Thiên Văn

Thiên Văn


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Thiên Văn - Chương 09

↓↓
Trong lòng tôi vẫn luôn có một tảng đá đè nặng trĩu, giờ tôi đang bị thương nếu lại gặp phải kẻ nào đó tấn công, chắc sẽ không chống chọi nổi. Nghĩ một lúc, tôi rút điện thoại ra gọi cho Tiểu Đường, báo cho cô bé địa chỉ nhà ông Từ, nói rằng mình đang gặp một số chuyện rắc rối, bảo cô mau đến.

bạn đang xem “Thiên Văn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lúc đó trong đầu tôi tính toán rằng, bên cạnh Tiểu Đường luôn có lính đặc công của Bộ Công an bảo vệ, lúc cần thiết, cũng coi là có người trợ giúp mình, mà nếu họ không giúp thì cũng coi như cổ vũ mình.

Trong xe không bật điều hòa, lạnh cóng, chẳng biết là do hỏng hay là muốn tiết kiệm xăng. Máu đã cầm lại, vai tôi chuyển sang cảm giác tê tê ngứa ngứa, cứ như có một đàn kiến bò lung tung trên đó, hết sức khó chịu, nhưng lại không dám gãi.

Tôi xoay người, ngồi nghiêng trên ghế, cố gắng ngồi bất động, trong đầu cứ suy nghĩ miên man. Gã lùn sao lại có thể là phụ nữ chứ, lần trước ở Cẩm Châu chỉ là muốn hại tôi, sao lần này lại muốn ra tay sát hại? Chẳng lẽ lần này việc tôi gặp gỡ ông Từ đã khiến chúng lo lắng nên cố tình diệt cỏ tận gốc?

Nghĩ đi nghĩ lại, đầu tôi lại càng rối tung lên.

Bên ngoài trời lạnh cóng, cửa sổ xe phủ một lớp băng dày, không nhìn rõ đang đi đến đâu. Tôi đưa tay quệt vài đường trên cửa kính xe, ghé trán vào nhìn ra ngoài.

Cái lạnh trên cửa kính ngấm vào da thịt, rồi nhanh chóng lan tỏa khắp người khiến cho cái đầu đang nóng bừng vì một mớ bòng bong của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn.

Nhìn thành phố tĩnh lặng trôi chầm chậm trong đêm, đầu óc váng vất, đã có lúc tôi nghĩ đến việc đầu hàng, cảm giác như thế giới này có lẽ chưa từng thuộc về mình, tất cả đều lạ lẫm, không giống những gì mình đã nghĩ. Sự việc rồi sẽ đi về đâu? Số phận tương lai của tôi rồi sẽ như thế nào?

Ngẩn ngơ hồi lâu, tôi đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, vì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Hồi trước thầy liệm trang Mã Trấn Quốc mất tích bí ẩn, khóa cửa không hề bị cậy phá, chứng tỏ hung thủ nhất định là người quen gọi cửa, còn bây giờ ông Từ Vạn Lý...

Tôi thầm kêu giời, xem ra mình lại sơ ý rồi, ngong ngóng gọi điện lại cho ông Từ, mặc dù chỉ cách có mười phút mà không sao liên lạc được. Lòng tôi như lửa đốt, luôn miệng giục tài xế lái nhan hơn nữa.

Anh tài xế bị tôi giục nhiều, bực mình quay lại lườm một cái, giọng bực bội:

- Chị ơi, đừng đùa nữa, bằng lái của tôi đã bị phạt chín điểm rồi, chị còn muốn tôi kiếm cơm hay không hả?

Trên đường lớp tuyết rơi rất dày, xe rất khó đi, liên tục trượt và chết máy, không thể tăng tốc hơn được, hơn nửa tiếng sau mới đến nơi.

Vừa nhìn thấy khu chung cư nhà ông Từ ở phía trước, tôi rút vội ra năm mươi tệ, đặt lên bệ lái, rồi không đợi lấy lại tiền thừa, cứ thế đẩy cửa nhảy vội xuống xe.

