Disneyland 1972 Love the old s
Thiên Văn

Thiên Văn


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 16 đánh giá )

Thiên Văn - Chương 10

↓↓
Trước khi Lão Mục rời đi, tôi lôi chiếc bật lửa và con dao nhỏ của tên lùn làm rơi ra, nhờ anh ta kiểm tra dấu vân tay. Ngay sáng sớm hôm sau, Lão Mục gọi điện tới, thông báo với tôi dấu vân tay trên đó hoàn toàn bình thường. Trong lòng tôi nảy ra vô số những hoài nghi, lẽ nào gã lùn trong hai lần đó chính là một, tên trước là đàn ông thì không để lại dấu vân tay, tên sau lại là phụ nữ thì để lại dấu vân tay, nhưng tại sao lại có thể giống nhau đến như thế và chỉ nhắm vào tôi. Nếu như tên sau đúng thật là phụ nữ, tại sao lại luôn mang theo bật lửa trong người, nếu đấy không phải là người nghiện hút thuốc thì lẽ nào lại là một tên thái giám?

bạn đang xem “Thiên Văn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tiểu Đường ngồi lặng lẽ một góc, giống như đang trầm tư suy nghĩ, tay phải vân vê một chiếc kim nhỏ sáng loáng, không ngừng miết lên lòng bàn tay còn lại, do vô ý miết mạnh quá khiến mũi kim đâm sâu vào da thịt, làm trào ra những giọt máu tươi. Tôi hoảng hốt hỏi cô bé đang nghĩ gì mà bất cẩn thế. Tiểu Đường chỉ cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau, mới bất ngờ thốt lên:

- Xem ra... – Dừng lại một lúc, cô bé lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, nói trong vô thức – Không thể như thế, không thể như thế được, làm sao mà họ vẫn đang...

Tôi chợt giật mình nhận ra, điệu bộ của Tiểu Đường lúc này thật giống cậu tôi khi mơ ngủ, đặc biệt là câu “bọn họ vẫn đang”, tôi vội vàng gặng hỏi:

- Tiểu Đường, em vừa nói bọn họ vẫn đang... bọn họ là ai?

Tiểu Đường giật mình bừng tỉnh, mặt ngơ ngác hỏi lại tôi:

- Em đã nói gì?

Sau khi nghe tôi kể lại, cô bé bình thản nói:

- Chắc là chị nghe nhầm. – Nói rồi quay lưng bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Cho đến khi tối muộn, đợi tôi nấu xong cơm gọi ra ăn, Tiểu Đường mới mở cửa bước ra, tôi phát hiện trong lòng bàn tay trái đã có thêm hơn chục vết cứa nông sâu khác nhau, có chỗ máu vẫn đang ứa ra, có chỗ đã liền miệng.

Tôi giật thót tim, nhưng vì đã quen với tính cách kỳ lạ của cô bé nên không hỏi thêm câu nào mà chỉ đi tìm bông và cồn y tế, nhẹ nhàng giúp cô băng rửa vết thương.

Lông mày Tiểu Đường cau lại, cô bé nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay, rồi bất ngờ hỏi:

- Chị Tiêu Vi, chị có biết lòng bàn tay chị Lan Lan có những lỗ nhỏ không?

Tôi cũng nhớ đã có lần Tang Giai Tuệ nhắc đến chuyện trong lòng bàn tay Sở Khinh Lan có khắc một lỗ nhỏ, rồi dùng kỹ thuật điều khiển bằng khớp xương bàn tay mà mở được cánh cửa Hắc xà Linh môn dưới lòng Cố Cung. Nghe nói, tất cả những cao thủ mở khóa đều khắc rãnh trong lòng bàn tay, sâu vào tận trong xương cốt để cố định những dụng cụ mở khóa đặc biệt.

Thấy tôi gật đầu, Tiểu Đường tiếp tục:

- Em luôn tò mò... – Dừng lại một lúc, cô bé đứng dậy kéo tay tôi, rồi từ từ bước tới bên cửa sổ.

