Nhạc Dương thoáng ngạc nhiên, thấy Cường Ba thiếu gia ở trên không đưa tay ra với mình, cũng đưa tay lên tóm lấy một cách hết sức tự nhiên. Trác Mộc Cường Ba vươn tay ra, giữ chặt cổ tay Nhạc Dương, thở phào nhẹ nhõm: "Bắt được cậu rồi."
bạn đang xem “Mật Mã Tây Tạng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhạc Dương còn tưởng Cường Ba thiếu gia đùa với mình, bỗng thấy Trác Mộc Cường Ba ở trên cao còn mình thì thấp hơn một chút, kế đó thấy cánh tay căng cứng, bấy giờ mới phát hiện, thì ra Trác Mộc Cường Ba đã hạ xuống bình đài, còn mình thì rơi ra bên ngoài, thân hình đeo lơ lửng trên không.
Tay Nhạc Dương nắm chặt cổ tay Trác Mộc Cường Ba, bàn tay Trác Mộc Cường Ba cũng quấn lấy nắm chặt cổ tay Nhạc Dương, hai người bám chặt nhau, đeo lơ lửng bên mép bình đài. Cách này vốn rất chắc chắn, chỉ cần hai người đều không buông tay thì sẽ không thể tách ra được, nhưng Trác Mộc Cường Ba lại rơi xuống chỗ đất trống, nửa thân trên đã hoàn toàn bị Nhạc Dương kéo ra bên ngoài rìa mép, dưới chân lại không có điểm nào dồn lực, cả người gã đang không ngừng nhích dần nhích dần ra phía bên ngoài.
Một tay Trác Mộc Cường Ba giữ chặt Nhạc Dương, tay kia quờ quạng muốn nắm được thứ gì đó gồ lên hòng trụ vững thân mình, nhưng bàn tay chạm đất, chỉ thấy phẳng lì. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, gã nắm chặt tay lại, vuốt thú bật ra, định dùng móng vuốt sắc nhọn bập xuống nền đất trơn chuội. Đáng tiếc, trọng lượng của hai người quá lớn so với lực ma sát, vuốt thú cào xuống mặt đất phát ra những âm thanh "két két", song vẫn không thể nào ngăn cản được đà trượt xuống dưới của Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương. Trác Mộc Cường Ba chỉ cần nhích thêm một chút ra phía trước, thân thể sẽ hoàn toàn mất thăng bằng và rơi xuống, đúng lúc ấy, gã bỗng cảm thấy chân mình căng ra, tựa như có thứ gì đó giữ lại, liền sau đó, chân kia cũng bị kéo lại. Trác Mộc Cường Ba biết, nhất định là ba anh em sói xám đến giúp, chỉ là lúc này một nửa người gã đang lơ lửng giữa tầng không, cắm đầu xuống phía dưới rìa mép bình đài, không thể nhìn thấy tình hình phía sau, chỉ đành kêu lên: "Sói Cả, Sói Hai, Sói Út, cố gắng lên!"
Trác Mộc Cường Ba cảm thấy lực kéo dưới chân mình tăng lên rõ rệt, nhưng dù phía sau có dùng sức đến mấy, thì cũng chỉ cân bằng được với trọng lượng của Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương, hai người cứ lơ lửng như vậy, không rơi xuống, mà cũng không thể trở lên.
Nhạc Dương ngẩng đầu lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, giờ anh đã không thể nhìn rõ những đường nét gương mặt như được chạm trổ bằng dao khắc của Cường Ba thiếu gia nữa, nhưng đôi mắt ấy thì vẫn rực lên những tia sáng chói ngời, không, so với trước đây, đôi mắt ấy còn sáng hơn bội phần. Cảnh tượng này, cứ lặp đi lặp lại không ngừng, trong cả cuộc hành trình dài đằng đẵng của họ, đã bao nhiêu lần phải cùng đồng đội nắm tay nhau bên lằn ranh sinh tử thế này... Trương Lập, giáo quan, anh Ba Tang... giờ họ đang ở nơi đâu?
Nhạc Dương lại nhoẻn miệng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Cường Ba thiếu gia, anh không giận tôi à?"
"Giận cậu chứ! Cậu tưởng tôi không biết chuyện các người đã làm ư? Cậu về hùa với thầy giáo gạt tôi!"
Một ánh mắt đơn giản, đôi bên đều có thể hiểu được ý tứ của nhau, Nhạc Dương gượng cười ngượng ngùng, anh đang chưa biết phải giải thích với Cường Ba thiếu gia như thế nào, không ngờ, Cường Ba thiếu gia đã tự đoán ra được rồi.
