XtGem Forum catalog
Mật Mã Tây Tạng

Mật Mã Tây Tạng


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 233
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Mật Mã Tây Tạng - Tập 3 - Chương 09

↓↓
Giáo sư Phương Tân nói: "Chớ nói vậy chứ, chúng ta là một tập thể cơ mà."

bạn đang xem “Mật Mã Tây Tạng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lạt ma Á La lại giục giã: "Nhanh lên, đưa tôi lại gần đó xem nào."

Trác Mộc Cường Ba liền cõng lạt ma Á La tới gần huyết trì. Nhà sư già nhìn thấy ba xác chết treo ngược, trầm ngâm nói: "Không biết ai đã khởi động huyết trì rồi. Cường Ba thiếu gia, cậu lên trên xem thứ có những thứ gì, rồi bảo lại với tôi. Nhớ cho kỹ, bắt đầu từ bên trái, bên trên có nhiều rãnh nhỏ, trong các rãnh ấy có thứ gì, không được bỏ sót thứ nào cả." Lạt ma Á La giấu kín nỗi vui mừng trong lòng, tâm trí không ngừng reo lên: "Chính là đây rồi, chỉ có nơi đây mới có thể có huyết trì. Tòa thánh được ánh sáng tỏa chiếu nhất định ở gần đây thôi. Đại Tự Tại Phật vĩ đại tuyệt đối, xin Người phù hộ cho con tìm ra và mang được Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu trở về."

Trác Mộc Cường Ba trèo lên phía trên huyết trì. Cảnh tượng trước mắt khiến gã được một phen kinh hồn tán đởm. Ngay phía bên dưới ba cỗ thi thể treo ngược ấy, còn có ba cỗ thi thể khác. Máu từ mấy thi thể treo ngược chảy xuống qua ba cỗ thi thể đặt trên huyết trì đã ngập quá nửa một cái hố hình vuông bên dưới.

Lúc Trác Mộc Cường Ba đứng trên huyết trì quan sát, lạt ma Á La cũng không dừng lại. Ông nhờ Đường Mẫn và giáo sư Phương Tân đỡ hai bên, đi thẳng vào mép trong đại sảnh, vừa tìm kiếm vừa nói: "Thông thường mà nói, huyết trì sẽ khởi động cánh cửa đối diện với bốn khu vực hình vuông này."

Giáo sư Phương Tân gật đầu: "Chính là cánh cửa khổng lồ ở chỗ hố tuẫn tán rồi."

Lạt ma Á La nói: "Thế nhưng khi xây dựng công trình, người thợ sẽ để lại một con đường khác, vì khi chôn dây nối lúc nào cũng có sai lệch, cần phải điều chỉnh lại nhiều lần, vòng qua cả một khu vực rộng lớn như vậy để điều chỉnh sẽ rất phiền phức. Bức tường này hẳn cũng có một cánh cửa, khuất lấp… ở đây!" Chỉ thấy sau khi cơ quan khởi động, chân tường liền lộ ra một cửa hang có thể chui vào. Giáo sư Phương Tân bật đèn chiếu rọi vào, nói: "Bên trong bị tường bịt kín rồi."

Lạt ma Á La gõ gõ xuống đất, đáp: "Đã chôn ống ngầm rồi, bên trong có một cánh cửa nhỏ, vẫn phải dùng huyết trì mới được, rồi cất tiếng gọi Trác Mộc Cường Ba, "Tôi muốn lên trên đó, giúp tôi một tay." Giáo sư Phương Tân và Đường Mẫn ở dưới đẩy, Trác Mộc Cường Ba bên trên kéo, cuối cùng cũng đưa được lạt ma Á La lên trên huyết trì. Ông đứng bên mép huyết trì, quan sát một lúc rồi lắc đầu: "Kỹ thuật thô lậu quá, chất đá ở dây không hợp để chế tạo huyết trì, có nhiều chỗ còn làm sai nữa, nhưng cũng tạm được, phương hướng đại thể vẫn đúng."

