. Nhưng đáng ngại ngất là cô ta nhảy từ cửa sổ xuống, đập đầu vào đâu đó rồi ngất xỉu, có nhiều khả năng sẽ bị chấn thương sọ não. Lúc nãy chụp X quang, thấy có vết rạn hộp sọ. Não có bị tổn thương không, thì phải chụp CT hoặc cộng hưởng từ thì mới xác định được. Lát nữa bác sĩ chủ nhiệm khoa sẽ xem và quyết định. Chấn thương sọ não rồi ngất, thường không kéo dài. Ít phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Vẻ mặt anh cảnh sát rất thư sinh ấy đã bớt căng thẳng, anh nói cảm ơn rồi quay người bước đi.
Công an thành phố cử ra ban chuyên trách lâm thời xử lý vụ án, làm việc tại một phòng họp ở nhà y vụ của bệnh viện số 6. Lựa chọn này là hợp lý, vì các nạn nhân bị thương nặng hay nhẹ đều được chuyển vào viện này cấp cứu điều trị, nhà y vụ thì kề sát khu cấp cứu.
Phòng họp có hơn chục cái ghế, nhưng Ba Du Sinh vẫn đứng, lặng lẽ nghe Vương Chí Huân và Khương Minh báo cáo tình hình. Tuy đã được cứu hỏa kịp thời nhưng lầu chính Tiêu Tương lần lượt bị ba vụ nổ, nên đám cháy vẫn chưa được khống chế hoàn toàn. Cảnh sát chữa cháy vẫn đang dập lửa từ nhiều hướng để đám cháy không lan rộng sang hai lầu bên cạnh và các khu lầu Ba Khắc xung quanh đó. Việc này không dễ, vì đó là khu tập trung rất nhiều lầu Ba Khắc.
Việc cấp cứu nạn nhân cũng chỉ sơ bộ hoàn thành. Điều đáng mừng là đa số nạn nhân đều sống sót, đáng tiếc có ít nhất hai người vẫn chưa tìm thấy tung tích, đoán rằng họ là hai con tin chưa kịp chạy ra. Ba lần cháy nổ như thế, e rằng lành ít dữ nhiều. Hai người ấy lại là một trong hai ông chủ của Tiêu Tương, Đới Hướng Dương, và Yên Vệ Bình con rể kiêm tâm phúc của ông ta. Yên Vệ Bình cũng từng là trụ cột của tập đoàn Hâm Viễn do Đới Hướng Dương sáng lập. Ba Du Sinh lập tức nghĩ đến thi thể bất động mà anh nhìn thấy trong đám khói lửa.
“Chờ lửa được khống chế, mới tìm thấy các thi thể, cũng không biết liệu các thi thể ấy có còn nguyên vẹn không. Bây giờ chúng ta bắt đầu hỏi cặn kẽ tình hình được chưa?” Khương Minh hỏi.
Ba Du Sinh nhìn mẩu giấy do một cảnh sát đưa cho, trên đó viết mười tên người, bên cạnh vài họ tên có đánh dấu hỏi, chắc là vì gấp quá nên không rõ viết có đúng chữ không[1]. Anh cân nhắc, rồi nói, “Được rồi. Nhưng đáng nói là nên bắt đầu từ ai.” Có nhiều người chứng kiến sự việc, phương pháp tương đối thích hợp là cử một số cảnh sát chia nhau đi ghi biên bản. Nhưng Ba Du Sinh lại thoáng cảm thấy vụ việc này không thể rạch ròi thực hư, kẻ cướp rất có thể nằm trong số người may mắn sống sót.
[1] Tiếng Trung có nhiều chữ đồng âm, muốn chính xác thường phải hỏi chữ Hán đó là thế nào. Tình hình ở đây vì cấp cứu khẩn cấp nên chỉ hỏi tên rồi ghi vội, không chắc đúng là chữ dùng trong tên người ta.