Bên ngoài trời đã tối sầm, những đám mây lững lờ trôi đi, chúng không ngừng biến đổi hình dạng, ở tít đằng xa lấp ló vài ngôi sao nhỏ xíu, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiểu Đường ngẩng mặt nhìn lên trời cao, đôi lông mi không ngừng chuyển động, phải một lúc lâu sau mới cúi đầu xuống:

- (Ngẩng mặt nhìn trời, xoay đầu thấy bóng), xem ra đúng như vậy thật rồi. Tay chị Lan Lan chằng chịt những vết tích thời gian, nhưng bản thân tại sao lại không biết?

Tôi nghe mà thấy thật mông lung, khẽ khàng hỏi lại:

- Vết tích thời gian gì, Sở Khinh Lan không biết cái gì?

Tiểu Đường thở hắt, mơ hồ lắc đầu:

- Cao thủ mở khóa, cao thủ xăm hình, xem ra chỉ có hai đứa chúng em, nhưng cũng không đủ. Lẽ nào... – Nói đến đó, Tiểu Đường quay mặt sang phía tôi cười khúc khích, lập tức chuyển chủ đề. – Chị Tiêu Vi, em đói quá, chị em mình ăn cơm thôi!

Thấy Tiểu Đường lấp lửng, tôi cũng không ép, nhưng luôn cảm thấy cô gái này ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Trong suốt nửa tháng sau đó, không có chuyện gì bất thường xảy ra, Tiểu Đường cũng không tới cửa hàng, hàng ngày chỉ đưa tôi tới bệnh viện thay băng rồi về, không thì nhốt mình trong phòng khổ luyện kỹ thuật khắc hình. Đồ vật trong nhà và bốn bức tường đều chằng chịt những hình vẽ các loại động vật, chim muông, thậm chí cả những bức chân dung. Chúng đều rất tinh tế và sắc nét, giống như những tác phẩm điêu khắc tinh xảo vậy.

Một hôm, sau khi ăn cơm tối xong, tôi và Tiểu Đường cùng ngồi trên sô-pha trò chuyện đủ mọi chủ đề. Khi nói đến những đường vân trên bề mặt gỗ hồng mộc, Tiểu Đường lập tức trở nên trầm tư, cô bé đứng dậy tắt hết đèn trong phòng chỉ để lại duy nhất một chiếc đèn tường nhỏ bé, chầm chậm bước tới trước chiếc gương lớn trong phòng khách. Tôi cũng tò mò đi theo, đứng bên cạnh quan sát.

Tiểu Đường dừng lại một lúc, không biết đang lưỡng lự điều gì, rồi đột nhiên bước tới trước một bước, hất cằm ra phía trước, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, da của Tiểu Đường trở nên trắng bệch, hai khuôn mặt ở trong gương lẫn ở ngoài đời đang nhìn trực diện với nhau, hai đôi mắt cùng chớp chớp, giống như là hai người thật đứng đối diện nhau vậy.

Tôi đứng phía sau không khỏi bất ngờ, vì chưa hiểu cô bé đang muốn làm gì, đang định cắt lời hỏi, thì Tiểu Đường đã kịp ra dấu im lặng, rồi đưa ngón tay trỏ bên trái chầm chậm chạm vào mặt gương, tay phải lôi một chiếc kim từ trong túi ra, từ từ đưa lên trước mặt, sau đó thận trọng đâm thẳng vào mặt gương.

Một tiếng “rắc” nhẹ phát ra, mặt gương lập tức xuất hiện một lỗ mắt nhỏ, hết sức tròn trịa không có chút dấu hiệu nứt vỡ, nằm ngay trên góc bên trái vầng trán.

Sắc mặt Tiểu Đường vẫn bình thản không thay đổi, toàn thân vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ có mũi kim là lần theo gương mặt trong gương, tiếng lạo xạo phát ra không ngừng nghỉ, cuối cùng cô bé cũng đã khắc xong khuôn mặt với vô số những vệt chấm nhỏ. Sau khi dùng đủ loại mực tô điểm, khuôn mặt khắc trên gương giống y hệt người thật. Đặc biệt là đôi mắt rất có hồn, cho dù đứng ở góc độ nào, đôi mắt ấy vẫn như đang dõi theo mình vậy.

