Nhạc Dương nói: "Theo tôi thấy, điểm mấu chốt quan trọng nhất, có lẽ là những lời của người tên Santos kia nói lúc quay lại."
bạn đang xem “Mật Mã Tây Tạng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mẫn Mẫn chặc lưỡi: "Đáng tiếc là lúc ấy anh Ba Tang không nghe rõ."
Pháp sư Á La nói: "Còn một chuyện cũng rất kỳ quái, đàn sói ấy, tại sao chúng không ăn những cái xác đó? Thật sự chỉ là khiến đám săn trộm của Ba Tang kinh hoảng và sợ hãi thôi sao?"
Mọi người đều trầm ngâm nghĩ ngợi, chợt nghe Nhạc Dương lên tiếng: "Hay đó là lệnh của người Thượng Qua Ba."
Pháp sư Á La lập tức nói: "Đây chính là điểm kỳ quái nhất, trong cả quá trình ấy, bọn Ba Tang không hề gặp một người Thượng Qua Ba nào. Đúng vậy không? Ba Tang. Anh có nhớ đã từng gặp người nào khác ngoài đồng bọn của mình không?"
"Không." Ba Tang quả quyết lắc đầu. Đột nhiên, một giọng nói nhảy vào ký ức anh: "Đó là gì vậy? Là người à?" Đó hình như là giọng của đội trưởng, kế đó lại có vô số người tuyệt vọng hét lên: "Không! Không! Tôi muốn trở về! Tôi muốn trở về!" Trong tiếng thét tuyệt vọng ấy, Ba Tang nghe thấy giọng của mình, đúng vậy, mình cũng là một trong những kẻ đang kêu gào ấy, anh dần dần xâu chuỗi âm thanh đó và "nơi đó" lại với nhau, bức tường đỏ rực, những cánh tay trắng hếu, dòng suy nghĩ lại đột nhiên đứt đoạn, Ba Tang đau đớn chống tay lên trán.
Mẫn Mẫn lại hỏi: "Vậy thì, hồi trước anh Ba Tang có bảo đã có lần thấy người Qua Ba..."
"Đó là lần thứ hai tới đây, chúng tôi... chỉ thấy một người Qua Ba đó thôi." Ba Tang trả lời. Trong khoảnh khắc, anh hồi tưởng lại nét mặt của người Qua Ba đó và Santos, phải rồi, cả hai đều kinh hoảng như nhau, đều sợ hãi tột cùng, cũng một vẻ run rẩy toát lên từ trong tuyệt vọng. Người Qua Ba đó, lẽ nào người Qua Ba đó cũng gặp phải chuyện gì rồi? Ba Tang vội vàng nói thông tin này ra với những người còn lại.
Pháp sư Á La chau mày nói: "Không thể nào, nếu là người Qua Ba, ít nhất cũng không thể nào bị lũ sói gây tổn thương, trừ phi..."
Nhạc Dương nhanh miệng tiếp lời: "Trừ phi lũ sói ấy, đã không thể nào khống chế được nữa!"
Pháp sư Á La chỉ khẽ lắc đầu.
Ba Tang sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định cảnh cáo mọi người. Chỉ nghe anh nói: "Phía trước có một nơi, rất khủng khiếp, thứ thực sự đã hủy diệt tinh thần và ý chí của chúng tôi, không phải thi thể của đồng bọn, cũng không phải những đợt tấn công bất ngờ của đàn sói, mà là nơi ấy, có rất nhiều người chìm vào tuyệt vọng, tôi nghĩ... tôi cũng vậy."
Nhạc Dương vội vàng hỏi: "Nơi đó? Là nơi nào vậy? Có gì ở đấy?"
Một lúc lâu sau, Ba Tang mới bất lực lắc đầu: "Tôi, tôi không nhớ nổi."
Nhìn vẻ mặt suy sụp mệt mỏi của Ba Tang, Trác Mộc Cường Ba chỉ còn biết an ủi: "Đừng tự ép mình quá, không nhớ ra được thì thôi, cho dù phía trước có gì, thì cũng không thể làm khó chúng ta được." Gã ngoảnh đầu lại, nhìn vùng sương mù mênh mông mờ mịt, xốc lại ba lô trên vai, hờ hững nói: "Chúng ta tiếp tục lên đường thôi."
Mặc dù pháp sư Á La đã suy đoán, còn phải đi khoảng mười ngày nữa mới gặp đàn sói, nhưng sau khi nghe Ba Tang kể lại những đoạn hồi ức vỡ vụn của mình, ai nấy đều không khỏi có chút lo lắng trong lòng. Một con sói như thế, cả một đàn sói như thế, bọn họ có thể đối phó được không? Vả lại, nếu Địch ô An Cát Mẫu nói không sai, lúc bọn Ba Tang đến tầng bình đài thứ ba này, người Thượng Qua Ba vẫn còn có lãnh địa riêng của mình, giữa những lãnh địa ấy còn có những vùng đệm có thể đi qua được. Giờ đây, toàn bộ người Thượng Qua Ba đã có vua của mình, đã được thống nhất lại rồi. Họ sẽ phải đối mặt với tình huống thế nào đây?
Ngày hôm sau, nhiệt độ giảm, sương mù càng dày đặc, tầm nhìn xa chỉ còn chưa đầy ba mươi mét, giữa những tảng đá lớn nằm rải rác, thi thoảng cũng nhìn thấy một vài loài thực vật chịu rét, thân cây không lớn, nhưng trong sương mù nhìn như bóng ma thấp thoáng, khiến người ta phải nơm nớp lo âu. Thấy cả bọn đều đã hơi thấm mệt, Trác Mộc Cường Ba bèn đề nghị nghỉ ngơi một lát, Nhạc Dương nói cái cây phía trước có vẻ khá lớn, có thể nghỉ ở đó được. Nhưng lúc họ lại gần, cái cây ấy lại dường như đã dịch chuyển sang ngang một chút.