Chỉ thấy lạt ma Á La chậm rãi bước tới, chỉnh lý một chút trong huyết trì. Điều chỉnh xong xuôi, dòng máu ở giữa ba dòng lập tức đổi hướng, đoạn cuối chảy xuống đáy huyết trì, không hiểu còn chảy đi tiếp tới đâu.

Lạt ma Á La đảo một vòng quanh huyết trì, sau đó tỏ vẻ hài lòng gật đầu: "Được rồi, chúng ta xuống thôi, cả quá trình khởi động cần mấy phút thời gian." Thân thể ông lảo đảo muốn ngã. Trác Mộc Cường Ba vội đỡ lấy, đồng thời hỏi: "Rốt cuộc cái huyết trì này dùng để làm gì vậy?"

Trác Mộc Cường Ba cùng giáo sư Phương Tân đưa lạt ma Á La xuống đất, Đường Mẫn tới giúp lạt ma Á La xử lý vết thương, chỉ nghe vị sư già điềm đạm nói: "Từ lúc ở tầng cuối cùng đến bây giờ, đây mới có thể coi như là một cơ quan chân chính."

Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc thốt: "Chân chính? Vậy những cái trước đó là gì?"

Lạt ma Á La mỉm cười đáp: "Những thứ trước đó, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi cạm bẫy thôi. Cơ quan chân chính là để đối phó riêng với con người, lợi dụng sự lầm lẫn trong hành vi và suy nghĩ của con người, ở những nơi con người hoàn toàn không thể nghĩ tới, dần dần dẫn người ta tiến đến cái chết, hoặc khiến con người vĩnh viễn chìm đắm bên trong, hoặc làm cho người ta không sao hiểu nổi, về cơ bản là càng lạc càng xa. Những cạm bẫy chúng ta gặp trước đó, mặc dù cũng có cái được sắp đặt rất khéo léo, cũng có cái liên hoàn nối nhau, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi suy nghĩ của người bình thường, bất kể là ai, chỉ cần hơi động não một chút là đều nghĩ ra là có tác dụng gì. Hơn nữa phương thức khởi động cả chúng chẳng qua chỉ là kéo một cái chốt là xong. Loại cạm bẫy như vậy chỉ có thể dùng để bắt dã thú mà thôi."

Trác Mộc Cường Ba ngây người, thầm nhủ: "Lẽ nào mình giống dã thú lắm sao?"

Giáo sư Phương Tân nói: "Vậy tại sao huyết trì này lại có thể coi là cơ quan chân chính?"

Lạt ma Á La suy nghĩ giây lát rồi đáp: "Ừm, đây là một cơ quan khởi động mở cửa. Giờ muốn nói cho kỹ càng thì e không được mất rồi. Tóm lại là nó hơi giống với hệ thống nhận diện vân tay đang được sử dụng hiện nay. Có thể nói là một kết tinh của trí tuệ cổ đại, chỉ có điều quá nhiều nghi thức thờ cúng tế bái làm cho huyết trì có vẻ như khiến người ta không sao chịu nổi. Trong mắt của người hiện đại chúng ta, đấy là thứ vô đạo đức và phi nhân tính."

Giáo sư Phương Tân lấy làm ngạc nhiên thốt lên: "Sao trong tư liệu của tôi không thấy nhắc đến nhỉ?"

Lạt ma Á La gượng cười: "Có lẽ là vì thứ này vô cùng hiếm gặp." Bỗng nghe "cách" một tiếng, lạt ma Á La vội vàng nói: "Cửa mở rồi, chúng ta vào trong đó thôi."

Hố tuẫn táng, Soares và Gonzales một trước một sau vừa bước vào gian đại sảnh đã lập tức trông thấy cảnh tượng: Trong ánh lửa mù mịt chập chờn, vô số bóng đen khổng lồ đang chạy qua chạy lại, rất nhiều trăn Nam Mỹ to bằng người ôm, trông như cái cột nhà liên tục bị ném từ trần nhà tối om xuống, bên dưới là những cái miệng đói khát hả to, thỉnh thoảng lại có vài cái bóng khổng lồ và bóng trăn quấn chặt lấy nhau rơi xuống. Gonzales bị cảnh tượng ấy làm cho hãi đến tái mặt. Soares cũng nhíu chặt hàng lông mày: "Lẽ nào đến giờ ăn của chúng rồi? Chỉ cần đừng cản đường ta là được."