Đột nhiên, "sột" một tiếng, Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương lại trượt xuống thêm một chút nữa. Thì ra chiếc áo da của Trác Mộc Cường Ba sớm đã bị mảnh văng của quả mìn xé rách tả tơi, tuy ba anh em sói xám đều cắn rất chặt, nhưng vết rách không chịu được trọng lượng của hai người, lại toạc ra thêm.
Trác Mộc Cường Ba vội nói: "Mau lên, túm lấy áo của tôi bò lên!" Bản thân gã không thể tự đứng dậy, chỉ có thể để Nhạc Dương giẫm lên người mình lên trước. Nhạc Dương cười khổ giơ tay phải lên, Trác Mộc Cường Ba bấy giờ mới nhìn thấy vết thương đẫm máu kinh khủng đó.
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba lại toát lên vẻ kiên nghị chắc chắn, bình tĩnh nói: "Cố gắng lên, Nhạc Dương, tôi sẽ không buông tay đâu!"
Trái tim Nhạc Dương thắt lại. Trương Lập đã kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần: Cường Ba thiếu gia từng nắm chặt tay anh như thế nào, câu nói "tôi sẽ không buông tay" ấy đã khiến anh chấn động đến nhường nào, ánh mắt, ngữ khí, nét mặt của Cường Ba thiếu gia lúc ấy như thế nào... Nhạc Dương cũng từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong óc, thật không ngờ, lại có một ngày, Cường Ba thiếu gia nắm chặt tay mình, nói với mình câu "Tôi sẽ không buông tay" ấy!
Chỉ là Nhạc Dương, đã đưa ra quyết định hoàn toàn khác với Trương Lập, anh buông tay trái ra, khiến Trác Mộc Cường Ba không thể không nắm chặt hơn, gã lớn tiếng quát: "Không được làm chuyện ngu ngốc!"
Thân thể hai người lại nhích xuống thêm một chút nữa.
Nhạc Dương nở một nụ cười rất vui vẻ, trong lòng cũng thực sự vui vẻ thầm nhủ: "Không kịp nữa đâu, Cường Ba thiếu gia... những gì cần làm, tôi đã làm cả rồi, mọi người, phải thay chúng tôi hoàn thành hành trình này đấy nhé." Tay phải anh vẫn giơ lên, nhưng lại chầm chậm, tách ngón tay út của Trác Mộc Cường Ba ra.
"Cường Ba thiếu gia, có lẽ, có lẽ giáo quan vẫn chưa chết, ít nhất, tôi chưa thấy cô ấy lại tìm đến chỗ Merkin." Ngón út của Trác Mộc Cường Ba chầm chậm bị tách ra, Nhạc Dương sắp xếp lại mạch suy nghĩ, chọn những điều quan trọng để nói, đồng thời, cánh tay anh cũng bắt đầu chầm chậm trượt xuống, thoát khỏi bàn tay Trác Mộc Cường Ba.
Trác Mộc Cường Ba cuống lên, lớn tiếng hét: "Nhạc Dương! Nhạc Dương!"
Vĩnh biệt, Nhạc Dương!
Lúc này, phía trên bình đài, Ramada mình mẩy đẫm máu bò dậy giữa đám khói mù mịt, trông thấy ba anh em sói xám đang gắng sức kéo Trác Mộc Cường Ba lại, hắn nhe răng cười lên khanh khách, trong miệng cũng toàn máu là máu, ông mày không sống nổi rồi, chúng mày cũng đừng hòng sống được. Hắn cảm thấy nhịp tim rối loạn, biết rằng không thể cầm cự được lâu nữa, bèn móc ra thêm một quả mìn nữa, ngón tay run run ấn nút. Chỉ thấy đèn xanh lóe lên, chớp chớp rồi chuyển qua màu đỏ, Ramada hít mạnh mấy hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, hắn nhằm hướng ba anh em sói xám, dồn hết sức lực ném mạnh quả mìn ra. Quả mình bay vèo tới, trúng ngay vào xương chân Sói Cả. Sói Cả rên lên "ư ử" đau đớn, nhưng vẫn cắn chặt tà áo Trác Mộc Cường Ba không chịu buông. A U Chang vẫn ở phía dưới, há miệng ra là A U Chang sẽ rơi xuống, không thể buông ra được, A U Chang là người nhà... người nhà, có nghĩa là, không ai bị từ bỏ, không ai bị quên lãng!