Lần thứ hai tiếp xúc với Merkin
Nhạc Dương dụi dụi mắt mấy lượt, nói: "Tôi có nhìn lầm không vậy, cái cây vừa nãy hình như vừa di động thì phải."
Mẫn Mẫn hoảng hốt nhìn Nhạc Dương, còn Trác Mộc Cường Ba thì nói: "Đừng nghi thần nghi quỷ nữa, chúng ta đến đó là nhìn rõ ngay thôi mà."
Họ lại tiếp tục tiến về phía ấy, nhưng bước chân dần dần chậm lại, vì khi khoảng cách rút ngắn, họ liền phát hiện, phía trước bóng cây ấy, hình như có một người, vả lại, bên cạnh cái bóng người cao lớn đó, còn có những cái bóng khác đang chuyển động! Liền sau đó, họ liền nghe thấy một cái bóng trong màn sương phát ra tiếng kêu: "Hả, cái gì vậy?" Tiếng Anh! Gần như cùng lúc ấy, cũng có người dùng tiếng Anh quát lớn: "Thằng ngu!"
Lần này thì họ nghe thấy rất rõ, đó là giọng của Merkin! Không ngờ hai bên lại gặp nhau trong hoàn cảnh này!
Bọn Trác Mộc Cường Ba lập tức rút súng cầm tay, có điều ở hai bên bọn họ đều không có chỗ nào để né tránh, cái cây gần nhất, cũng ở cách xa hơn chục mét. Ngược lại, bọn Merkin đã chiếm mất địa lợi, hiển nhiên là đám người này cũng nghỉ ngơi ở đây, hai bên có tảng đá lớn, phía sau có cây. Nhạc Dương còn nhìn thấy, trong màn sương mù mờ mịt, dưới đất có khá nhiều cái bóng thấp thoáng. Vừa nãy, chính là những cái bóng này đang di chuyển, thoạt trông như thể những binh sĩ đang nằm ẩn nấp, lẽ nào, Merkin lại có thêm trợ thủ đến đây?
"Chà chà chà... Cường Ba thiếu gia." Merkin bước ra khỏi màn sương mù, thân hình từ từ lộ ra trước mắt bọn Trác Mộc Cường Ba. Y đã đổi trang phục mùa đông, nhưng vẫn khó mà che giấu được những khối cơ bắp cuồn cuộn gồ lên, dần dần, gương mặt y đã lộ rõ, cũng vẫn là nụ cười giả lả ấy: "Tôi nghĩ, giữa chúng ta có một chút hiểu lầm..."
"Hiểu lầm cái rắm!" Ba Tang vừa thấy bộ mặt cười cười ấy là đã ác cảm, hằn học chửi ra một câu. Hai hàng lông mày của Merkin khẽ nhướng lên, Trác Mộc Cường Ba liền đưa tay giữ nòng súng của Ba Tang lại, ra hiệu cho anh ta đừng quá kích động.
Merkin cười khì khì nói: "Vậy mới phải chứ, đâu cần phải vừa gặp mặt là đã đánh đánh giết giết rồi, sao không bình tâm mà ngồi xuống nói chuyện chứ." Nói tới đây, nụ cười ấy đột nhiên biến mất, nét mặt y trở nên nghiêm túc dị thường: "Đoạn đường phía trước, sẽ cực kỳ khó khăn, dựa vào các vị hay chúng tôi, muốn đơn độc tiến lên, sợ rằng khó lòng vượt qua nổi. Chúng ta đều không dễ dàng gì mới đến được nơi này, tôi vẫn nhắc lại câu nói ấy, tôi hết sức thành khẩn có lời mời với các vị, Cường Ba thiếu gia, gia nhập với chúng tôi đi, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tiến lên. Còn về việc phân chia các thứ trong Bạc Ba La thần miếu thế nào, đến đó rồi chúng ta sẽ thương lượng tiếp."
"Ông nói bậy!" Mẫn Mẫn đột nhiên hét lên: "Ông là đồ xấu xa bỉ ổi, dọc đường cứ lén lén lút lút bám theo sau chúng tôi, đánh cắp các đầu mối chúng tôi tìm được, làm tổn thương đồng bạn của chúng tôi, vậy mà còn muốn nói chuyện hợp tác nữa hả! Ông làm gì anh trai tôi rồi? Sao ông lại bắt cóc anh ấy? Ông nhốt anh ấy ở đâu rồi? Giờ anh ấy ra sao? Ông trả lời đi!" Lần trước gặp mặt Merkin, Mẫn Mẫn còn chưa kịp hỏi han thì đôi bên đã nổ súng, lần này cô vừa nhìn thấy y, liền xả ra một loạt những câu hỏi chất chứa trong lòng mình bấy lâu nay.
