Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ tìm được chỗ dừng thuyền thôi. Tuy giờ đã có tiếng sóng, nhưng con nước vẫn còn cách xa lắm." Giọng gã to dần lên, gần như hét: "Chèo tiếp đi, cố lên! Nước sông cao ngàn thước a..." Giọng hát cao cao khàn khàn của gã cất lên như tiếng sấm giữa bóng đêm mịt mù, mọi người đều giật mình chấn động, thoát khỏi cơn trầm tư toan tính, Trương Lập và Nghiêm Dũng ngồi gần Trác Mộc Cường Ba cũng khe khẽ hưởng ứng: "Hây dô! Hây dô!"
bạn đang xem “Mật Mã Tây Tạng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Trác Mộc Cường Ba lại nói: "Chim không bay qua gấu phải vòng đường a..."
Chư Nghiêm, Trương Lập, Nhạc Dương, Nghiêm Dũng, đội trưởng Hồ Dương đều hòa theo tiếng ca của gã.
"Hây dô! Hây dô!"
Tiếng hát lớn dần lên.
"Sương mù che phủ sóng cao rợp trời a..."
"Hây dô! Hây dô!" Lữ Cánh Nam và Đường Mẫn cũng cất tiếng, tiếng hát hùng hồn lại pha lẫn thêm một giọng trong trẻo cao vút.
"Bãi hiểm đá ngầm hơn chốn điện Diêm La a..."
"Hây dô! Hây dô!" Trương Kiện, Ba Tang, Triệu Trang Sinh cũng hát lên. Giọng của mọi người mỗi lúc một lớn.
"Nam nhi Tạng Ba máu nóng bừng bừng a..."
"Hây dô! Hây dô!" Sean, pháp sư Á La, pháp sư Tháp Tây cũng hòa theo, tuy bọn họ không hiểu lắm, nhưng trong tiếng hò hét ấy dường như ẩn chứa một thứ sức mạnh, cơ hồ một ngọn lửa lớn, đốt cho máu trong người họ cháy bừng, từ trong sâu thẳm bùng lên một cỗ nhiệt khí, nhất định phải lớn tiếng hét lên mới phát tiết hết ra ngoài được.
"Sức mạnh và can đảm chảy khắp toàn thân a..."
"Hây dô! Hây dô!" Máu nóng sôi sùng sục! Một đám người quần áo rách bươm, máu bẩn lấm lem mặt, toàn thân đầy thương tích, hướng về phía bóng đêm vô tận hét lên những âm thanh vang rền chấn động, nhấn chìm cả tiếng mái chèo khua nước, nhấn chìm cả tiếng vách đá đang rung động ầm ầm..."
"Dám lên núi cao dám xuống biển sâu a..."
"Hây dô! Hây dô!"
"Dám băng qua sóng dữ vượt dòng nước xiết a..."
"Hây dô! Hây dô!"
...
Từng tiếng hét phát ra tự sâu thẳm trong lòng đã xua đi cảm giác âm u và nỗi sợ. Cùng với tiếng ca hùng tráng, con thuyền rắn lao đi như một mũi tên, đám người thẳng tiến về phía Tử thần, hiên ngang đón đầu. Hy vọng ở đâu? Chính là ở trong bóng tối mịt mùng thăm thẳm kia!
Trác Mộc Cường Ba đang hát tới đoạn "Cưỡi gió đạp sóng thuyền đi như tên...", Nhạc Dương bỗng hét lớn, bất chấp cả cổ họng đau rát: "Tôi thấy rồi! Cường Ba thiếu gia!" Ánh đèn của Nhạc Dương khóa chặt vào chỗ đột nhiên gồ lên nhô ra ngoài ở vách đá bên phải. Một khối đá ở độ cao chừng gần mười mét, trông như cái tai của người khổng lồ, bên trong còn có một cây cột đá đường kính chừng một mét.
"Dừng lại!" Tất cả tay chèo đều lập tức đảo chiều quạt nước, con thuyền rắn dừng sững lại như đóng đinh trên mặt nước.
Cùng lúc ấy, Chư Nghiêm cũng tái mét mặt mày nhìn chằm chằm về phía trước, kêu lên: "Tôi thấy rồi!" Con rồng trắng khổng lồ đang há ngoác miệng ra, nó đã xuất hiện trong tầm chiếu sáng của đèn pha gắn trên thuyền rồi. Trương Lập chống hai tay lên đùi, cố nhịn cảm giác đau đớn đứng bật dậy, đồng thời hét vang một tiếng: "Cường Ba thiếu gia!" rồi giậm chân nhảy vọt lên. Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ý, hai tay gác vào nhau, Trương Lập nhảy lên vừa khéo đạp chân đúng vào giữa hai bàn tay gã. Trác Mộc Cường Ba dùng hết sức lực hất mạnh lên trên một cái, thân thể Trương Lập lại bay lên cao hơn một mét nữa, cổ tay vung lên, sợi dây móc bắn "vù" ra, hai chân không ngừng đạp vách đá phát ra những tiếng "bộp bộp bộp" liên hồi.
Ở bên dưới, Nhạc Dương cũng đã đưa bó dây thừng buộc thuyền vào tay Trác Mộc Cường Ba. Gã lập tức vung mạnh đầu dây có móc, "vù" một tiếng đã ném lên trên chỗ "cái tai" đá. Lúc này Trương Lập cũng vừa lên tới nơi. Con sóng trắng toát đã ở gần trong gang tấc. Sóng dâng lên cao tới mười mấy mét, con thuyền rắn ở trước mặt nó trông chẳng khác nào con sâu con kiến nhỏ bé không đáng để mắt. Trên thuyền đã có vài người nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn thêm.
Chương trước | Chương sau