Tôi lảo đảo chạy đến cổng khu chung cư, vừa đúng lúc cánh cổng tự động bật mở, bên trong hắt ra hai chùm ánh sáng trắng, có lẽ có xe đang đi ra.

Tôi tránh người sang một bên, chạy một mạch đến chân tòa nhà, ngửa mặt nhìn lên cửa sổ nhà ông Từ, thấy rèm cửa kéo kín, phòng ốc tối om, liền giơ tay ấn chuông.

Tiếng chuông cửa chết tiệt cứ réo liên hồi nhưng mãi chẳng thấy ai trả lời, tôi sốt ruột cuống cả lên, liên tục trách mình phản ứng chậm chạp, ông Từ chắc chắn xảy ra chuyện rồi.

Đang ân hận giày vò, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai tôi. Cái vỗ đó trúng ngay vết thương khiến tôi đau điếng người, suýt nữa kêu thành tiếng. Tôi sợ hú hồn, tưởng có kẻ đánh lén, liền nhảy vội sang một bên, quay đầu lại nhìn.

Hóa ra tôi đã lo hão, người đó là Tiểu Đường, cô bé mặc chiếc áo lông vũ màu trắng trông đáng yêu như một chú gấu con, chớp chớp mắt, nhìn tôi đầy nghi ngờ. Sau lưng còn có ba người đàn ông cao to, mặc áo da màu đen, cắt đầu cua, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tinh nhanh, chắc chắn là lính đặc công của Bộ Công an. Bọn họ xuất đầu lộ diện như thế này, chắc là do Tiểu Đường yêu cầu.

Tôi cũng không có thời gian khách sáo nữa, vội thuật sơ qua chuyện vừa xảy ra cho bọn họ nghe, và cả những suy đoán của tôi nữa.

Tiểu Đường tuy là người bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra lại hết sức nhiệt tình, nghe tôi kể xong liền rút điện thoại ra, nói:

- Chị Tiêu Vi, chị còn nghĩ ngợi gì nữa, mau báo cảnh sát đi!

Không đợi tôi đáp lời, người đàn ông khoảng 48, 49 tuổi, để râu ngắn, trông có vẻ như là đội trưởng liền lắc đầu, nói khẽ:

- Không cần phiền phức như vậy đâu, để tôi xem khóa cửa xem sao.

Người đàn ông đó đi đến trước cánh cửa, khuỵu gối xuống, vuốt vuốt ổ khóa, tay phải rút từ trong ngực áo ra một cây kim màu trắng khá dài và mảnh trông hơi giống chiếc kẹp tóc, đoạn đầu có chia nhánh, nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa, xoay xoay mấy cái, cánh cửa sắt liền khẽ phát ra một tiếng “cạch”.

Tiểu Đường chen lên trước mấy bước, tò mò hỏi:

- Ôi, Lão Mục, hóa ra chú cũng biết mở khóa à? Nhưng có vẻ như không mở nhanh bằng chị Lan Lan.

Lão Mục rút cây kim loại ra, quay đầu nhìn Tiểu Đường mỉm cười, vuốt vuốt râu, không nói gì.

Mặc dù chưa nhìn thấy Lan Lan ra tay mở khóa bao giờ, nhưng tôi thấy cách thức mở khóa của Lão Mục vô cùng điêu luyện, xem ra người lính đặc công này thực sự là một tay có hạng. Thế nhưng mở khóa và theo dõi đều là những kĩ năng bắt buộc trong nghề này, nên tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Sau khi mở được cánh cửa sắt, chúng tôi vừa định xông lên gác thì Lão Mục vội ngăn chúng tôi lại, thăm dò xung quanh một lượt rồi quay sang nói với một thanh niên đi cùng:

- Cậu canh chừng ở lối đi dưới, nếu sau khi chúng tôi lên gác, có người mở cửa vào thì nhớ đừng làm họ giật mình, chỉ cần đi theo lên là được.