Tiểu Đường khẽ gật đầu, lùi lại vài bước, đứng sát bên cạnh tôi, cả hai chúng tôi cùng chăm chăm nhìn vào khuôn mặt đó. Trên mặt gương giờ đây ngoài tôi và Tiểu Đường ra, còn có thêm khuôn mặt đó, xếp song song với nhau, nét mặt và thần thái tinh xảo đến vô cùng. Tôi ngỡ ngàng, giữa khuôn mặt trên gương và khuôn mặt của người đứng cạnh tôi bây giờ, không thể phân biệt đâu mới là khuôn mặt thật của Tiểu Đường.

Bỗng một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi, hay là lúc trước, cũng vào một buổi tối như thế này, cậu tôi cũng kinh ngạc khi nhìn thấy hình xăm trên lưng mình, rồi tiện tay khắc lại khuôn mặt của chính mình, nét biểu cảm đó vừa hết sức kinh ngạc lại mang nét hoang mang...

Tôi bừng tỉnh trở lại thực tại, cố nén những băn khoăn trong lòng, không ngừng tán dương tài nghệ của Tiểu Đường. Tiểu Đường buồn bã lắc đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt trên gương, khẽ nói:

- Quá kém, khác biệt lớn quá! Nếu đem so sánh với nét khắc hình rồng trên tấm gỗ hồng mộc và mười chín ngọn tháp kia, thì đây chỉ là rác rưởi thôi.

Tôi phì cười, an ủi:

- Chị thấy đẹp lắm, giống y như thật mà!

Nói rồi tôi đưa tay sờ lên mặt gương. Những lỗ nhỏ chi chít tạo thành những đường nét mềm mại, giống hệt như một tác phẩm điêu khắc trên thủy tinh, nhưng lại không hề thô cứng.

Hết sức tò mò, tôi liền lấy cây kim từ tay Tiểu Đường, thử cào lên mặt gương, chỉ thấy cứng như đá, cố miết thử vài đường, mũi kim đều bị trượt đi.

Thấy tôi cứ mân mê cây kim mà không làm được gì, Tiểu Đường liền mỉm cười:

- Chị Tiêu Vi, chị không biết miết hình bằng tay thì chỉ phí công vô ích thôi.

Tiểu Đường tiếp tục giải thích với tôi, miết hình là một kỹ năng tất yếu của nghệ thuật khắc hình, nó hoàn toàn dựa vào cảm nhận của đầu ngón tay khi lần theo kết cấu và đường vân rồi từ đó mới tìm ra vị trí hợp lí để đặt mũi kim.

Tiểu Đường hướng dẫn tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng và thận trọng đặt lên mặt gương để cảm nhận chất liệu nhưng cho dù tôi mân mê bao lâu đi chăng nữa thì ngoài cảm giác trơn lạnh ra thì không thấy điều gì khác.

Tiểu Đường cười mỉm rồi đưa tay ấn nhẹ lên đầu ngón tay tôi, vừa từ từ miết trên mặt gương, vừa giải thích nét dày sẽ mịn, nét thưa sẽ ghồ ghề, bất kể là chất liệu gì thì trên bề mặt đều sẽ để lại dấu vân của mình, đó cũng là lựa chọn tốt nhất để chọc mũi kim, câu thành ngữ “kiến phúng tháp châm” (thấy chỗ hở thì châm kim vào) cũng chính là từ đó mà ra.

Cô bé cứ thao thao tràng giang đại hải, còn tôi thì gật gù cố tỏ ra là mình đã hiểu, nhưng phải nói rằng, những điều này thật thần kỳ, làm sao chỉ miết lên bề mặt chất liệu mà đã có thể nhận ra bao điều cổ quái đến thế, sau này sẽ còn bao điều phức tạp hơn thế nữa đây?

Tiểu Đường tiếp tục nói, sau khi miết hình, phải dựng thẳng đứng mũi kim, dùng lực và sự khéo léo của đầu mũi kim để xăm hình. Khi xăm phải hoàn toàn tập trung, kết hợp với lực từ mảnh vải lụa trong lòng bàn tay cuốn quanh mũi kim.

