Giáo sư Phương Tân cười cười: "Chúng ta có thể làm dự án khảo sát để bảo vệ di tích văn hoá và cứu lấy văn vật quốc gia trình lên các cơ quan hữu quan của nhà nước, sau khi thông qua một quá trình phê duyệt lằng nhằng, chúng ta sẽ tổ chức một đoàn chuyên gia tiến hành hoạt động khảo sát, đồng thời nhà nước sẽ cung cấp các thiết bị cần thiết, có điều ở đây xuất hiện hai vấn đề."
bạn đang xem “Mật Mã Tây Tạng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Vấn đề gì thế?"
"Đầu tiên, trong đoàn chuyên gia mà nhà nước thành lập đó, tất cả đều là chuyên gia, còn chúng ta thì lại không phải, thậm chí có thể nói là chẳng hề biết gì về Bạc Ba La thần miếu cả, vì vậy chúng ta đều không thể trở thành thành viên của đoàn chuyên gia đó, mà chỉ có thể làm trợ thủ." giáo sư Phương Tân nói.
"Trợ thủ thì làm gì?" Trác Mộc Cường Ba hỏi.
Giáo sư Phương Tân đáp: "Lấy ví dụ nhé, khi đội khảo sát của nhà nước muốn lên đỉnh Chomolungma, các thiết bị quan trắc quá nặng, thành viên đội khảo sát không thể vừa vác vật nặng như thế mà leo lên tận đỉnh Chomolungma được, nên phải thuê dân Tạng ở Hạ Nhĩ Ba vác giúp máy móc, tác dụng của chúng ta ở trong đoàn chuyên gia này, chính là gần như những người vác đồ đặc máy móc đó, hiểu chưa?"
Trác Mộc Cường Ba do dự giây lát, rồi gượng cười nói: "Được thôi, chẳng phải chỉ là vác đồ thôi sao, nếu có thể tìm được nơi ấy, tìm được Tử Kỳ Lân, tôi làm trâu làm ngựa cũng được."
Giáo sư Phương Tân lại nói: "Được, vấn đề thứ hai chỉ sợ hơi khó khăn một chút." Trác Mộc Cường Ba thầm rợn người. "Nói là vác máy móc đồ đạc chỉ là tôi lấy ví dụ thế thôi, thực tế việc của chúng ta, chắc có lẽ là dò đường tiên phong cho đoàn chuyên gia, vì tôi nghe nói, nhà nước cũng đã từng đi tìm Bạc Ba La thần miếu, nhưng đều không có kết quả gì, mà một số chuyên gia còn không sống trở về nữa, vì vậy mới thay đổi chiến lược, không để những chuyên gia dày dạn kinh nghiệm kia đi mạo hiểm nữa, mà muốn tổ chức một đoàn dò đường đặc biệt, phụ trách tập trung chỉnh lý tư liệu về giao cho các chuyên gia ở nhà. Nhưng với kinh nghiệm và năng lực hiện tại của chúng ta, e là nhà nước cũng không dám để chúng ta xuất phát như vậy đâu, vì thế, trước khi lên đường tìm nơi đó, chúng ta cần phải tiếp nhận một đợt huấn luyện đặc biệt cực kỳ nghiêm khắc, về điểm này…"
Giáo sư Phương Tân ngước mắt lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, không ngờ gã lại trả lời hết sức dứt khoát: "Đây mà là vấn đề gì chứ, tôi cũng đang mong được thế đây." Giọng nói gã toát lên vẻ hân hoan rõ rệt.
Giáo sư Phương Tân ngấm ngầm gật đầu, xem ra chuyến đi Khả Khả Tây Lý đã làm Trác Mộc Cường Ba thay đổi không ít, phải như ông nói những lời này trước khi gã đi Khả Khả Tây Lý, nhất định là gã đã chẳng nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay lập tức. Giáo sư hài lòng nói: "Nếu đã như vậy, ngày mai chúng ta tới chỗ Trương Lập một chuyến đi, nói không chừng đội huấn luyện đặc biệt chỉ còn thiếu hai chúng ta nữa thôi đấy."