Người thanh niên đó không chút chần chừ, tuân lệnh đi xuống. Thấy Lão Mục sắp xếp như vậy, tôi khẽ gật đầu, nghĩ bụng người này cũng thật cẩn thận chu đáo.

Chúng tôi bước nhanh theo Lão Mục lên gác. Cửa nhà ông Từ đóng kín, ổ khóa còn nguyên vẹn, bề mặt không thấy dấu vết cậy phá, gõ cửa hồi lâu không thấy người ra mở. Lão Mục lại chọc cây kim loại vào, lắc lắc mấy cái, ổ khóa liền mở ra.

Theo thói quen, tôi nhấc chân phải lên, định đạp cửa xông vào. Lão Mục chặn ngay lại, lắc đầu khẽ nói:

- Đừng vội, những căn nhà kiểu cũ này đều là loại cửa kéo đấy.

Nói đoạn, anh ta lại vê vê đầu ngón tay, đầu cây kim loại chĩa sang hai bên, bám chặt lấy ổ khóa. Anh ta nắm lấy đuôi kim loại, kéo cánh cửa ra để hở một khe nhỏ, lách người về phía bản lề cửa.

Tôi thầm khen giỏi, đúng là trình độ của lính đặc công cao siêu thật, mở cửa cũng rất cẩn thận.

Luồng khí nóng ùa qua khe cửa, trong phòng tối om, không có một tiếng động gì.

Cánh cửa được kéo rộng hơn, Lão Mục đứng dậy, khom lưng thò đầu vào trong quan sát cẩn thận, kiểm tra xem có người mai phục không. Sau mấy giây, anh ta đột nhiên thò tay vào trong, mò công tắc điện bật đèn lên rồi bước vào trước.

Tôi chau mày, anh ta hành sự thật quá chủ quan, đang định nhắc là phải giữ lại dấu vân tay, thì bỗng kịp hiểu ra: Nếu là người quen gọi cửa thì trên công tắc đèn sẽ chỉ lưu lại dấu vân tay của người trong nhà, hơn nữa tên hung thủ thân phận không rõ ràng, cho dù có tìm thấy dấu chân thì phỏng có ích gì.

Nghĩ vậy, tôi bắt đầu thấy thán phục Lão Mục, trong thời gian ngắn mà suy nghĩ chu đáo, hành sự quyết đoán như vậy, quả thực không đơn giản.

Phòng khách cũng không có gì khác thường, mặt sàn rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu chân dính bùn dính tuyết nào cả.

Tôi dẫn bọn họ vào trong phòng ngủ. Sau khi đèn bật sáng, chúng tôi thấy trên giường có hai bộ chăn gối, rõ ràng hai vợ chồng ông Từ đã đi ngủ; thò tay vào trong chăn, vẫn còn hơi ấm; trên tủ đầu giường còn để một lọ thuốc an thần và nửa chai nước.

Tôi và Lão Mục đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng chia ra tìm kiếm cẩn thận mọi ngóc ngách của căn phòng nhưng không phát hiện thấy gì. Tôi đoán chắc vợ chồng ông Từ đã bị người quen bắt cóc. Mẹ kiếp, lại đến muộn mất rồi!

Tôi ngồi phịch xuống mép giường, day mạnh huyệt thái dương, thấy dằn vặt ghê gớm, vừa nãy sao cứ chần chừ không nói rõ mọi việc cho ông. Bây giờ ông Từ cũng bốc hơi giống Mã Kiến Quốc, tất cả những người trong cuộc đều lần lượt biến mất như thể đã thương lượng từ trước, kế hoạch điều tra sau này sẽ triển khai thế nào đây?