Tiểu Đường lại lôi ra một mũi kim nhỉnh hơn mũi kim kia một chút, nói rằng tôi hiện giờ chưa biết gì về kỹ thuật xăm nên phải dùng một vật thay thế, mũi kim này xem ra phù hợp nhất. Cô bé hướng dẫn tôi đặt mũi kim lên đường vân tay của ngón trỏ tay phải, đồng thời dùng ngón tay cái giữ chặt, làm sao để đảm bảo chúng luôn dính chặt lấy nhau không được nới lỏng dù chỉ trong giây lát.

Sau khi thấy các ngón tay tôi đã ở đúng vị trí, cô bé mới dùng đầu ngón tay miết lên mặt gương vài cái rồi chọn ra một vị trí, sau đó nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng đặt mũi kim lên đúng vị trí đó và giữ thật chặt.

Tiểu Đường bất ngờ ấn mạnh lên mũi kim, tôi kịp cảm thấy lực đẩy không quá mạnh nhưng ngay lập tức mũi kim đã nhẹ nhàng đâm sâu vào mặt gương. Sau khi nhấc tay ra, mũi kim gắn vuông góc với mặt gương, giống như nó vốn mọc trên đó mà không hề bị rơi xuống.

Chứng kiến cảnh này, tôi đờ đẫn như hóa đá, không biết là thực hay mơ. Một lúc sau Tiểu Đường rút mũi kim ra cho vào trong bọc và nói:

- Chị Tiêu, lần này nếu đi Cẩm Châu, chị nhất định phải cho em đi cùng để được tận mắt nhìn thấy mảnh da xăm hình của cậu chị, em nghe nói nó được xăm một cách thần kỳ, nhưng em vẫn chưa tin lắm, vì nói về nghệ thuật xăm hình ở Trung Quốc hiện nay, chưa có ai qua được em.

Tôi gật gật đầu, nói:

- Không sao, dựa vào quan hệ giữa chị và Mã Vân Vĩ thì việc lấy mẫu vật ra chắc là không khó lắm.

Lúc đó, khi đồng ý với Tiểu Đường tôi không nghĩ sâu xa gì, chỉ coi Tiểu Đường như một đứa trẻ hay tò mò thôi. Nhưng sau này tôi mới biết, thực ra cô bé đã có một ý định khác.

Kể từ khi tôi chuyển tới đây, Tiểu Đường không hề tới cửa hàng, mọi chi tiêu trong nhà đều do cô bé chi trả. Không khó để nhận ra Tiểu Đường là một cô gái hết sức thời thượng, từ ăn uống, thời trang cho đến đồ trang điểm đều là hàng hiệu; đặc biệt là quần áo, cô bé sẽ không mặc nếu như không phải thiết kế của Dior. Nghĩ lại lúc tôi bằng chừng này tuổi, có đồ của Giordano hay của Baleno đã là một sự xa hoa rồi, xem ra thế hệ 9X hiện nay đúng là dám tiêu tiền. Thế nhưng tôi lại nghĩ, mỗi lần xăm một hình đầu con hổ bé xíu Tiểu Đường đã nhận được ba nghìn tệ, trong mấy năm trời mở tiệm, chắc chắn cô bé cũng chẳng thiếu tiền.

Ngoài khả năng xăm hình thông thường, Tiểu Đường thỉnh thoảng còn lôi bút lông ra vẽ lại những bức họa nổi tiếng của Trung Quốc. Bất kể loại tranh đó là tranh tĩnh hay tranh động; chủ thể là hoa lá, động vật hay chân dung, chúng đều rất có hồn, thật tới mức khó phân biệt, xem ra cô gái này thực sự là một người đa tài. Giờ nghĩ lại, lúc đó đáng lẽ ra tôi đã phải đoán ra thân phận của cô gái này, nhưng tôi đã vô tình bỏ qua nó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Mật Mã Tây Tạng

Mật Mã Tây Tạng

Tên truyện: Mật Mã Tây TạngTác giả: Hà MãThể loại: Trinh Thám - Phưu Lưu - Truy Tìm Kho

19-07-2016 233 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Bạn cũ

Bạn cũ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tạm biệt Bầu Trời

Tạm biệt Bầu Trời

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng

24-06-2016