Quả mìn đập trúng chân Sói Cả văng ra, lăn lông lốc trên nền đất, đảo tròn hai vòng rồi nằm yên bất động, không nổ! Ramada tức tối vô cùng, định lấy thêm một quả nữa, nhưng lực đã bất tòng tâm, lồng ngực y phồng lên xẹp xuống như cái ống bễ bếp lò, miệng không ngừng phát ra những âm thanh "hừ hừ hừ", cảm giác không thể nào hít không khí vào trong phổi, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhạc Dương nở một nụ cười, rồi lại kéo ngón tay vô danh của Trác Mộc Cường Ba ra, tiếp tục nói: "Mẫn Mẫn, và pháp sư Á La, chắc là đang ở phía trước, tôi cũng không biết họ cách chúng ta bao xa nữa, áng chừng, đã... đã tìm thấy Bạc Ba La thần miếu rồi cũng nên!" Anh vừa nói, vừa dồn sức, có vẻ rất khó nhọc. Ngón vô danh của Trác Mộc Cường Ba, cũng từ từ bị tách ra.
Sức lực toàn thân Trác Mộc Cường Ba đều dồn cả lên tay phải, cánh tay kia căn bản không vươn tới chỗ Nhạc Dương, gã chỉ biết mở mắt trân trân ra nhìn Nhạc Dương từ từ tách các ngón tay của mình ra, chậm chậm trượt xuống dưới. Hai người lại cùng tuột xuống, Nhạc Dương thậm chí còn nghe thấy tiếng áo Trác Mộc Cường Ba rách toạc, âm thanh như xé vải. Trác Mộc Cường Ba không biết phải nói gì, há miệng thở dốc rồi quát lên: "Khốn kiếp! Nhạc Dương! Cậu nghe tôi nói..."
Nhạc Dương hét lên còn lớn hơn giọng gã: "Cường Ba thiếu gia, anh nghe tôi nói!" Bàn tay Trác Mộc Cường Ba lúc đầu còn nắm được cổ tay Nhạc Dương, giờ đã trở thành nắm lấy năm ngón tay anh.
"Merkin, hắn ta không tin ai cả, tôi thất bại rồi, chỉ làm được một phần rất nhỏ... những lời hắn nói, không thể phân biệt được thật giả, nhất định không được tin tưởng..."
"... nhất định phải đợi, Soares sẽ không ở bên cạnh Merkin quá lâu nữa đâu; có hắn ở đó, lũ sói của anh, vô dụng..."
Bàn tay Trác Mộc Cường Ba sắp sửa trượt qua đốt ngón tay dưới cùng của Nhạc Dương, gã bóp chặt đến nỗi xương ngón tay anh phát ra những tiếng "răng rắc", song vẫn không thể ngăn nổi đà trượt xuống của anh.
"Bọn chúng, có mâu thuẫn, đối với anh, có lợi... đi tìm giáo quan..."
Đốt ngón tay đầu tiên tuột ra, bàn tay Nhạc Dương nhanh chóng trượt khỏi lòng bàn tay Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương nhoẻn miệng cười tươi, cuối cùng tựa như sực nhớ ra điều gì đó, lại nói thêm: "Cẩn thận nổ mìn."
Trác Mộc Cường Ba sững người, bàn tay trống không, vội đưa tay ra chụp lấy, song chỉ nháy mắt Nhạc Dương đã rơi xa tít tắp rồi. Những điều cần nói anh đã nói hết, trên gương mặt anh hiện lên nụ cười rạng rỡ như ánh dương, hướng về phía Trác Mộc Cường Ba, vẫy tay ra hiệu: "Lên đường bình an!" Vạt áo phần phật như cánh bướm, phảng phất như Nhạc Dương không phải đang rơi xuống, mà được màn sương mờ mịt kia dịu dàng bao bọc lấy, từ chân tới đầu, cuối cùng cũng mất tăm mất hút.
Trác Mộc Cường Ba vốn định hỏi, tại sao lại để Merkin vào đây, đây là điểm duy nhất gã chưa thể hiểu được, chỉ là, lúc ấy trong đầu gã lại vang lên một âm thanh khác, "Nhạc Dương làm như vậy, nhất định là có lý của cậu ấy," bởi thế, gã đã không hỏi ra miệng. Còn Nhạc Dương khi ấy cũng đang suy nghĩ, "Không biết có nên nói chuyện đó với Cường Ba thiếu gia hay không, liệu nó có khiến anh ấy bị sốc không? Thôi bỏ đi, tốt nhất cứ để Cường Ba thiếu gia tự phát hiện thì hơn," nên anh cũng không giải thích gì thêm nữa. Hai người cứ thế buông tay, thoắt cái đã lìa xa mãi mãi.