Vương Chí Huân nói. “Tôi lo nhất là kẻ cướp thừa lúc hỗn loạn chạy thoát… Chúng ta đã làm tốt việc phong tỏa nhưng hiện trường quá rối ren, khói lửa mù mịt, các tòa lầu Ba Khắc lại nằm sát nhau, tạo điều kiện dễ dàng để chạy trốn. Dù tổ chức lục soát truy lùng ngay thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu vì chúng ta chưa biết tình hình về hung thủ.”
Khương Minh, “Anh lo cũng có lý, vì như thông tin bước đầu nắm được, thì những người sống sót có thể là khách cũng có thể là nhân viên của hội quán Tiêu Tương, không có vẻ là bọn cướp.” Theo Cù Đào, Tiêu Tương là hội quán bán tư nhân, muốn thuê các phòng ở lầu chính thì cần ông chủ phê chuẩn hoặc nhân viên đăng ký vào hệ thống phần mềm đặt chỗ. Cho nên, thành phần các vị khách dường như không đáng nghi ngờ gì.
Ví dụ như Quách Tử Phóng, hoặc Na Lan.
Tiếc rằng Na Lan vẫn đang hôn mê.
Ba Du Sinh hỏi, “Trong số người sống sót, ai bị thương nặng nhất?”
Khương Minh cầm tờ danh sách Ba Du Sinh đưa cho, đánh dấu vài người. Ba Du Sinh chỉ vào một trong số đó, “Nói chuyện với anh ta trước.”
Ba mươi phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng làm việc tạm thời của ban chuyên án vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Lương Tiểu Đồng, 31 tuổi, nếu tin những lời vẫn lan truyền trên mạng, thì anh ta là một trong tứ công tử thế hệ mới của Giang Kinh, nhưng nếu hỏi anh ta, thì anh ta sẽ xua tay, “Nhảm nhí, cha tôi kiếm tiền là chuyện của cha tôi, sao chúng tôi phải nhận cái danh hiệu kiểu giang hồ ấy?” Nhưng nếu hỏi phóng viên có thâm niên như Quách Tử Phóng thì Lương Tiểu Đồng toàn chơi với đám con nhà giàu, cuộc sống của anh ta mới gọi là đơn giản và không phô trương: anh ta là nguyên lão của “hội Lambo” (tức Hội chơi xe Lamborghini) Giang Kinh, hằng năm đều đi dự đại tiệc Hải Thiên[1] ở thành phố Tam Á (đảo Hải Nam), và giao du với ít nhất năm sáu minh tinh màn bạc hạng B hạng C…
[1] Đại tiệc Hải Thiên là triển lãm thượng lưu tổ chức hàng năm ở Tam Á, Hải Nam, Trung Quốc. Triển lãm giới thiệu các sản phẩm như máy bay riêng, du thuyền, nhà ở cao cấp… Gần đây, sự kiện này gây ra tai tiếng khi bị nghi ngờ tổ chức nhiều bữa tiệc thác loạn với sự tham gia của nhiều ngôi sao giải trí.
Giống như không ít công tử con nhà giàu, anh ta cũng không phải hạng bất tài vô học. Anh ta từng du học ở Úc, lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh rồi về nước đầu tư và cũng trợ giúp ít nhiều cho việc làm ăn của người cha. Cha Lương Tiểu Đồng là Lương Quân, trong những năm 1990 đã từ giã cơ quan cấp bộ ở Bắc Kinh, lập công ty Điện lực Phong Hành, tận dụng các mối liên hệ sẵn có ở ngành điện lực để tổ chức kinh doanh, đến nay “Điện lực Phong Hành” không chỉ làm về điện lực mà xúc tu của nó còn vươn tới hệ thống các loại năng lượng. Lương Tiểu Đồng hiện mang danh phó tổng giám đốc tập đoàn Phong Hành, chủ yếu phụ trách công việc ở Hội đồng Quản trị. Điều này cho thấy tầm nhìn xa trông rộng của Lương Quân: nắm Hội đồng Quản trị là tuyệt chiêu xây dựng mối quan hệ lớn mạnh, để cậu con trai giao thiệp với các ủy viên Hội đồng Quản trị bản lĩnh đầy mình, đảm bảo cho Lương Quân mai kia về hưu vẫn duy trì được tập đoàn Phong Hành trường tồn dài lâu. Lương Quân từng hai lần phẫu thuật cấy ghép động mạch tim, chẳng mấy chốc sẽ đến ngày lui về hậu trường.