"Theo sau các vị? Rốt cuộc là ai nghiên cứu Bạc Ba La thần miếu trước? Điều này sợ rằng rất khó nói phải không? Tôi nghĩ, giáo quan Lữ Cánh Nam đây hẳn biết rất rõ, tôi cũng đã bỏ ra khá nhiều tâm sức vì ngôi thần miếu này rồi. Còn việc gặp phải cạm bẫy nguy hiểm trong quá trình tìm kiếm đầu mối, có tử thương gì cũng là chuyện hết sức bình thường, đúng vậy không? Người của tôi chết còn nhiều hơn các vị nhiều. Cùng lắm, chúng ta cũng chỉ có thể coi là cạnh tranh công bằng thôi. Còn nữa, cô bé, cô nói chúng tôi đánh cướp đầu mối các vị tìm được, vậy thì tôi cũng muốn hỏi lại một câu, đầu mối quan trọng nhất ấy, rốt cuộc là các vị cướp từ chỗ tôi, hay là tôi cướp từ chỗ các vị vậy? Cái đầu mối khốn kiếp đó là do các vị ăn cắp của tôi đấy nhé, đến cả Cổ Cách kim thư của các vị, cũng là đồ ăn cướp của tôi! Mấy chuyện này, tôi đã chẳng buồn để tâm, các vị có tư cách gì mà nói chứ?" Tiếng Trung của Merkin chẳng ra sao, nhưng về mặt logic thì lại rất rõ ràng. Nói đến lịch sử nghiên cứu Bạc Ba La thần miếu của gia tộc Merkin, sợ rằng chẳng có mấy tổ chức bắt đầu sớm được hơn bọn họ. Về những đầu mối kia, dù Cổ Cách kim thư là giành được trong một cuộc đấu giá công bằng, nhưng hai đầu mối quan trọng khác, thì đúng thực là họ đã cướp trên tay Merkin. Còn về tử thương, thủ hạ của Merkin đích thực chết nhiều hơn họ rất nhiều. Vì vậy, bọn Trác Mộc Cường Ba nghe xong, trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu, cảm giác tên đó rõ ràng đang cưỡng từ đoạt lý, đang ngụy biện, song lại chẳng thể nào tìm được lý do gì để bác bỏ cả.
Merkin vừa lớn tiếng biện luận, vừa lẳng lặng ra hiệu cho Max lại bên cạnh mình, nhân lúc bọn Trác Mộc Cường Ba thoáng ngẩn người ra ấy, khe khẽ hỏi: "Con bé kia tên là Mẫn phải không, anh trai của nó ở... bệnh viện Andrea? Chúng ta có làm gì hắn không nhỉ?"
Max thì thào đáp: "Ông chủ, ông quên rồi sao? Năm ngoái ông bảo tôi dẫn người đến bệnh viện, thằng đó chưa nói gì thì đã... Tôi báo cáo chuyện này rồi mà..." Merkin ra hiệu tỏ ý biết rồi, rồi bảo hắn im miệng lùi lại.
Lữ Cánh Nam nói khẽ vào tai Trác Mộc Cường Ba: "Người này không đáng tin cậy." Trác Mộc Cường Ba nhè nhẹ gật đầu, nói với Merkin: "Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi về anh trai của Mẫn Mẫn mà! Ông nói mình có thành ý, vậy thì hãy cho chúng tôi biết tình hình và vị trí hiện tại của Đường Thọ đi, chuyện này chắc là không khó chứ?"
Merkin lại trưng ra nụ cười giả lả, khóe miệng nhếch lên. Chỉ thấy kẻ có biệt hiệu "Cáo lửa" này đảo mắt một vòng, nói: "Chuyện này, hiển nhiên cũng là một sự hiểu lầm khác." Vừa nói, y vừa đổi sang một bộ mặt hiền hòa nhìn Mẫn Mẫn: "Cô Mẫn, anh cô rất khỏe, tôi có thể đảm bảo với cô, tin tôi đi."
"Đảm bảo của mày, ai mà tin được!" Ba Tang lớn tiếng gắt. Merkin thoáng biến sắc mặt, biết là sắp hỏng việc tới nơi. Quả nhiên, Ba Tang đã lạnh lùng nhấn giọng tiếp lời: "Mày cũng từng đảm bảo với tao, sau khi tìm được Tây Mễ, mày sẽ giao hắn cho tao xử lý, để trả công, tao sẽ giám thị mọi hành động của Cường Ba thiếu gia cho mày. Trước đây, mọi hành động của bọn tao mày đều rõ như lòng bàn tay, nhưng còn Tây Mễ, mày lại để hắn bán mạng cho mày! Mày là thằng lừa đảo!"
"Anh Ba Tang..."
"Ba Tang, anh..."
"Ba Tang..."
Bọn Trác Mộc Cường Ba đều kinh ngạc hết sức, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, ai nấy đều ngẩn ra nhìn Ba Tang.
Ba Tang vẫn nhìn chằm chằm vào Merkin, chầm chậm nói: "Sau khi mọi người đến trại giam tìm tôi, hắn cũng theo đến. Ngay từ đầu, tên này đã bám theo mọi người rồi, hắn dùng tiền bạc dụ dỗ tôi, muốn tôi thay đổi chủ ý, gia nhập với mọi người, giám thị mọi người. Lúc bấy giờ, tôi là kẻ bán mạng vì tiền, nên đã nhận lời hắn..."
Merkin không đợi Ba Tang nói hết, đã chỉ mặt anh quát lên: "Nói bậy! Ngươi ngậm máu phun người!"
Ba Tang trừng mắt nói: "Nếu tao không nói cho mày biết những chỗ Tây Mễ có thể lẩn trốn, mày có tìm được hắn không? Nếu không phải tao báo cho mày kế hoạch hành động của chúng tao, mày có thể theo đến Putumayo không? Mày có tìm được cuộn da sói trong địa cung Maya không? Khi tao không liên lạc với mày nữa, mày lại trở mặt, nói muốn vạch trần tao! Ha ha, tức cười thật, ông mày đây làm thì làm, không làm thì không làm, xưa nay đều không phải do người khác nói là được..."
Bọn Trác Mộc Cường Ba đều lạnh lùng nhìn Merkin. Ba Tang còn chưa dứt lời, y đã đổi một bộ mặt khác, khôi phục lại vẻ lạnh lùng tàn khốc vốn có, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng: "Ta đã có lòng mời các người nhập bọn, nhưng các người lại nghĩ đủ cách làm khó, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa rồi! Đã không còn gì để nói, thì cũng đừng trách ta đấy!"