Trác Mộc Cường Ba được ba anh em sói xám lôi trở lại bình đài, nhưng cả người gã vẫn cứ bần thần ngây ngẩn, "Nhạc Dương, cậu đã tuột khỏi tay tôi ư? Cậu đã thật sự tuột khỏi tay tôi ư? Tôi vẫn còn nhiều điều chưa nói lắm... nhóc con, cậu giỏi lắm!"
Ba anh em sói xám liếm liếm lên vết thương của Trác Mộc Cường Ba, cọ cọ vào người gã, miệng phát ra những tiếng "khịt khịt" như muốn khuyên giải gã chớ nên đau buồn. Trác Mộc Cường Ba ôm cổ chúng, hiện giờ, bên cạnh gã chỉ còn lại những "người" thân thuộc nhất này nữa thôi.
"Ầm!" lại một tiếng nổ khủng khiếp nữa vang lên, cả tầng bình đài như rung lên một chập. Trác Mộc Cường Ba vừa nghe âm thanh đó, tức khắc ấn ba anh em sói xám nằm rạp. Cũng may, lần này nơi quả mìn phát nổ cách bọn gã khá xa, sóng xung kích không lan đến được. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ vẫn còn kẻ địch? Trác Mộc Cường Ba ngạc nhiên nhổm người đứng lên nhìn nơi vừa xảy ra vụ nổ, không ngờ lại chính là chỗ gã đốt đống lửa sưởi ấm cho lũ sói. Giờ đây, tảng đá lớn bên cạnh đống lửa đã nổ tung thành vô số mảnh vụn, trên mặt đất xuất hiện một cái hố nông đường kính khoảng hai ba mét. Hai tên lính đánh thuê bị Nhạc Dương hạ sát đầu tiên, xác nằm bên dưới tảng đá, giờ cũng hóa thành tro bụi.
Mìn, chỉ có mìn với uy lực lớn như vậy. Trác Mộc Cường Ba đột nhiên phát hiện ra ở phía đằng xa vẫn còn một quả nữa, đèn đỏ nhấp nháy, Sói Út đang tò mò lại gần chỗ đó. Gã vội rít lên một tiếng, bảo Sói Út quay lại, rồi tự mình lao về phía quả mìn.
Chỉ cần không bị kích hoạt, mìn sẽ không nổ. Trác Mộc Cường Ba nhìn kỹ kiểu dáng và số hiệu của quả mìn, trước đây, Lữ Cánh Nam từng chỉ cho bọn gã cách sử dụng cũng như vô hiệu hóa mìn. Gã cẩn trọng gảy nhẹ mấy cái, đèn đỏ trên quả mìn cuối cùng cũng tắt, bấy giờ gã mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thứ này có lẽ còn dùng được, gã cất quả mìn đi, chưa kịp đứng dậy, lại nghe một tiếng nổ khác nữa. Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bỗng sực nhớ lại lời cảnh báo của Nhạc Dương, đưa mắt nhìn ra phía vừa phát nổ, không ngờ lại rất gần chỗ tên lính đánh thuê bị Sói Hai cắn đứt cổ họng. Bấy giờ gã mới hiểu, trên người lũ lính đánh thuê này có lẽ đã bị gắn thứ gì đó, thiết bị này luôn giám sát hơi thở và nhịp tim của bọn chúng, một khi lính đánh thuê tử vong, sau một khoảng thời gian, thiết bị sẽ tự động phát nổ. Vậy là, tất cả dấu vết đều bị xóa sạch và triệt để, điển hình cho phong cách hành sự của Merkin.
Trác Mộc Cường Ba đang suy nghĩ, bỗng thấy phía mép bình đài rung lên rồi lắc lư một chập. Tuy rằng chất đá dung nham ở đây cứng không thua gì sắt thép, nhưng cũng không thể chống đỡ được hai ba vụ nổ liên tiếp, đã xuất hiện những vết nứt ngang dọc chằng chịt, rồi nhanh chóng tỏa rộng ra.
"Chạy mau!" Trác Mộc Cường Ba gọi ba anh em sói xám, chạy vào phía bên trong bình đài, chỉ trong chớp mắt, phía sau đã xuất hiện một chỗ khuyết hình vòng cung khá lớn.