"Đó…đó là… là cái gì vậy?" Gonzales run run hỏi.

Soares đáp: "Chuột khổng lồ châu Mỹ, một loài động vật cùng thời đại với khủng long, bị cho là đã tuyệt chủng từ hàng triệu năm về trước, nhưng ở đây thì có khá nhiều. Người Maya cố ý nuôi thả chúng trong tầng này. Đây là một hệ sinh thái tự cấp tự túc hoàn chỉnh. Ở tầng thứ chín của địa cung có hàng chục triệu con dơi, bọn chúng có thể tự do bay ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Còn bọn động vật lớn như trăn Nam Mỹ và chuột khổng lồ thì bị giam cầm vĩnh viễn ở tầng thứ năm. Ở gần đây có một cái lỗ lớn, lũ dơi muốn ra vào địa cung phải chui qua đó. Bọn trăn canh ở miệng lỗ bắt dơi làm thức ăn, còn bọn chuột khổng lồ lấy trăn ra làm thức ăn. Không cần phải sợ hãi quá, tao tự có cách." Nói đoạn, y liền lấy ra một bình chất lỏng, động tác nhanh như đang diễn trò ảo thuật, bắt đầu phun lên người mình, rồi phun luôn cho cả Gonzales.

Gonzales ngửi thấy một mùi khai khai như mùi nước tiểu, không nén nổi tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?" Soares mỉm cười đáp: "Một loại tín hiệu khiến chúng nhận ra đồng loại, ít nhất cũng có thể đảm bảo chúng không ăn thịt bọn ta."

Hai người bắt đầu đi xuyên qua đàn chuột khổng lồ lúc nhúc vô số kể. Gonzales không thể ung dung nhàn tản như Soares. Cứ hễ có con chuột nào hơi động đậy là toàn thân hắn lại run lên bần bật, chỉ sợ khó giữ nổi mạng mình. Soares vừa đi vừa nghĩ: "Thực ra, nếu chỉ để bảo vệ tầng địa cung thứ năm này, chỉ cần bọn trăn Nam Mỹ là đủ rồi, cần gì phải thả thêm cả chuột khổng lồ nữa? Theo hiểu biết về sinh học của chúng ta thông thường có sinh vật cỡ lớn tồn tại thì mới có khả năng xuất hiện chủng loài còn lớn hơn. Xem ra người kia nói không sai chút nào, khả năng ấy rất lớn, rất có thể trong cánh cửa cầm kỵ còn chưa mở ra được kia còn có loài động vật nào lớn hơn nữa!"

Hai người bước lại gần cánh cửa khổng lồ. Soares cười cười bảo: "Nhìn thấy chưa, cánh cửa đang từ từ chuyển sang màu đỏ, khi hoàn toàn biến thành màu đỏ, nó sẽ mở ra." Lúc này phần cửa nhuốm sắc máu đã cao tới gần ba mét.

Tới cái rãnh phía trước cánh cửa, hai người phát hiện ra thi thể tên du kích nằm trên mặt đất đã bị chuột gặm mất một nửa. Soares kinh hãi kêu lên: "Chúng mày còn bao nhiêu người ở đây nữa?"

Gonzales lắc đầu: "Không, không biết. Chúng tôi bị bẫy rập giết mất khá nhiều, lại có khá nhiều người đi lạc vào đường rẽ nữa."

Soares lập tức ra lệnh: "Mày chạy ngay về chỗ huyết trì đi! Không thể để người khác thay đổi vị trí các thứ trong ấy, chỉ cần theo đường thẳng giữa các đại sảnh là sẽ không gặp nguy hiểm gì hết đâu." Nhìn ánh mắt tham lam của tên béo nhìn xoáy chòng chọc vào cánh cửa khổng lồ, Soares lại nói tiếp: "Cánh cửa này ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới nhích động được, nếu huyết trì bị phá hoại, cửa sẽ không mở ra được nữa! Mùi trên người mày sẽ khiến lũ chuột khổng lồ không động chạm đến, còn lũ trăn ngửi thấy cũng chỉ né mày đi thôi, nhanh lên!"