Lão Mục vắt hai tay sau đầu, nheo mắt lại, bước từng bước vòng quanh căn phòng, nhìn quanh quất thăm dò xung quanh. Một lúc sau, anh ta từ từ đứng dậy, cúi đầu suy nghĩ rồi đột nhiên ngẩng mặt lên nói to:

- Không đúng, ông Từ không bị bắt cóc, mà là bọn họ cùng đi với nhau.

Tôi sững người, đứng bật dậy:

- Cái gì?

Lão Mục cười mỉm, nói rõ hơn:

- Từ Vạn Lý không hề bị bắt cóc, ông ta đã quyết định tự mình ra khỏi nhà.

Thấy chúng tôi đều tỏ ý nghi ngờ, Lão Mục vẫy vẫy tay, dẫn chúng tôi vào phòng khách, chỉ vào giá giầy bằng gỗ bên cạnh cửa, nói:

- Nhìn thấy gì không, giá trên cùng để hai đôi dép lê, một đôi to một đôi nhỏ, trông khá cũ, chắc là của vợ chồng ông ta. Mấy đôi khác đều để ở giá dưới cùng, màu sắc còn mới, chắc là để dành cho khách.

Lão Mục lại bước đến cửa sổ phòng khách, sờ sờ vào thân máy sưởi, rồi lại thò tay ra phía sau chiếc điều hòa hiệu Haier ở bên cạnh, nói tiếp:

- Hơi ấm không còn, nhưng trong phòng lại không lạnh. Mọi người không nghĩ rằng điều hòa đã được mở từ trước và cũng mới vừa tắt thôi sao?

Ngừng một lát, Lão Mục vuốt vuốt râu, khẳng định:

- Nếu là bắt cóc, giữa đêm hôm khuya khoắt, dù là người quen thì cũng phải có hành động đe dọa, sao có thể để cho hai ông bà kịp thay giầy, tắt đèn và điều hóa chứ?

Nhìn hai đôi dép lê, tôi nhớ loáng thoáng, hình như đó đúng là hai đôi dép mà vợ chồng ông Từ đã đi, hơn nữa trong phòng ấm hơn hẳn bên ngoài, chắc chắn là vừa tắt điều hòa xong. Con mắt của Lão Mục lợi hại thật, chỉ trong chớp mắt đã phân tích chi tiết đến thế, khả năng quan sát tinh tế nhanh nhạy và suy luận lô-gic như vậy, thực sự khiến người khác không khỏi ngỡ ngàng. So với anh ta, tôi chỉ như một con tép riu.

Trong phút ngỡ ngàng, tôi bỗng nhớ lại lúc ông Mã Kiến Quốc mất tích, đèn trong phòng vẫn chưa tắt, cây ba-toong vứt chỏng chơ dưới đất; còn ở đây tất cả mọi thứ trong phòng đều vẫn nguyên si, trên sàn nhà lại không phát hiện thấy dấu chân nào cả, cây ba-toong của ông Từ cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, vậy hai ông bà đúng là tự ý rời nhà đi rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng tôi lại càng nghi hoặc hơn, rõ ràng tôi đã dặn ông Từ ở nhà đợi, tại sao ông bà lại không nghe theo mà vô duyên vô cớ bỏ đi như thế, chẳng lẽ lại cố tình tránh né tôi, điều này hoàn toàn vô lý.

Tôi nhìn Lão Mục, khẽ hỏi:

- Lão Mục, anh thử nói xem liệu đây có phải là hiện trường giả do bọn bắt cóc dựng lên không?

Lão Mục suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Không giống lắm, mà cũng không cần thiết phải làm vậy. À, đúng rồi, cô thử nhìn xem trong phòng có bị mất gì không?

Tôi vỗ vỗ đầu, lập tức nghĩ đến cuốn nhật ký của ông Từ, vội bước vào thư phòng, kéo cánh cửa tủ sách, những cuốn nhật ký vẫn đặt nguyên si ở đấy.