Cả bọn đang tưởng rằng Merkin sẽ lại sử dụng tuyệt kỹ "sát thủ Tiệp Khắc", thì y đột nhiên lắc mình một cái, nhường chỗ cho người thần bí mặc đồ đen, choàng khăn đen che mặt kia.
"Thao thú sư!" Ba Tang gầm lên một tiếng, giương súng bắn luôn. Lúc này, bọn họ mới hiểu tại sao pháp sư Á La hết lần này đến lần khác nhắc nhở họ phải lưu tâm đến thân thủ của Thao thú sư, chỉ thấy người Soares hơi nghiêng đi một cái đã né được loạt đạn bắn thẳng chính diện mình, tay phải chống mạnh xuống đất, cả người lộn một vòng trên không trung. Nòng súng của Ba Tang lia ngang, cánh tay Soares cong lại, ấn mạnh xuống đất, không ngờ lại đẩy cả thân hình lên không. Chẳng thể ngờ được, cánh tay khô gầy khẳng khiu ấy, lại có sức bật mạnh chẳng kém gì cơ bắp dưới chân. Toàn bộ loạt đạn Ba Tang bắn ra đều rơi vào khoảng không. Soares lộn mấy vòng trên không trung như cái bánh xe gió, rồi hạ xuống phía ngoài xa mấy mét, vừa chạm đất, lập tức đưa tay trái ra đặt vào gò má bên phải, năm ngón tay xòe rộng. Bọn Trác Mộc Cường Ba vừa nhìn lập tức biết ngay, bàn tay kia đã ném ra thứ gì đó.
Nhạc Dương lúc này bỗng nhiên sực tỉnh ngộ, nếu những cái bóng nằm dưới đất kia không phải đám lính lác mới đến của Merkin, vậy thì chỉ có thể là do tên Soares này gọi tới, mà xung quanh đây, dường như chỉ có... anh vội hét lớn: "Không được để hắn ra tay, hắn đang điều khiển..."
"Muộn rồi." Soares khàn khàn giọng nói, lúc này, những cái bóng trong màn sương dường như cùng lúc nhận được chỉ lệnh, chớp mắt một cái đã hóa thành mấy tia chớp đen, vây bọn Trác Mộc Cường Ba vào giữa. Lúc này, Nhạc Dương mới nói ra những chữ cuối cùng: "Sói đấy!"
Cái đầu to tướng, miệng rộng, đôi mắt tam giác lạnh lùng, xưa nay, ngoài con người ra, bọn chúng vẫn luôn được so sánh là những kẻ đi săn thành công nhất trong giới tự nhiên. Khi những sinh vật này từ từ hiện hình trong màn sương mờ mịt, khóe mép hơi nhếch về phía sau, để lộ ra hàm răng sắc nhọn ghê người, tướng mạo hung tàn đó khiến Mẫn Mẫn sợ cuống lên, vội nắm chặt lấy vạt áo Trác Mộc Cường Ba. Bọn Trác Mộc Cường Ba đều không thể ngờ, họ lại đụng mặt với lũ sói ở Shangri-la trong tình cảnh thế này. Bọn chúng tổng cộng có tám con, thể hình đều lớn hơn lũ sói xám thông thường nhiều, bốn con màu xám, hai con trắng, hai con đen, nhìn điệu bộ hiệp đồng tác chiến của chúng, rõ ràng là thuộc một gia tộc sói đã cùng nhau sinh tồn trên vùng đất này một thời gian dài.
Vừa thấy lũ sói xuất hiện, Ba Tang vừa nãy còn nổ súng bắn Soares lập tức dừng lại, đồng thời đưa tay ngăn Nhạc Dương và Lữ Cánh Nam đang giơ súng lên. "Đừng nổ súng!" Lần đầu tiên họ nghe thấy giọng Ba Tang khàn khàn mà run rẩy như thế: "Nổ súng, là chết chắc đấy!"
Nhạc Dương không hiểu, thì thào thắc mắc: "Có mỗi tám con thôi mà."
Lữ Cánh Nam chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy, sói có khứu giác cực kỳ phát triển, bắn chết lũ sói này, những con khác sẽ ngửi thấy mùi chết chóc của đồng loại trên người chúng ta. Muốn tiếp tục tiến lên, sẽ cực kỳ khó khăn. Tên Thao thú sư này giảo hoạt thật!"
Ba Tang cười khổ nói: "Nổ súng, chưa chắc đã giết chết được bọn sói này, ngược lại là chúng ta..."
Cùng lúc ấy, pháp sư Á La cũng nói với Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam: "Tôi không cảm nhận được sát khí của lũ sói này, hình như chúng vẫn chưa chuẩn bị săn mồi đâu."
Soares cười gằn một tiếng, tay trái đặt trên má bên phải đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, rồi xòe ra, chuyển từ bên trái sang bên phải, chặt mạnh xuống. Rõ ràng còn cách nhau mấy chục mét, nhưng trong mắt pháp sư Á La, bàn tay Soares tựa như một thanh kiếm khổng lồ đang chém xuống. Ông vội đẩy Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam một cái, bản thân cũng bật người lên cao, đồng thời cổ tay hất mạnh, dây móc bắn ra.