Cho nên Lương Tiểu Đồng quyết định hùn vốn chi một khoản tiền kếch xù mua lại ba tòa lầu Ba Khắc, tân trang trùng tu, và táo tợn dấn bước thành lập hội quán… khiến Lương Quân suýt chút nữa phải đi cấy ghép động mạch tim lần thứ ba. May sao, Lương Tiểu Đồng đã thuyết phục được nhân vật nổi tiếng trong ngành năng lượng là Đới Hướng Dương góp rất nhiều tiền cùng hùn vốn vào Tiêu Tương. Lương Quân gật đầu một cách khó khăn nhất trong đời, tiền gom đủ, và thế là Tiêu Tương ra đời.
Những đoạn lịch sử này hư hư thực thực, đồn thổi cộng với suy luận, lại thêm trí tưởng tượng, có lẽ sự thật là thế nào thì chỉ có người nhà họ Lương mới biết thôi. Anh ta bước vào gian phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc của ban chuyên án, cảnh sát chỉ coi anh ta như một nhân chứng bình thường.
Xem ảnh ở chứng minh thư, Lương Tiểu Đồng mấy năm trước có khuôn mặt thanh tú, ngày nay mặt tròn hơn, chóp mũi to loang loáng, không rõ là chất dầu hay mồ hôi. Người tầm thước, tư thế đàng hoàng, mắt sáng, có dáng dấp của một người quen với công việc chỉ đạo quyết đoán. Sau vụ nổ, bộ âu phục Canali của Ý nhàu nhĩ, ám khói đen nhưng vẫn nổi bật, cổ tay trái đeo đồng hồ Rolex sáng lấp lánh.
Hiển nhiên, Lương Tiểu Đồng thuộc loại không ngại phô trương mình là con nhà giàu.
Trán và mặt anh ta có những vết xước, vết bỏng nhẹ, cổ dán một mảnh vải trắng to bằng bàn tay. Giày cháy nham nhở, chân bước đi hơi tập tễnh. Đáng ngạc nhiên là chiếc quần dài anh ta đang mặc lại phẳng lỳ mới tinh, cứ như vừa thay cái khác.
Bắt tay khá chặt. Đây là một ấn tượng khác của Ba Du Sinh đối với Lương Tiểu Đồng. Anh đang nghĩ, nếu Na Lan ở đây thì cô sẽ phân tích thế nào nhỉ? Sau khi hú vía suýt chết mà vẫn giữ được ánh mắt sắc sảo, bắt tay rất chặt, thì ít ra nên nói là Lương Tiểu Đồng có hình thái khí chất và tâm lý của con nhà võ tướng dày dạn chiến chinh, dù trấn tĩnh thật hay giả bộ bình thản, thì anh ta vẫn không phải dạng công tử bột đầu óc đơn giản.
Ba Du Sinh giới thiệu: anh và Khương Minh nhóm trưởng Trinh sát Hình sự khu Tân Giang sẽ lấy lời khai, có một cảnh sát ghi biên bản, các nội dung hỏi đáp đều được ghi âm. Anh cũng nói “cảm ơn sự hợp tác của anh” và bảo Lương Tiểu Đồng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ba cảnh sát, rồi nói, “Vụ việc mới xảy ra nửa giờ trước, các anh đều choáng váng và mệt mỏi, đáng lẽ nên được nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi cần các anh giúp đỡ để nhanh chóng tìm ra bọn tội phạm. Mong các anh chịu khó, cho biết ở lầu Ba Khắc đã xảy ra chuyện gì, hung thủ là ai, chúng có thể đang ở đâu. Thông thường, chúng tôi sẽ có đề cương trước khi hai bên hỏi đáp nhưng tình huống hôm nay là đặc biệt, chúng tôi đề nghị: anh cứ nói, còn chúng tôi, nếu cần thì sẽ hỏi.”