Gonzales vẫn rụt rè thấp thỏm, bước đi hết sức ngần ngại. Soares liền nói thêm: "À, phải rồi, tao quên không nói cho mày biết, khí thể trên người mày sẽ tan hết trong một giờ đồng hồ, đến lúc ấy, hắc hắc…" Hai tiếng cười gằn cuối cùng của y làm Gonzales đầm đìa mồ hôi. Hắn vội lê tấm thân béo nhẫy chạy ra cửa. Soares nhìn xác chết dưới đất, thầm suy tư: "không phải tranh chấp nội bộ của bọn du kích, là kẻ nào nhỉ? Chẳng lẽ lại là… mấy con chuột bạch kia? Hừm, suýt chút nữa thì quên mất bọn chúng rồi, trở về thằng cha Merkin kia mà hỏi, mình thật không biết trả lời sao nữa. Ừm… khốn nạn!" Màu đỏ ở giữa cánh cửa đã ngừng lại, riêng ở hai mé bên vẫn tiếp tục dâng cao.

Bốn người bọn Trác Mộc Cường Ba bò qua lối thông nhỏ hẹp, vào gian sảnh bên trong, chỉ thấy bốn bức tường vẫn có ánh lửa. Nếu nói những ngọn đuốc cắm trên vách đều lợi dụng áp lực tự nhiên của mỏ dầu để dẫn dầu thô vào, vậy bằng cách nào để châm lửa trong nội sảnh này lên, lại là một vấn đề khiến người ta khó hiểu nữa.

Vừa bò ra khỏi đường hầm, giáo sư Phương Tân chưa kịp đứng thẳng người lên đã kêu lớn: "Đây là lăng mộ! Không ngờ đây lại là một lăng mộ!" Nội sảnh không lớn lắm, so với đại sảnh bên ngoài thì nhỏ hơn rất nhiều, ước chừng chỉ khoảng hai ngàn mét vuông, cạnh tường có vô số các tượng thần khổng lồ, đứng vây thành một vòng như quân đội xếp hàng. Bốn bức tường đều là những tác phẩm hội họa cỡ lớn, lần này không phải hình nô lệ xương khô nữa, mà là tranh vẽ hiện thực, có cảnh chỉ huy binh lính, cảnh đi săn, cảnh tế lễ. Càng khiến người ta thấy kích động hơn nữa là, bên dưới các bức tranh là những hàng văn tự Maya cổ, tính toán sơ bộ đã chừng mấy ngàn chữ rồi. Đây là lần thứ hai Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy chữ viết của người Maya, những hình vẽ đầu người đầu thú ấy, mỗi hình đều có ý nghĩa khác nhau. Chính giữa nội sảnh là một cỗ quách đá, cao ba mét, dài rộng đều hơn năm mét, bên cạnh có một đống xương vụn, đáng tiếc là nắp đã bị lật sang một bên. Lạt ma Á La vừa vào trong đó đã chạy thẳng tới đó. Cảnh tượng nhìn thấy làm trái tim ông trĩu xuống, trĩu xuống mãi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

23-06-2016
Một ngày thường

Một ngày thường

Hơn hai mươi năm trước tôi đã hỏi anh: "Rồi sau này trong cuộc sống chung sẽ không ai

24-06-2016
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Vết thương

Vết thương

Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương. *** Lần

24-06-2016
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Chiếc vé cuối cùng

Chiếc vé cuối cùng

Không phải là người đàn ông ngồi chòng chành trên bức tường kỷ niệm thơ dại.

26-06-2016
Nhà hoang

Nhà hoang

(khotruyenhay.gq) - Có lẽ phải đưa mẹ về quê! Ở thế này mệt mỏi lắm – Anh nói -

27-06-2016
Mùa nấm lại về

Mùa nấm lại về

Qua câu chuyện lần ấy, với tôi đó là bài học rất quý giá mà tôi mãi không bao giờ

23-06-2016