Nào ngờ, ông đã nhanh, lũ sói càng nhanh hơn. Trong khoảnh khắc pháp sư Á La đẩy Trác Mộc Cường Ba ra, đã có một con sói xám rời đàn lao vút lên. Khi pháp sư Á La tung mình vọt lên không, nó cũng nhảy vút lên tảng đá lớn trước mặt, rồi nghiêng mình bật lên theo phương ngang. Cú nhảy đó, vẽ thành một đường cầu vồng tuyệt mỹ, bấy giờ, pháp sư Á La vừa mới bắn dây móc ra, đầu dây còn chưa đến cành cây, cả người ông đang lơ lửng trên không đã bị con sói xám ấy húc phải, rơi thẳng xuống đất.
Bảy con sói còn lại không hề nhúc nhích, dường như với thân thủ của pháp sư Á La, bị húc ngã trên không trung rơi xuống đất vốn là chuyện hết sức bình thường vậy. Bọn Trác Mộc Cường Ba, thậm chí cả mấy người bọn Merkin, thảy đều kinh hãi tột cùng. Đây chính là lũ sói đã ép pháp sư Tháp Tây phải nhảy xuống vách núi, chính là lũ sói khiến cho đội đặc nhiệm Nhện Xanh hoàn toàn không có năng lực chống trả, đây chính là chiến lang của Đội quân Ánh Sáng vô địch!
Pháp sư Á La rơi bịch xuống đất, còn chưa đứng dậy, đã vội hét lên: "Chạy! Chạy mau!"
Bọn Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn nhau, Nhạc Dương, Mẫn Mẫn cùng lúc ném ra lựu đạn sáng, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang cùng lúc nổ súng về phía Merkin và Soares, Lữ Cánh Nam bật lên trước kéo pháp sư Á La lại, rồi nằm thụp xuống đất. Sau một tiếng nổ váng trời, sáu người nhanh chóng nhằm thẳng hướng Bạc Ba La thần miếu bỏ chạy. Không ai ngờ được, mới chạy vài bước, bỗng dưng có hai con sói vụt ra, cắt ngang đội hình, rồi lại có thêm bốn con sói từ phía sau đuổi tới, còn hai con nữa vẫn chưa thấy đâu. Không ai biết lũ sói này làm sao tránh được hai quả lựu đạn sáng ấy, lẽ nào tiếng nổ lớn cùng ánh sáng chói lòa không hề ảnh hưởng gì đến bọn chúng hay sao? Không ai kịp suy nghĩ đến những vấn đề ấy nữa, hai con sói chen vào giữa đội hình của họ bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vào bất cứ ai, nhưng nổ súng về phía bọn chúng thì lại sợ tổn thương đến những người khác. Thế phòng ngự của bọn Trác Mộc Cường Ba trong chớp mắt đã hoàn toàn tan rã. Hai người phụ trách đoạn hậu là Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang, nếu bị bọn sói phía sau đuổi kịp, ắt sẽ bị bao vây, nên đành phải chạy theo một hướng khác.
Bốn con sói chụm đầu lại một chỗ, tựa như bàn bạc gì đó, rồi cũng lần lượt chia làm hai hướng tiếp tục truy đuổi.
Merkin vung tay phủi phủi đám bụi bám trên người, chầm chậm bước ra từ phía sau tảng đá lớn, chắt lưỡi khen ngợi: "Lợi hại, Kahn, cứ thế này thì chỉ cần ba chúng ta cũng có thể thong dong đến được Bạc Ba La thần miếu rồi."
Soares chẳng hề để tâm đến lời khen ấy, hờ hững nói: "Còn không mau gọi người của anh đến đi, anh cũng thấy lũ sói đó lợi hại thế nào rồi đấy."
Merkin ngạc nhiên hỏi: "Nói vậy là ý gì? Lũ sói ấy lợi hại, không phải càng tiện cho chúng ta sử dụng sao?"
Soares cười khẩy châm biếm: "Hừ! Cho chúng ta sử dụng? Tôi nói cho anh biết, hiệu lệnh vừa nãy tôi phát ra vốn không phải là vậy, những con sói đó chỉ hành động theo chỉ lệnh của chính bản thân chúng thôi, thực là khiến người ta khó mà hiểu nổi. Vả lại, tôi chỉ thử điều khiển một đàn sói nhỏ đã khó như vậy, trên chặng đường phía trước, còn có hàng trăm hàng nghìn đàn sói như vậy nữa, nếu bọn chúng tấn công chúng ta, anh thử nghĩ xem tỷ lệ sống sót của ba người chúng ta là bao nhiêu phần trăm?"
Merkin ngạc nhiên, nhưng chỉ trầm ngâm không nói gì. Chỉ nghe, Max lắp ba lắp bắp: "Ông... ông Soares, ông không nói đùa đấy chứ?"
Soares lạnh lùng nhìn Merkin nói: "Nói đùa? Đừng trách tôi đây không nói trước. Vả lại, anh không gọi bọn chúng đến sớm một chút, đến lúc thực sự cần người, mà chúng lại không xuất hiện thì anh tính sao chứ? Ben!"
Merkin gật đầu đáp: "Chuyện này thì không cần lo lắng, tôi tuyệt đối tín nhiệm Khafu. Vả lại, tôi đã lắp đặt thiết bị phát tín hiệu rồi, bọn họ chưa đến có lẽ vì điều kiện thời tiết chưa cho phép thôi. Đêm nay, tôi sẽ gọi lại một lần nữa. Kahn, anh yên tâm đi, tôi sẽ không để chúng ta phải rơi vào tình cảnh khốn cùng như bọn chúng đâu."
Soares nghe vậy mới khẽ gật đầu một cái.
Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang chạy về phía rìa mép tầng bình đài thứ ba, còn pháp sư Á La và những người còn lại chạy theo hướng ngược lại. Tám con sói ấy quả rất tinh thông chiến thuật, sục vào giữa hai nhóm, khiến bọn họ càng chạy càng xa nhau hơn.