Bên đầm nước, Soares vừa dẫn tổ trinh sát của y trở lại, nét mặt đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng, Merkin không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Soares vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Bọn Nhạc Dương đâu?"
Merkin lắc đầu: "Vẫn chưa quay lại."
Soares ủ rũ nói: "Hy vọng cậu ta có thể mang về tin tốt lành."
Lời vừa mới dứt, đôi tai thính nhạy của y liền nghe thấy tiếng ầm ầm thấp thoáng đằng xa. Y và Merkin đưa mắt nhìn nhau, đó chính là hướng đi của bọn Nhạc Dương, chỉ không biết đó là âm thanh gì. Merkin vội bảo Max bật máy tính lên phân tích tần số âm thanh, hắn lóng ngóng thao tác một hồi lâu, nhưng lại quên mất mấy bước ở giữa, càng làm càng rối hơn.
Một lúc sau, tiếng sấm liên tiếp vang lên, Merkin bấy giờ mới khẳng định chắc chắn: "Xảy ra chuyện rồi!"
Soares đứng phắt dậy thốt lên: "Họ tìm thấy rồi!"
Merkin vẫy tay ra hiệu, lớn tiếng gọi: "Tổ bốn, bảy, chín, mười lăm mang vũ khí theo tôi. Khafu, anh bố trí nhân thủ canh phòng cẩn thận, đêm nay chúng ta sẽ tiếp tục nghỉ lại đây."
Trác Mộc Cường Ba tìm thấy Phi lai cốt ở cách xác Zahir khoảng gần trăm mét, gã định thu thập trang bị của tên lính đánh thuê đó nữa, nhưng tính toán thời gian, thấy cái xác cũng sắp nổ rồi, mà gã lại không biết rốt cuộc là thứ gì sẽ phát nổ, nên chỉ đành đứng từ xa nhìn, không dám động đến hắn.
Một lúc sau, tiếng nổ ầm ầm vang lên đúng như dự đoán, ánh lửa sáng lóe cùng tiếng vang như sấm động, khiến Trác Mộc Cường Ba và ba anh em sói xám đứng ở cách đó khá xa vẫn không khỏi rùng mình. Có điều, lần này Trác Mộc Cường Ba bịt chặt tai, há lớn miệng nên không bị tiếng nổ ảnh hưởng, đồng thời gã cũng thấy rất rõ, tứ chi và lồng ngực tên lính đánh thuê ấy cùng lúc phát nổ, thật đúng như câu "tan xương nát thịt". Sau khi quan sát, gã xác định nguyên nhân của vụ nổ, chính là ở trong bộ y phục bọn lính đánh thuê mặc trên người.
"Cộc, cộc, cộc..." nửa cái mũ bị văng ra xa trăm mét, rơi xuống bên cạnh Trác Mộc Cường Ba. Gã nhặt nửa cái mũ bảo hiểm đã bị biến dạng nghiêm trọng ấy lên, lực xung kích mạnh như vậy, chẳng ngờ cũng không thể hoàn toàn nghiền nát được nó ra, thế mới thấy, thứ này chắc chắn đến mức nào.
Trác Mộc Cường Ba búng ngón tay lên vỏ mũ, không nghe tiếng vang của kim loại như gã tưởng tượng, mà cảm giác giống tiếng gõ vào một dạng nhựa dẻo hơn. Điểm này, khiến gã thêm khẳng định, đây là chế phẩm từ một loại chất liệu chống đạn mới được nghiên cứu chế tạo. Sau đó, gã lại liên tưởng đến tên lính đánh thuê bị gã dùng móng vuốt xé toạc ra, cũng có nghĩa, từ đầu đến chân đám lính đánh thuê này đều chống được đạn cả.
Trác Mộc Cường Ba đang định ném nửa cái mũ ấy đi, bỗng phát hiện ra, ở gần chỗ mang tai mũ, có mấy sợi dây cháy đen, đầu dây lộ ra sợi kim loại xoắn tròn. Quan sát kỹ hơn, gã nhận thấy, tuy chúng rất mảnh, nhưng được xếp thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề, kẹp giữa lớp vỏ mũ.