Nhìn Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc đến không thốt nổi tiếng nào, giáo sư Phương Tân nở một nụ cười bí hiểm: "Ngay ngày thứ hai, sau khi Đức Nhân lão gia và Đức Ni Đại Lạt ma đưa ra kết luận, tôi đã nói suy nghĩ của mình cho Đức Nhân lão gia, được sự đồng ý của ông ấy, tôi liền lập tức liên hệ với đoàn trưởng Thứ Nhân, Đức Nhân lão gia cũng đích thân gọi điện tới lãnh đạo ở Lhasa. Đáng lẽ nếu muốn tổ chức đoàn dò đường, toàn bộ thành viên đều phải được chọn lựa từ bộ đội đặc chủng, nhưng vì sức ảnh hưởng của Đức Nhân lão gia và nhiều nhân tố khác, cấp trên cuối cùng cũng đã chấp thuận, trước khi các anh về đây, chúng tôi đã chiêu mộ tinh anh trên toàn quốc, bắt đầu tập trung về chỗ Ban Giác Thứ Nhân rồi. Ba Tang cũng đã tới đội huấn luyện đặc biệt, đang kể lại mọi chuyện anh ta gặp phải cho các chuyên gia mới đến để dựa vào đó sắp xếp một số vấn đề trong giáo trình huấn luyện."
Gương mặt Trác Mộc Cường Ba tràn trề kinh ngạc pha lẫn hưng phấn, chừng như chỉ hận không thể đến đội huấn luyện đặc biệt ngay lập tức vậy, gã kích động nói: "Thì ra, thầy… thầy sớm đã chuẩn bị hết cả rồi, thầy giáo? Tốt quá rồi, thật là tốt quá rồi." Trác Mộc Cường Ba mừng rỡ đến nỗi cứ vặn chặt hai tay vào nhau.
Giáo sư Phương Tân nói: "Đừng vui mừng quá sớm, đợt huấn luyện đặc biệt này rất khắc nghiệt đấy, còn chúng ta thì căn bản không thể biết là lúc nào mới thông qua được. Rất có khả năng là lúc chúng ta còn đang khắc khổ huấn luyện, đối thủ đã tìm thấy thần miếu mà lấy đi hết cả mọi thứ rồi."
Đường Mẫn đột nhiên cất tiếng: "Có còn con đường thứ ba không?"
"Còn chứ," giáo sư Phương Tân điềm đạm nói, "bỏ cuộc." Đường Mẫn lè lưỡi, không dám nói gì thêm nữa.
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi có lòng tin, trước khi chúng tìm thấy Bạc Ba La thần miếu chúng ta có thể hoàn thành đợt huấn luyện đó."
"Đúng vậy, chúng tôi có lòng tin, nhất định có thể hoàn thành." Đường Mẫn cũng nói.
"Hử?" giáo sư Phương Tân quay đầu lại, nghiêm khắc nói, "Cái gì cơ? Cô còn muốn đi nữa à? Lần này cô gây hoạ chưa đủ chắc? Suýt chút nữa cô làm cả ba người chết ở Khả Khả Tây Lý rồi đó."
Vành mắt Đường Mẫn đỏ lựng lên, ngữ khí của giáo sư Phương Tân cực kỳ nặng nề, Trác Mộc Cường Ba bị kẹt giữa hai người, không biết phải an ủi Đường Mẫn thế nào, cũng không biết nên làm sao giải thích với giáo sư Phương Tân. Bầu không khí gượng gạo bao trùm trong mấy phút, cuối cùng Đường Mẫn "hức hức" khóc oà lên: "Hu hu, không… không phải cháu cố ý mà. Oa…"
Đường Mẫn đau lòng khóc oà lên, nhưng giáo sư Phương Tân lòng dạ sắt đá, một lời nhẹ nhàng an ủi cũng quyết không nói, Trác Mộc Cường Ba vắt cả óc ra, mài rách cả môi, cuối cùng cũng thuyết phục được giáo sư Phương Tân đồng ý cho Đường Mẫn tham gia huấn luyện đặc biệt, còn chuyện có thể thông qua huấn luyện hay không thì tính sau. Giáo sư Phương Tân đưa mắt nhìn Đường Mẫn gục đầu vào ngực Trác Mộc Cường Ba khóc tấm tức, thầm thở dài trong lòng, ông hiểu rất rõ học trò này của mình, bình thường gã ta tính tình lạnh nhạt, rất ít động lòng với ai, nhưng một khi đã động lòng thì lại vô cùng sâu đậm, giờ muốn tách rời gã và Đường Mẫn xem ra không phải chuyện dễ dàng rồi.
Về nhà gặp cha mẹ, Trác Mộc Cường Ba kiên quyết biểu thị mình sẵn sàng thực hiện chuyến thám hiểm lớn trong đời này, đối với quyết định của gã, lần này thì thái độ của cha mẹ hoàn toàn khác với những lần trước đó, Đức Nhân lão gia vô cùng tán đồng, trở thành người ủng hộ mạnh mẽ của gã, còn bà Mai Đoá mẹ gã lại đau lòng rơi lệ. Ngày hôm sau, trước khi Trác Mộc Cường Ba chuẩn bị tham gia huấn luyện đặc biệt, cha gã, Đức Nhân lão gia, nghiêm nghị đích thân đeo cho gã ba bùa hộ thân của gia tộc Đức Nhân, một thanh thập tự kiếm bằng đồng tượng trưng cho cát tường như ý.