Xa xa vẳng lại tiếng súng đì đoàng tản mác, hẳn là Lữ Cánh Nam và Nhạc Dương đã nổ súng bắn bọn sói rồi. Nhưng cùng với tiếng súng mỗi lúc một xa dần, Trác Mộc Cường Ba biết hiệu quả không được lớn lắm. Trước đây gã từng một mình gặp phải đàn sói, tuy ánh mắt chúng rất hung hãn, nhưng vẫn còn bản tính của sói, chưa đến lúc đói khát thì tuyệt đối không tùy tiện săn giết con mồi, thậm chí chúng còn hơi dè dặt sợ hãi gã nữa; nhưng đàn sói này thì hoàn toàn khác hẳn, chúng đã bị tên Thao thú sư kia làm mất đi bản tính vốn có, tên đó rốt cuộc đã làm gì chứ? Trác Mộc Cường Ba vừa chạy vừa suy nghĩ.
Ba Tang cũng trầm mặc không nói năng gì, cảm giác bức bách khi bị lũ sói đuổi phía sau khiến anh nhớ lại thêm nhiều điều. Đưa mắt nhìn những tảng quái thạch trong màn sương, rất nhiều cảnh tượng mơ hồ trong ký ức đều trở nên sáng rõ, những hình ảnh lướt qua trong đầu anh, bị đàn sói truy đuổi, ác đấu với chúng... Bàn tay Ba Tang lại càng nắm chặt hơn.
Pháp sư Á La không sao hiểu nổi, đây là chiến lang của người Thượng Qua Ba ư? Sao họ để chiến lang đi khắp nơi như vậy? Nếu là chiến lang, tại sao lại dễ dàng để Thao thú sư khống chế như vậy? Lẽ nào đẳng cấp của tên Thao thú sư kia đã thuộc hàng cực cao rồi ư? Pháp sư Á La nhớ lại hơn mười năm trước từng nghe những vị tiền bối Mật tu nói chuyện, kẻ địch của bọn họ phân chia những người có năng lực điều khiển muông thú ra thành năm loại đẳng cấp, Thao thú sư dường như chỉ là loại có thân phận thấp nhất. Hầu hết các cao thủ Mật tu của họ đều bị một số kẻ được gọi là "Cổ sư" hạ sát, vả lại còn có những kẻ đáng sợ hơn Cổ sư nữa. Kẻ đó rốt cuộc thuộc đẳng cấp nào? Không, thực lực của hắn có vẻ không mạnh lắm, lũ sói ở đây mới thực sự là những kẻ mạnh...
Trong lòng Nhạc Dương cũng đang thầm tính, tên Thao thú sư ấy thật đáng sợ, phải rồi, nói như pháp sư Á La, năng lực của Thao thú sư là do năng lực của các sinh vật hắn có thể khống chế quyết định, ở vùng đất khắp chốn đều là chiến lang của người Qua Ba này, năng lực của tên Thao thú sư đó gần như là vô hạn. Nhất định phải tìm cách hạ gục hắn, bằng không, tuyệt đối không ai có thể đối địch với bọn chúng được!
Trác Mộc Cường Ba cũng đã nổ súng, mặc kệ sau này có bị đàn sói truy sát hay không, tình hình trước mắt đã quá bức bách. Nhưng rồi sau đó, gã nhanh chóng phát hiện ra, mỗi lần nổ súng đều không thể bắn trúng mục tiêu. Một mặt vì bọn gã đang di chuyển với tốc độ cao, không thể ngắm bắn, mặt khác, cũng bởi quỹ tích di chuyển của bọn sói đang bám đuổi sau lưng kia quá đỗi kỳ dị, dường như chúng có năng lực tiên tri, đoán trước được đường đạn, mỗi lần đều có thể né được trong gang tấc. Sau lưng gã và Ba Tang có ba con sói, năm con còn lại hiển nhiên đã đuổi theo bọn Lữ Cánh Nam rồi. Trác Mộc Cường Ba bất giác cười gằn lạnh lẽo, thầm nhủ, chúng mày cũng coi trọng bọn tao phết đấy nhỉ.
Đưa mắt nhìn sang phía Ba Tang nãy giờ vẫn cắm đầu cắm cổ chạy, Trác Mộc Cường Ba không khỏi lấy làm lo lắng, một người đàn ông dù đối mặt với Tử thần cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn từng là thành viên của một trong những đội lính đặc nhiệm ưu tú nhất thế giới, không ngờ lại bị mấy con sói làm tê liệt hoàn toàn ý chí phản kháng hay sao? Trác Mộc Cường Ba thoáng suy nghĩ, cuối cùng quyết định lên tiếng nhắc nhở Ba Tang: "Ba Tang, chúng ta cứ chạy mãi thế này cũng không phải cách. Anh phải biết rằng, sói là loài động vật có thể chạy liên tục cả ngày với vận tốc gần 20 km/h đấy, một khi bắt đầu bủa lưới vây công, tốc độ của chúng lại càng kinh người hơn. Cặp chân này của chúng ta, mãi mãi cũng không thể chạy nhanh hơn bốn chân của lũ sói ấy. Cứ tiếp tục thế này, cuối cùng cũng bị chúng dồn ép đến sức cùng lực kiệt mà thôi."
Không ngờ, Ba Tang ngoảnh đầu lại, trong mắt hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi, mà dường như đã trở lại với vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày. Chỉ nghe anh điềm đạm nói: "Lũ sói này, có thể giết được!"
"Anh nói gì?" Trác Mộc Cường Ba bắn ra phía sau hai phát súng, rảo chân chạy nhanh thêm mấy bước.
