Hứa Hủ cúi đầu nhìn thân hình cao lớn rắn rỏi của anh, gương mặt sạch sẽ anh tuấn, trái tim giống như bị đụng nhẹ một cái, ý cười lại như không thể khống chế, từ từ hiện lên trên khóe miệng.
bạn đang xem “Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lúc này, Quý Bạch đã xoay nghiêng người, biến thành quỳ một gối, hướng mặt về phía cô, sau đó nắm lấy một bàn tay của cô, khẽ hôn lên. Đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
“Gả cho anh đi, Hứa Hủ. Anh sẽ yêu thương bảo vệ em cả một đời một kiếp.”
Phật Tổ trên cao, hãy để cho cô ấy gả cho con, một đời một kiếp.
Mũi Hứa Hủ hơi chua xót, hốc mắt có chút ẩm ướt, bàn tay mang nhẫn kim cương kia vuốt ve mặt anh: “Anh cần gì phải cầu xin Phật Tổ chuyện chắc chắn sẽ thành như vậy? Nhẫn... trước giờ em vẫn chưa từng tháo ra mà.”
Ý cười trên mặt Quý Bạch càng thêm sâu, mặt mày tuấn lãng, ngược lại nhiễm lên một tầng ánh sáng mỏng manh, lộng lẫy động lòng người.
“Ừ.” Anh đứng dậy nhìn cô, ý cười trong đôi mắt anh sâu như mực.
Hứa Hủ cũng cười, gò má đỏ ửng. Lòng Quý Bạch rung động, nắm lấy tay cô đưa lên môi, nhìn cô chằm chằm, hôn đi hôn lại. Hứa Hủ bị anh hôn đến ngứa ngáy muốn chết, muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.
Lúc này Quý Bạch lại quỳ xuống, lạy Phật Tổ một cái, rồi mới ôm lấy cô, đi ra khỏi đại điện.
Trong sân người đã bắt đầu nhiều lên, ánh mặt trời ôn hòa sáng lạng khiến lòng người dịu lại. Hứa Hủ dựa vào lòng anh, cười nói: “Lúc nãy anh lại cầu xin Phật Tổ chuyện gì nữa vậy?”
Quý Bạch vừa rồi vốn là cầu nguyện cho đứa trẻ ra đời bình an, chỉ có điều nghe cô hỏi thế, lại mỉm cười: “Không phải em nói không nên cầu xin chuyện chắc chắn sẽ thành sao? Anh liền đổi một cái tâm nguyện khác.”
Hứa Hủ nhìn anh chờ mong, anh cúi đầu, kề sát vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Em đồng ý gả cho anh, đêm nay nhất định phải chúc mừng một chút, chúng ta đã rất lâu rồi chưa thân mật, tuy rằng mang thai không thể XXOO, nhưng mà có thể XX, cũng có thể OO...”
Mặt Hứa Hủ thoắt cái nóng lên, đấm nhẹ vào lồng ngực anh, dở khóc dở cười: “Anh lại có thể ở trước mặt Phật Tổ nghĩ đến những chuyện thế này sao?”
Quý Bạch mỉm cười liếc nhìn cô, từ từ đáp: “Thực sắc tính dã. Phật Tổ sẽ không trách tội đâu, anh đã bắt nhiều người xấu như vậy, người sẽ bảo vệ cho anh, hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi này của anh.”
***
Buổi tối về nhà, Quý Bạch đi tắm, Hứa Hủ ở một mình trong thư phòng, lấy sổ hộ khẩu ra, cùng với sổ mà anh đã chuẩn bị từ sớm, đặt song song ngay ngắn cạnh nhau.
Trong lòng ngọt ngào, cô đi đến phòng khách, lại nhìn thấy một cái túi gấm rớt trên mặt đất dưới cái giá mắc áo.
Áo khoác của hai người đều treo trên giá, cũng không biết là của ai, ý nghĩ của Hứa Hủ lóe sáng một cái, nhặt lên mở ra xem:
“Bạch đầu giai lão.”