Mặc dù không biết là có giúp ích được gì không nhưng tôi vẫn rút cuốn nhật ký ghi lại những lời nói mớ của cậu, thử lật giở vài trang, chắc chắn đúng là cuốn sổ đó, tôi liền nhét vào trong ngực áo, định bụng có thời gian sẽ nghiên cứu xem thế nào.

Một lúc sau, Lão Mục vội vàng bước từ ngoài vào, giọng điệu có chút khác lạ:

- Tôi nghĩ việc này có gì đó không bình thường!

Hóa ra, bọn họ tìm thấy chiếc áo khoác của hai ông bà treo trên mắc áo trong phòng khách, bên trong có cả tiền, chìa khóa... nếu họ vội ra ngoài, sao có thể đi tay không được. Kết hợp với những chi tiết khác như tắt điều hòa, thay dép lê, tất cả đều bất thường, cứ như thể một đi không quay về nữa.

Tôi cũng cảm thấy vô cùng băn khoăn, chẳng lẽ chuyến thăm bất ngờ của tôi đã khiến cho hai ông bà bỏ nhà ra đi sao? Tôi sốt ruột đề nghị:

- Chúng ta thử kiểm tra nhật ký cuộc gọi và băng ghi hình trong camera giám sát khu chung cư xem sao, không chừng phát hiện ra được điều gì.

Lão Mục lắc đầu, khẽ nói:

- Chuyện đó để sau đi. – Sau khi dò xét một vòng, anh ta chau mày, ngập ngừng nói tiếp. – Tôi cứ có cảm giác ông cụ muốn nói với chúng ta bí mật nào đó, nhưng sợ điều gì đấy nên không nói ra được, vì vậy mới cố tình bày ra tình huống thế này.

Tôi sững người một lúc rồi nhìn quanh quất khắp phòng, trong đầu dần nảy sinh cảm giác bất an, có vẻ như chuyện này đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Cái kiểu ám hiệu này quá quen thuộc, bức tranh mà cậu tôi vẽ hồi đó chẳng phải cũng như vậy sao?

Tôi kể sơ lược những tình tiết sự việc trước đó cho Lão Mục nghe, anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Khả năng này rất có thể xảy ra, chúng ta thử tìm kỹ lại lần nữa xem sao.

Thế là, chúng tôi kiểm tra cẩn thận một lượt căn phòng với hi vọng có thể phát hiện ra dấu hiệu nào đó mà ông cụ để lại.

Với kinh nghiệm của mình, tôi kiểm tra phòng khách và thư phòng. Nhớ lại chuyện trước đây cậu tôi đã dùng tranh của mình để ra ám hiệu, theo lập luận tương tự, tôi tập trung quan sát những bức tranh treo trên tường.

Bộ sưu tập của ông Từ vô cùng phong phú, trên tường treo kín mít những bức tranh lớn nhỏ khác nhau, tổng cộng có tới hơn hai mươi bức, đóng khung cẩn thận, đa số đều là phong cảnh thủy mặc.

Tôi chẳng có chút hiểu biết gì về những tác phẩm nghệ thuật này, ngắm nghía một hồi lâu vẫn chẳng nhận ra điều gì khác thường, lòng rối như tơ vò, tôi ngồi bệt xuống nền nhà, mặt mày đờ đẫn.

Lão Mục thì không ngừng lật giở những bức tranh thư pháp, nghiêng đầu kiểm tra mặt trước mặt sau, ngón tay sờ sờ vuốt vuốt liên tục lên mặt tranh.

Nghe tiếng tranh sột soạt, trong đầu tôi cứ nghĩ, chẳng lẽ hướng điều tra dùng tranh làm ám hiệu lại sai? Đột nhiên, tôi nghĩ đến một điểm bất thường: Ông Từ là họa sĩ sơn dầu nổi tiếng, tại sao trong thư phòng của ông lại chẳng thấy bức tranh sơn dầu nào mà lại đều là quốc họa[1]?

[1] Dòng tranh thủy mặc hoặc thư pháp của Trung Quốc.