Ba Tang nói: "Tôi nhớ lại cả rồi, trên đường chạy trốn, chúng tôi cũng giết được khá nhiều sói chứ chẳng phải hoàn toàn không chống cự gì, chỉ là, lúc đó bọn chúng đông quá, còn giờ đây chỉ có ba con thôi."
Trác Mộc Cường Ba lại nhả thêm hai phát đạn, nói: "Nhưng với tốc độ này, chúng ta khó lòng ngắm bắn được. Mà nếu dừng lại, nói không chừng sẽ lập tức bị chúng bổ nhào tới đè xuống mất."
Ba Tang gật đầu: "Đúng thế, lũ sói này dường như đã được huấn luyện đặc biệt hay sao đó, trong phạm vi khoảng năm mươi bước xung quanh kẻ địch, chúng sẽ đột nhiên thay đổi phương hướng xông tới. Đa phần là xông lên theo quỹ đạo hình chữ "chi", nhưng tốc độ biến hướng cực nhanh, khi họng súng của chúng ta lia qua, thì cũng chính là lúc bọn chúng rời khỏi vị trí ấy, nhắm vào nó mà bắn thì không bao giờ trúng, cần phải bắn vào... vị trí tiếp theo của chúng!" Nói đoạn, vừa khéo phía trước xuất hiện một cây cổ thụ lớn. Ba Tang đột nhiên tăng tốc chạy về phía đó, nhảy vọt lên cao, bắn dây móc ra, mượn đà xông về phía trước. Anh lấy thân cây làm trung tâm, vạch trên không trung một đường cong tuyệt mỹ đu ngược trở lại, đồng thời tay phải đã cầm súng liên tiếp nã đạn dọc theo quỹ tích hình cung ấy. Trác Mộc Cường Ba chỉ kịp trông thấy nòng súng của Ba Tang vẽ thành một vệt lửa hình dẻ quạt.
Gã kinh ngạc chạy lướt qua bên cạnh Ba Tang, ngoảnh đầu lại nhìn đàn sói. Trong ba con sói truy kích họ ấy, có một con đen, một con trắng và một con xám. Hai con sói đen sói trắng liền nhảy sang hai bên, còn con sói xám thì hú lên một tiếng dài, chân trước gấp lại, lộn hai ba vòng dưới đất, rồi không nhúc nhích gì nữa. Lúc này, thân hình Ba Tang cũng vẽ trên không trung một đường cong hoàn chỉnh, anh thu dây, hạ xuống đất, nhanh chân chạy đuổi theo Trác Mộc Cường Ba.
Đại chiến giữa người và sói
"Khá lắm, Ba Tang, anh hạ được một con rồi." Trác Mộc Cường Ba thực lòng tán thưởng. Ba Tang lại chỉ lạnh lùng buông một câu: "Đây là kinh nghiệm đổi bằng tính mạng của vô số chiến hữu đó."
Hai con sói mất đi đồng bọn cơ hồ phát cuồng, chúng rú gào bi thảm, đột nhiên tăng tốc. Trác Mộc Cường Ba cũng muốn học theo Ba Tang, nhằm vào quỹ đạo chuyển động của chúng mà nhả đạn, nhưng vẫn khó đạt được hiệu quả mong muốn. Con sói đen lúc thì nhảy bên trái, thoắt sau đã bổ sang bên phải, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi Trác Mộc Cường Ba dừng lại giương súng xạ kích, nó đã đuổi sát đến bên cạnh gã rồi.
Ba Tang vừa đưa họng súng sang yểm hộ cho Trác Mộc Cường Ba, con sói trắng lập tức nhân cơ hội ấy bổ về phía anh. Con sói đen kia cũng cực kỳ giảo hoạt, khi làn đạn của Ba Tang khóa chặt khoảng giữa nó và Trác Mộc Cường Ba, nó bỗng nhiên chộp mạnh hai chân trước xuống đất, dừng sững lại như phanh xe ngay phía trước chỗ loạt đạn lia tới. Đợi khi Ba Tang phải quay sang tự bảo vệ mình, hai chân sau nó đã dồn đủ sức lực để bật mạnh lên. Động tác dừng rồi bật lên ấy hết sức nhịp nhàng, lại vừa khéo tránh được thêm một loạt đạn nữa của Trác Mộc Cường Ba xả tới.
Con sói đã tiến sát đến trước mặt, Trác Mộc Cường Ba không kịp bóp cò nã đạn, đành giơ súng lên chống đỡ. Con sói ấy đạp mạnh lên báng súng một cái, dường như định mượn lực hất ngã Trác Mộc Cường Ba, nhưng bước chân gã rất vững chắc, con sói lại còn bị hất ngược ra phía sau. Trác Mộc Cường Ba nhân cơ hội ấy, lập tức giương súng lên, thuận đà bắn luôn, không ngờ, bóp cò mấy lượt liền, khẩu súng vẫn không chịu nhả đạn. Trác Mộc Cường Ba ngây người, không ngờ cú đạp của con sói trùng hợp thế nào lại trúng vào bộ phận nào đó trên thân súng, khiến khẩu súng của gã trong thoáng chốc đã biến thành cái que cời lò vô dụng. Mắt thấy con sói lăn một vòng dưới đất rồi lại bật dậy, Trác Mộc Cường Ba không kịp xem kỹ rốt cuộc khẩu súng ấy làm sao, đành ném luôn khẩu súng ấy về phía nó, đồng thời đưa tay rút ra một khẩu USP[xvi] tiếp tục xạ kích.