Đội trưởng sở và nhóm trưởng khu phải đồng thời đích thân hỏi, thì quả là tình huống đặc biệt. Lương Tiểu Đồng sờ lên má hơi sưng, nói, “Tôi sẵn sàng hợp tác. Có điều là, nên bắt đầu nói từ đâu?”
“Trước tiên cần xác nhận, anh đã nhảy qua cửa sổ thoát thân, đúng không?” Khương Minh hỏi.
Lương Tiểu Đồng gật đầu, “Đúng.”
“Sau khi vụ việc xảy ra, anh đã nhìn thấy những người may mắn sống sót ở hiện trường cả rồi chứ?”
Lương Tiểu Đồng nghĩ ngợi một lúc mới nói, “Lúc ở trên xe cấp cứu và trong phòng cấp cứu, tôi có nhìn thấy một vài người cũng bị nạn.”
“Anh có nhìn thấy hung thủ trong số những người bị thương được điều trị không?”
Lương Tiểu Đồng lắc đầu, “Điều này rất khó xác định, tôi chưa hề nhìn thấy mặt bọn cướp, tôi chỉ thấy trong số những người sống sót không có ai là người lạ, tôi lại không đi suốt lượt các phòng cấp cứu và phòng ICU nên chắc chắn vẫn có người tôi chưa nhìn thấy… Ví dụ Na Lan.”
Ba Du Sinh nói, “Anh kể lại từ đầu xem?”
Lương Tiểu Đồng
Anh ta rất hiếm khi dậy muộn, kể cả đêm trước chơi đến rất khuya hoặc chơi thâu đêm, thì sáng hôm sau anh ta vẫn dậy sớm, cùng lắm là sẽ ngủ bù sau bữa trưa khoảng một hai tiếng đồng hồ. Đó là kết quả huấn luyện nghiêm khắc của Lương Quân, chẳng rõ từ năm nào, đồng hồ sinh học của Lương Tiểu Đồng thức dậy lúc gà gáy sáng rất chuẩn, không thay đổi nữa. Những ai biết về Lương Tiểu Đồng, dù là có thành kiến, coi anh ta thuộc nhóm tứ công tử Giang Kinh, là gã tay chơi con nhà giàu… thì cũng không cho rằng anh ta là đồ bỏ đi hoặc là kẻ lười nhác.
Huống chi, hôm nay là ngày khai trương hội quán Tiêu Tương.
Ai cũng nhận ra “ông chủ nhì” Lương Tiểu Đồng dồn tâm huyết cho Tiêu Tương nhiều hơn là “ông chủ nhất” Đới Hướng Dương. Không nên trách Đới Hướng Dương vô tâm, ông ta đứng đầu một tập đoàn lớn, bận trăm công nghìn việc, nên Lương Tiểu Đồng có thể đơn độc nhọc nhằn điểm tô cho cái “đồ chơi” mới là hội quán Tiêu Tương này. Mọi việc tu sửa, bài trí, mua sắm đồ dùng, tổ chức bày và bán đấu giá đồ cổ, xác định thực đơn ẩm thực ở Tiêu Tương đều do Lương Tiểu Đồng đảm nhận. Anh ta “tam cố thảo lư” đến từng nhà các đầu bếp danh tiếng ở Giang Kinh để chiêu mộ, từng gam màu dành cho các gian phòng đều do anh ta bàn bạc với các chuyên gia trang trí nội thất.