"Đây là dây truyền dẫn dữ liệu mà, giấu bên trong mũ để làm gì nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng thấy nghi hoặc, bắt đầu nghiên cứu cái mũ kỹ càng hơn. Phần bảo vệ mắt này, thoạt trông như thủy tinh hữu cơ, sau khi kiểm tra kỹ mới phát hiện, bên trong có màn hình tinh thể mỏng dính, cũng có nghĩa là, kính bảo vệ mắt này có thể hiển thị tín hiệu hình ảnh. Trác Mộc Cường Ba nhớ lại bộ dạng của tên lính đánh thuê lúc đội mũ lên, bước đầu xác định, loại mũ này khá giống với mũ của phi công chiến đấu, chắc rằng hai bên mũ đều có ống kính camera, người đội mũ không trực tiếp quan sát qua kính bảo vệ mắt, mà "nhìn" thông qua hình ảnh đã được số hóa. Gã suy đoán, đối phương không chỉ có thể tự do điều chỉnh độ xa gần của hình ảnh như quan sát bằng ống nhòm, mà còn lập được mô hình 3D, nói không chừng còn có thêm cả các chế độ nhìn ban đêm, nhìn bằng tia hồng ngoại... cũng nên. Nghĩ tới đây, gã mới thấy mình và ba anh em sói xám thật may mắn, nếu đám lính đánh thuê kia đủ cảnh giác, ngay từ đầu đã đội mũ lên rồi tìm kiếm dọc theo bờ sông, thì thật khó mà đảm bảo bọn gã không bị chúng phát hiện ra.
Càng tìm hiểu sâu về đối phương, Trác Mộc Cường Ba lại càng thêm bất an. Áo chống đạn, mũ bảo hiểm gắn thiết bị điện tử tối tân, vũ khí chính, súng ngắn, mìn, lựu đạn khói, còn gì bọn chúng không có nữa? Trác Mộc Cường Ba nhìn lại bản thân, gã có cây cung tự chế, có Phi lai cốt, còn có bộ áo da hươu đã rách nát như một tên ăn mày, và áo giáp làm từ dây leo quấn chằng chịt quanh người, dựa vào những thứ này để đấu với đám lính đánh thuê, dường như hơi khó khăn một chút. Lần này, có thể giải quyết được năm tên lính đánh thuê, ngoài có Nhạc Dương giúp đỡ ra, bọn gã còn phải nhờ đến vận may cực lớn nữa. "Không ổn, phải tìm cách đoạt lấy trang bị của lũ lính đánh thuê đó mới được!" Trác Mộc Cường Ba thầm nghĩ, đoạn lấy quả mìn nặng trình trịch kia ra, tự nhủ: "Phải dùng thứ này, để chúng nếm mùi đau khổ. Nhạc Dương! Tôi nhất định không để cậu hy sinh uổng phí đâu."
Trác Mộc Cường Ba đứng bật dậy, hỏi Sói Cả: "Đến chỗ đầm nước xem sao nhé?"
Sói Cả nghĩ ngợi giây lát, rồi gật đầu đồng ý. Trác Mộc Cường Ba giờ mới phát hiện, hình như Sói Cả đã bị thương, ba cái chân bước tập tà tập tễnh. Sói Út gí mũi khe khẽ chạm vào chỗ bị thương của Sói Cả, giống như đang xoa bóp cho nó, lại như muốn hít ngửi xem nó bị thương ở đâu. Trác Mộc Cường Ba ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: "Mày không sao chứ?"
Sói Cả bình tĩnh ngoảnh đầu lại, dường như đã thấu hiểu sự quan tâm của Trác Mộc Cường Ba, ánh mắt như ẩn chứa một nụ cười ấm áp hiền hòa, tựa hồ đang nói với gã: "Tôi vẫn đi được." Trác Mộc Cường Ba cẩn thận kiểm tra vết thương của Sói Cả, thấy ở đùi sau có chỗ sây sát, giống như bị thứ gì đó đập trúng. Gã không liên tưởng đến chuyện quả mìn đập vào chân Sói Cả, chỉ nghĩ Sói Cả bị thương trong vụ nổ, xem ra cũng không có gì đáng ngại, nhưng Sói Cả tuổi tác đã cao, muốn hồi phục chắc cũng phải mất một thời gian mới được.
Tuy Sói Cả bị thương, nhưng bọn Trác Mộc Cường Ba đi đường thẳng, nhanh hơn đám Merkin đi men theo dòng nước rất nhiều, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy dòng nước trong vắt chuyển sang màu đỏ đục, đầm nước nông ấy đã biến thành một đầm máu.
Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, tiếng nổ lớn vừa nãy đủ để vang đến chỗ này, nhất định đã làm Merkin chú ý. Với tính cách cẩn trọng ấy, y nhất định sẽ đi kiểm tra xem sao, nhưng y sẽ không dẫn tất cả đám thuộc hạ theo, nơi này vẫn còn đám lính đánh thuê ở lại canh gác.