Vừa nghĩ đến đó, tôi liền lao đến quan sát tỉ mỉ từng bức tranh.

Dần dần, tôi phát hiện thấy có một điểm kỳ lạ, ở góc dưới mỗi bức tranh đều có ghi chữ Từ Vạn Lý bằng chữ phồn thể, trên đóng dấu triện vuông đỏ với niên đại khác nhau, xem ra ông cụ không chỉ yêu thích tranh quốc họa mà còn sáng tác không ít.

Nghĩ lại, tôi mơ hồ cảm thấy lập luận này không đúng lắm, liền quay ra nhìn kỹ mốc thời gian ở góc dưới bức tranh, bức sớm nhất là năm 1990, bức muộn nhất là năm 2008, tức là năm kia, tất cả có mười chín bức, trải dài suốt mười chín năm,

Năm 1990, là năm đầu tiên hoàn thành bức tranh panorama Cẩm Châu, cũng có nghĩa là, kể từ sau năm đó, ông Từ bắt đầu sáng tác tranh quốc họa, cho đến tận năm 2008. Thế nhưng tại sao chỉ có mười chín bức, tại sao năm 2009 và năm 2010 lại không vẽ tiếp, chẳng lẽ niên đại đề ở đây có ẩn ý gì đó?

Tôi bóp nhẹ trán, vắt óc suy nghĩ, cố huy động các nơ-ron thần kinh nối kết các mối liên tưởng. Giả sử niên đại tranh quả đúng là có ẩn ý, vậy nếu bỏ qua những bức tranh ở các năm giữa, thì năm 1990 Trung Quốc tổ chức Á vận hội, năm 2008 tổ chức Thế vận hội, đây là hai sự kiện lớn cả thế giới biết đến, chẳng lẽ ông Từ muốn ám chỉ...

Tôi thở dài, tự thân cảm thấy ý nghĩ này quá ư hoang đường, nếu suy đoán theo hướng này thì Từ Vạn Lý chắc chắn không phải họa sĩ mà là nhà tiên tri.

Mặc dù vậy, tôi vẫn không muốn bỏ cuộc. Tiến lên trước mấy bước, tôi khoanh tay, nghiêng đầu dán mắt nhìn vào bức tường, càng nghĩ càng thấy chuyện này hết sức ly kỳ. Bỗng nhiên, một cảm giác quen thuộc chợt hiện về, cậu tôi đã từng khoét tường để giấu tấm Long Bản, bên ngoài che giấu bằng một bức tranh thư pháp, có lẽ nào ông Từ cũng làm như vậy?

Chương trước | Chương sau

↑↑
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Câu truyện rất logic và hợp lí, miêu tả sâu sắc tâm lí nhân vật nhất là những

19-07-2016 38 chương
Tokyo Hoàng Đạo Án

Tokyo Hoàng Đạo Án

Hãy tới đây, hạ giới và vòm trời BombôTa sẽ giết các con và cháu taCắt thân thể

20-07-2016 29 chương
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Cà phê đắng hay ngọt?

Cà phê đắng hay ngọt?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục... *** Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong

24-06-2016
Gậy ông đập lưng ông

Gậy ông đập lưng ông

Án Tử là tướng quốc nước Tề. Sắp sang nước Sở. Vua nước Tề mới gọi Án Tử

24-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Thư ngăn bàn

Thư ngăn bàn

Cả hai đứa lăn đùng ra ghế, nhưng trước khi một trong 2 đứa... giãy chết thì đứa

28-06-2016
Những tia nắng sau mưa

Những tia nắng sau mưa

Hôm nay trời lại mưa. Mưa rơi tí tách trên mái nhà, bầu trời thì u ám. Phải chăng

30-06-2016
Ngọc núi

Ngọc núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhỏ ôm chầm

27-06-2016
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Phải, ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải khác đi... *** 1. Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ tôi

24-06-2016

Polly po-cket