Còn Đới Hướng Dương? Đới Hướng Dương chỉ đặt tên cho cái hội quán mù mờ này, gọi là Tiêu Tương.
Hồn cốt của hội quán không liên quan gì đến tỉnh Hồ Nam, tổ tiên Đới Hướng Dương và Lương Tiểu Đồng không hề dính dáng đến Hồ Nam, vậy tại sao lại đặt tên là Tiêu Tương? Vì, nghe có chất cổ điển, văn vẻ, tao nhã, có phải thế chăng?
Dù là thế thì Lương Tiểu Đồng vẫn có cảm giác rằng người ngoài, khi nhắc đến hội quán Tiêu Tương sắp khai trương đều đương nhiên hiểu đó là một thứ đồ chơi mới của Đới Hướng Dương. Cũng không thể trách họ, dù trong con mắt của Lương Tiểu Đồng, Đới Hướng Dương chỉ là một gã trọc phú biết mặc com lê nhưng cũng đã thét ra lửa trên thương trường bao năm nay. Quy mô của tập đoàn Hâm Viễn cũng chẳng thua kém gì tập đoàn Phong Hành, Đới Hướng Dương là ông trùm, còn Lương Tiểu Đồng chỉ là hàng “thiếu gia” công tử. Riêng nói về vốn bỏ vào Tiêu Tương, Đới Hướng Dương cũng hơn hẳn: hai người hùn vốn tỷ lệ 6: 4, sáu mươi phần trăm này chỉ là một sợi tóc của tập đoàn Hâm Viễn mà thôi. Còn Lương Tiểu Đồng với bốn mươi phần trăm lại là do anh ta nài nỉ đứt cả lưỡi xin bố chi ra.
Mồm miệng thiên hạ kháo nhau cộng với sức mạnh của giới truyền thông, cũng khiến cho quan điểm và cách nhìn nhận thay đổi. Ngày khai trương hội quán đương nhiên là dịp rất tốt để Lương Tiểu Đồng thay đổi ấn tượng của công chúng. Anh ta muốn dùng hành động thực tế, hình ảnh thực tế để các quý khách của hội quán nhận ra rằng hội quán Tiêu Tương là một sản vật hùn vốn, Lương Tiểu Đồng là người phát ngôn của Tiêu Tương, dấu ấn của Lương Tiểu Đồng sẽ in đậm khắp nơi.
Chính vì thế mà Lương Tiểu Đồng gần như là người có mặt ở nghi thức khai trương sớm nhất. Lúc 8 giờ 18 phút, trong tiếng pháo nổ ran, anh ta và Đới Hướng Dương cùng cắt băng khánh thành. Cũng chính vì thế mà cả buổi sáng anh ta đều đi đi lại lại khắp ba tòa lầu để săn sóc mọi bề, cùng khách khứa ăn điểm tâm, uống trà, ăn cơm trưa, đánh cờ vây trong phòng… phát cho họ thẻ hội viên cực kỳ danh giá. Cũng chính vì thế mà anh ta vẫn gan lỳ tham dự bữa trưa do Đới Hướng Dương chủ trì.
Các thao tác chúc mừng Tiêu Tương khai trương bắt đầu thực hiện từ sáng, nội dung quan trọng thì phải chờ đến sau khi lên đèn: dạ tiệc sẽ là lúc muôn sao của Giang Kinh tề tựu, không chỉ có các lãnh đạo cao cấp của hai tập đoàn Hâm Viễn và Phong Hành, mà Lương Quân đang ốm dở cũng đến để tạo dựng thanh thế cho con trai, lại có đủ mặt danh nhân các ngành các giới thương mại, văn hóa thể thao… Nếu không vì gần đây dư luận xì xào thì hai phó thị trưởng cũng đến dự, rốt cuộc họ cải tiến bằng cách gửi lãng hoa và lời chúc mừng vậy.
Bữa trưa… chẳng qua chỉ là bữa ăn bình thường mà thôi.
Chương trước | Chương sau