Trác Mộc Cường Ba nghĩ ra một kế hoạch, nhưng muốn thực hiện được thì hơi phiền phức. Trước tiên, gã phải thuyết phục được Sói Cả đồng ý với kế hoạch này. Khó khăn lắm Sói Cả mới đồng ý, gã lại phải nghĩ cách để Sói Út và Sói Hai hiểu được kế hoạch của mình. Gã phải vừa hoa chân múa tay vừa khọt khẹt gầm gừ một hồi lâu, lặp đi lặp lại vô số lần đến nỗi miệng khô khốc ra, Sói Út mới hiểu được đại khái. Những chuyện sau đó, gã cũng chỉ còn biết trông cậy vào Sói Út mà thôi...
Ở rìa mép bình đài, Merkin và Soares cuối cùng cũng trông thấy chỗ bị sụt xuống ấy. Ngoài ra, Merkin chỉ tìm thấy một số mảnh thịt vụn, cũng chẳng rõ là của ai nữa.
Soares nhìn mảng bình đài bị sụt xuống với ánh mắt như thể đang xem kịch, chầm chậm nói: "Xem ra, không phải bị rơi xuống, mà bị nổ cho tan tành rồi."
Merkin lạnh lùng hạ lệnh cho bọn lính đánh thuê: "Lục soát! Không được động vào bất cứ đầu mối khả nghi nào, tất cả đều trực tiếp báo cáo với ta!" Y đứng thẳng người dậy, bước đến đứng song song với Soares ở sát mép đá bị sụt xuống, trầm ngâm nói: "Đó là sáu tên lính trinh sát được vũ trang đến tận răng cơ mà, loại sinh vật gì có thể gây ra hậu quả nặng nề như vậy chứ? Còn cả Nhạc Dương nữa, tôi không tin bọn chúng đã chết hết rồi."
Soares trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: "Tiếng nổ lúc nãy, là mìn à?"
Merkin gật đầu: "Chỉ có mìn mới nổ lớn như vậy, lựu đạn thường không thể vang đi xa đến thế."
Soares nói: "Nếu là mìn đã được gài từ trước, liệu có nổ chết chính bọn chúng được không? Phải cần đến bao nhiêu quả mìn mới có thể làm sụt xuống một khoảng lớn như thế này chứ?" Y lại đưa mắt nhìn xuống mép chỗ sụt lở, nơi sâu nhất của tiết diện hình tam giác ấy dễ phải tới ba bốn mét là ít.
Merkin lập tức sực hiểu ra: "Là rất nhiều mìn được tập trung lại một chỗ gây ra." Chỉ có như vậy, mới đủ uy lực làm nổ sập một góc bình đài. Còn về nguyên nhân phát nổ, tự nhiên là vì mấy tên lính đánh thuê ấy đã chết gây ra. Nhưng nguyên nhân này, y lại không thể nói với Soares được, tạm thời thì chưa thể nói.
Bọn lính đánh thuê cuối cùng cũng có phát hiện, vội vàng báo cho Merkin và Soares đến xem xét. Soares kiểm tra một lượt, rồi kết luận: "Sói."
Merkin hỏi: "Bao nhiêu con?"
Soares lắc đầu, tỏ ý không thể nhận ra số lượng sói từ những dấu vết rối loạn này. Merkin thầm nhủ, nhất định là rất nhiều, cực nhiều, thế mới khiến đám lính trinh sát kia bị tiêu diệt toàn bộ, có điều, y vẫn không tin cả Nhạc Dương cũng thiệt mạng.
"Tên nhóc ấy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, có thể đào tẩu một cách danh chính ngôn thuận rồi, vẫn không yên tâm về Cường Ba thiếu gia của cậu hả?" Merkin nghĩ.
Không lâu sau, bọn lính đánh thuê lại phát hiện ra một thứ. Soares cầm mảnh xương đó trên tay, thấy rộng khoảng một đốt ngón tay, y biết chắc, đây là xương lồng ngực của động vật có vú, rất có thể chính là xương người. Điều khiến y hiếu kỳ là cái lỗ nhỏ ở chính giữa mảnh xương, một cái lỗ hình mũi dùi.
Merkin đặt ngón tay vào cái lỗ đó, ngạc nhiên hỏi: "Thứ gì gây ra vậy?"
Soares nhe răng ra nói: "Chắc là răng của sinh vật nào đó, cỡ lớn!"