À, đây là của cô.
Vừa muốn bỏ vào trong túi của mình, cô đột nhiên ngẩn ra, sực tỉnh, lại mở ra xem.
Chữ viết trên giấy màu vàng nhạt, mạnh mẽ có lực, rõ ràng là chữ của Quý Bạch.
Hứa Hủ lấy túi gấm từ trong túi mình ra, đặt hai tờ giấy song song, cô nhịn không được nở nụ cười.
Tâm linh tương thông như vậy, không gả cho anh thì thật không phải đạo rồi.
Lúc Hứa Hủ còn đang ngẩn người, Quý Bạch đã tắm xong, thân dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, tinh thần hăng hái quay về phòng ngủ.
Anh dựa vào đầu giường, hai tay gối sau đầu, thân hình thon dài tùy ý duỗi ra, vui vẻ thoải mái kêu lên: “Bà xã, mau đến thực hiện lời hứa đi.”
Hứa Hủ bật cười, để hai túi gấm trở lại chỗ cũ, chắp tay sau lưng, đi thong thả nhàn tản vào phòng ngủ: “Đến đây.”
***
2. Nhật ký đăng ký kết hôn.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi đến Cục dân chính.
Mỗi người lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ tươi, đều chỉ mỉm cười, không nói chuyện.
Đến khi ngồi trở lại trên xe, Quý Bạch nói: “Anh gọi điện thoại cho ba mẹ.”
Hứa Hủ đáp: “Dạ.”
Quý Bạch đã sớm nói với người nhà: Ít ngày nữa sẽ đi đăng ký kết hôn. Cuối cùng hôm nay đã được như ý nguyện, giọng điệu nói chuyện trước sau mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Mẹ, con cùng Hứa Hủ đi đăng ký kết hôn rồi. Dạ, gần đây con không bận lắm, thân thể cũng rất tốt. Hứa Hủ cũng rất khỏe. Ba đâu? Con cũng nói với ba một chút.”
Một lát sau, anh đưa di động cho Hứa Hủ: “Ba muốn nói chuyện với em này.”
Hứa Hủ mỉm cười nhận lấy: “Bác trai.”
Bên kia ba Quý còn chưa kịp đáp, Quý Bạch đã giơ tay chỉ chỉ vào mũi cô: “Nên sửa miệng lại rồi.”
Mặt Hứa Hủ nóng lên. Chỉ có điều trong nhất thời muốn đổi thành gọi ba, vẫn có chút mất tự nhiên.
Ba Quý nghe thấy lời nói của Quý Bạch, nở nụ cười: “Từ từ thôi, từ từ thôi, tiểu Hứa gần đây khẩu vị có tốt không? Có chuyện gì cứ để cho Quý Bạch làm, giữ gìn thân thể nhé.”
Hứa Hủ nhẹ giọng đáp: “Dạ được... Ba, mọi người cũng phải giữ gìn thân thể.”
Ba Quý: “Được! Được!”
Hứa Hủ đang nói chuyện cùng ba Quý, di động của cô lại vang lên, lấy ra nhìn xem, là Hứa Tuyển. Cô quăng qua cho Quý Bạch, ý bảo anh nhận điện trước đi.
Quý Bạch cầm lấy di động, giọng nói như gió xuân trong lành: “Anh, là em Quý Bạch. Hứa Hủ đang có điện thoại.”
Đầu dây bên kia, Hứa Tuyển sửng sốt một chút.
Phải biết rằng tuổi tác hai người đàn ông này tương đương nhau, Quý Bạch vẫn luôn gọi anh là ‘Hứa Tuyển’, hôm nay ngọn gió nào thổi tới đây? Lại đổi giọng gọi là ‘anh’?
Hứa Tuyển phản ứng cũng khá nhanh, lập tức buột miệng hỏi: “Hai người đi đăng ký rồi?”
“Đăng ký rồi, vừa mới xong.”
Chương trước | Chương sau