Con sói đen ấy cũng thoáng ngẩn ra, dường như không ngờ Trác Mộc Cường Ba vẫn còn súng nữa, liên tiếp nhảy tưng tưng lên như linh dương trên mặt đất, vừa tránh đạn của gã, vừa tranh thủ thời gian trống giữa hai phát súng, ngậm lấy khẩu tiểu liên Trác Mộc Cường Ba ném đi nằm lăn lóc dưới đất, rồi chạy tót ra đằng xa. Trác Mộc Cường Ba quay sang phía Ba Tang, thấy tình hình cũng không khác mình là bao, tuy trên tay Ba Tang vẫn còn vũ khí, nhưng con sói trắng áp sát quá, cứ quấn lấy xung quanh, thành thử khẩu súng trên tay anh ta cũng không dễ gì nhả đạn, nhiều lúc phải sử dụng như dao đâm hay gậy, ngoài ra còn phải dùng cả nắm đấm để cầm cự với nó.
Trác Mộc Cường Ba đang định chi viện cho Ba Tang, đột nhiên lại giật mình cảnh giác, bất đắc dĩ đành dồn sự chú ý tập trung vào màn sương mù mờ mịt ở xung quanh, con sói đen ấy bất cứ lúc nào cũng có thể bổ tới từ bất cứ phương hướng nào. Gã vừa nảy ra ý định xoay người, lại chợt nghe thấy tiếng động lạ, con sói đen đã hiện ra chênh chếch phía trước. Trác Mộc Cường Ba vội giơ súng bắn, thoắt cái, con sói đã lùi vào màn sương, từ đầu chí cuối vẫn luôn giữ khoảng cách hai ba chục bước với gã. "Định làm tiêu hao hết đạn của ta chắc?" Trác Mộc Cường Ba bất giác đưa tay sờ vào túi đạn đeo ở bên thắt lưng, mấy băng đạn vẫn còn đầy nguyên, gã cũng yên tâm phần nào. Đúng khoảnh khắc đó, gã đột nhiên phát hiện, con sói đen kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở mé bên tay phải, ánh mắt nó, không ngờ lại đang khóa chặt vào túi đạn mình vừa sờ tay vào. Trác Mộc Cường Ba không khỏi giật mình kinh hãi: "Lẽ nào, động tác vừa nãy của mình đã khiến con sói đó biết tầm quan trọng của túi đựng đạn này rồi sao?"
Đột nhiên, gã lại nghĩ đến một vấn đề khác, con sói đen cướp khẩu súng của gã đi, không bỏ chạy, cũng không tiếp tục tấn công dồn dập, mà chỉ giữ khoảng cách nhất định, khiến mình buộc lòng phải cảnh giác đề phòng, không thể phân thân yểm trợ cho Ba Tang. Chẳng lẽ, Ba Tang đang gặp nguy hiểm? Tuy không biết con sói trắng kia sẽ dùng cách gì đối phó với Ba Tang, nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn quyết định, chầm chậm di chuyển về phía anh ta.
Quả nhiên, Trác Mộc Cường Ba vừa di động, con sói đen liền bổ nhào tới. Một mặt, gã cẩn thận nổ súng xạ kích, mặt khác chú ý quan sát quy luật di động của đối phương, đồng thời tiếp tục chầm chậm áp lại gần Ba Tang. Tuy vẫn chưa bắn trúng được con sói đen, nhưng Trác Mộc Cường Ba đã cảm giác được, mỗi viên đạn bắn ra càng lúc càng gần với điểm đặt chân của nó, đồng thời gã cũng phát hiện ra, trong khi nhảy qua nhảy lại, con sói đen không chỉ đang quan sát mình, mà từ ánh mắt ấy, gã có cảm giác dường như đối phương đang suy tính điều gì đó. Đúng vào khoảnh khắc Trác Mộc Cường Ba bắn hết một băng đạn, chuẩn bị thay băng khác, con sói đen bất chợt ngẩng cao đầu, bốn chân guồng tăng tốc. Trác Mộc Cường Ba hết sức trầm tĩnh, nạp đạn, cài chốt, đổi súng sang tay trái, lẩy cò, đồng thời tay phải rút ra một khẩu súng khác. Gã đã tính toán kỹ càng, phạm vi này rất thích hợp để chi viện cho Ba Tang.
Trác Mộc Cường Ba hai tay giơ ngang, cùng lúc tấn công cả hai hướng. Áp lực dồn lên Ba Tang lập tức giảm đi đáng kể, khiến anh cũng rảnh tay phần nào, liền cùng Trác Mộc Cường Ba phối hợp hình thành một lưới hỏa lực, bắn cho hai con sói kia phải nhảy tránh như choi choi. Nhưng nỗi lo trong lòng Trác Mộc Cường Ba vẫn không hề giảm đi một chút nào. Nếu như lúc nãy, con sói đen kia đã lẩn vào làn sương mù lâu rồi, tại sao giờ chúng lại không chạy nữa? Chúng đang che giấu điều gì chứ?
Không kịp nghĩ nhiều nữa, gã và Ba Tang gần như đồng thời cảm giác được, nguy hiểm chỉ cách mình trong gang tấc. Cảm giác nguy hiểm ấy chỉ vừa mới xuất hiện, đã thấy một cái bóng xám bổ nhào lên lưng Ba Tang như một tia chớp. Trác Mộc Cường Ba há miệng định kêu lên, song còn chưa kịp phát ra tiếng, Ba Tang đã bị đè ngã lăn xuống đất rồi.
Ba Tang phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhẹn, vừa bị đè xuống liền lập tức giơ chân ra đạp thật mạnh, đồng thời rút loan đao ra, văng cánh tay giật mạnh ba lô trên lưng một cái. Đương nhiên, cú đạp và văng người ấy của Ba Tang đều trật lất, thanh đao vung lên, suýt chút nữa thì chém bay mất cả một mảng cái ba lô.
Chương trước | Chương sau