"Lớn cỡ nào?" Merkin đã nghe ra ẩn ý đằng sau câu nói của Soares. Lũ sói ở chung với loài động vật cỡ lớn kia, chắc rằng, đây mới là nguyên nhân khiến cả tiểu đội trinh sát của Nhạc Dương bị tiêu diệt.
Soares lại nói: "Cái lỗ này, lớn hơn răng sói khoảng năm lần, vậy thì, sinh vật kia ít nhất cũng phải lớn gấp năm lần một con sói." Y đang nói dở, bỗng nghe một tiếng "bụp" từ phía xa vẳng đến, tựa như quả bong bóng thổi quá bị nổ toác. Soares biến sắc, thậm chí còn không kịp gọi Merkin, vội xoay người nói: "Lũ sói đến chỗ cắm trại rồi, tôi trở về xem sao."
Merkin ngẩn người ra, lẩm bẩm: "Điệu hổ ly sơn? Sói mà có trí tuệ vậy ư?"
Về nhà
Bên đầm nước.
Những kẻ đầu tiên nghe thấy tiếng động dị thường là hai tên lính đánh thuê đi lấy nước, bọn chúng không biết thứ gì phát ra tiếng động, cũng không tin có thứ gì dám tập kích đại bản doanh của mình, phía sau chúng là gần hai trăm tên đồng bọn được vũ trang tới tận răng chứ có phải đùa đâu. Hai tên lính đánh thuê đều là những kẻ trở về từ chiến trường, gan góc cùng mình, tiếng động đó ở rất gần, nên dù không có súng trong tay, chúng cũng tiến đến tra xét.
Nhìn cái bóng lấp ló phía sau gốc cây, một tên nói: "Hình như là con hươu con."
Tên còn lại nhe răng ra cười khùng khục: "Hay quá, tối qua tao vẫn chưa xơi đã bụng."
Lại gần hơn, mắt hai tên lính đánh thuê sáng bừng, phía trước không ngờ lại là một con sói, phỏng chừng như đã bị thương, nằm cuộn dưới đất, thân mình khe khẽ run lên, trông thấy bọn chúng đến gần, dường như nó càng thêm sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, muốn chạy mà không chạy được.
Tên đi trước nói: "Xem ra, thuốc của Soares có tác dụng rồi, nó bị mùi hương đó dẫn dụ đến đây đấy. Nếu bắt sống được nó, chúng ta coi như lập đại công rồi."
Tên đi sau nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng làm nó sợ chạy mất."
Trác Mộc Cường Ba nấp bên cạnh không khỏi chau mày, gã vốn hy vọng Sói Út có thể dụ được hai tên lính đánh thuê vũ trang đầy đủ, nhưng hai tên trước mặt lại đi tay không, có lẽ ở eo còn giắt súng ngắn, chỉ là từ góc độ này gã không nhìn rõ được.
Sói Út như bị thứ gì đó kẹp chặt, ngơ ngác tội nghiệp ngước nhìn hai tên lính đánh thuê, nói một cách chính xác hơn, là nhìn vào chân của bọn chúng. Hai tên lính đánh thuê đó quả thực rất may mắn, không ngờ trước sau bước qua chỗ quả mìn cả hai đều không giẫm phải. Sói Út liếc về phía Trác Mộc Cường Ba một cái, tựa hồ muốn hỏi gã nên làm thế nào. Nhưng Trác Mộc Cường Ba và Sói Cả đều nấp trong sương, không nhúc nhích, chỉ nghe tên đi trước cất tiếng: "Đến đây, bé bi, để tao bắt mày nào!"
Tên kia lại nhắc: "Cẩn thận nó cắn mày đấy, không nghe bọn họ nói, lũ sói ở đây không phải sói bình thường à."
Tên đi trước cười khẩy: "Nhìn bộ dạng của nó kìa, chắc chắn là bị thương không nhẹ, muốn cắn tao..."
Lời vừa mới dứt, đột nhiên Sói Út bật dậy, động tác linh hoạt đó, nào có giống bị thương? Lúc này, ánh mắt của nó bỗng trở nên lạnh buốt như băng, lông cổ dựng ngược lên, lộ ra hàm răng sắc bén, tư thế như muốn bổ nhào lao tới, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Tên lính đánh thuê đến gần Sói Út hơn giật thót mình, nhất thời không kịp đề phòng, vội lùi lại mấy bước. Sói Út trừng mắt lên, giẫm trúng rồi! Liền không chút do dự nó phục xuống, thậm chí còn giơ hai chân trước lên bịt chặt tai vào nữa.
Chương trước | Chương sau