Thanh thập tự kiếm đống to bằng bàn tay ấy giáo sư Phương Tân cũng từng thấy qua, ông nghĩ có lẽ vật này ít nhất cũng phải trải qua lịch sử không dưới nghìn năm, là một văn vật hiếm thấy trên đời, hơn nữa nội hàm lịch sử của nó còn không thể đánh giá. Thân kiếm hình lăng trụ rất có tính tượng trưng, bên trên khắc bốn loại thú cát tường là sư tử gầm, rồng nhe nanh, hổ ra uy, đại bàng tung cánh, phía sau mỗi con thú đều có một hàng văn tự cổ quái, nghe nói là Tạng văn cổ đã thất truyền từ lâu; đốc kiếm cũng là một con thú, tư thế hiên ngang hùng dũng, nhe nanh múa vuốt, hơi giống Kỳ lân, nhưng đầu có ba góc, theo như Đức Nhân lão gia nói, thì con thú này tên gọi là Tam giác Tì hưu, là một loài lưỡng tính.
Sửa soạn hành trang xong, Trác Mộc Cường Ba lại một lần nữa bước vào hành trình mạo hiểm của cuộc đời mình trong nghìn vạn lời dặn dò của mẹ. Lần này khác với những lần trước, gã sẽ đến một thế giới mờ mịt không biết ra sao, lần này có lẽ gã sẽ rời ra nền văn minh nhân loại, tất cả đều phải dựa vào sức lực của chính mình, nhưng bước chân của gã vẫn chắc chắn mạnh mẽ như mọi lần trước đây, khiêu chiến với vận mệnh, theo đuổi lý tưởng, đó chính là tín niệm cả đời không bao giờ thay đổi của gã.
Trung tâm huấn luyện đặc biệt ở trong dãy Tung Sơn. Trên đường, núi tuyết dựa vào bầu trời xanh thăm thẳm, dòng sông nhỏ bên dưới vầng dương buổi ban mai tựa như dải lụa bạc, trên thảo nguyên rải rác những đàn bò đàn dê, cả một vùng đất mênh mông, bình yên và tràn đầy sự sống. Cơn gió mát lạnh thổi qua, mang theo một vầng mây trắng tinh khiết cũng cuốn đi mọi ưu phiền buồn bực trong lòng mọi người. Bất kể là ai chăng nữa, gió nhè nhẹ của cao nguyên, trong lòng đều trào dâng lên khát vọng muốn quỳ xuống bái lạy ngọn Tuyết Sơn (2) thần thánh thiêng liêng, trải tâm sự của mình trên mặt hồ tĩnh lặng yên bình kia. Trác Mộc Cường Ba nhìn bức tranh như trong câu chuyện đồng thoại trước mắt, trong lòng đầy những bất an và mong đợi đối với đợt huấn luyện đặc biệt lần này, cánh cửa sắt lớn của trung tâm huấn luyện đã ở gần ngay trước mắt, một cánh cửa mở ra tương lai mờ mịt.
(1) Pho sử thi nổi tiếng của dân tộc Tạng, hiện nay là bộ sử thi duy nhất trên thế giới còn được truyền miệng, đã lưu truyền hơn 1.000 năm nay, dài gấp ba lần sử thi Mahabharata của Ấn Độ.
(2) Chính là chỉ ngọn núi thần Cương Nhân Ba Tế của người Tạng.
Tinh anh tề tựu
Cơn gió lưng chừng núi từ từ thổi qua, tư duy Trác Mộc Cường Ba cũng dần trở nên tách bạch rõ ràng hơn, gã hỏi: "Thầy giáo, thầy nói xem, Bạc Ba La thần miếu này và Tứ Phương miếu lần trước cha tôi nhắc tới, chúng có quan hệ gì với nhau không nhỉ?"
Giáo sư Phương Tân tỏ ý khen ngợi, gật đầu nói: "Không sai, tôi cũng từng hỏi câu hỏi này, tại sao lại gọi là Bạc Ba La thần miếu chứ? Tại sao nó lại có báu vật nhiều như biển lớn? Nếu nói là Bạc Ba La thần miếu, vậy thì khả năng lớn nhất là vào khoảng thời gian diễn ra cuộc vận động Diệt Phật…"
"Có phải Thánh giáo đã chuyển bảo bối trong Tứ Phương miếu tới Bạc Ba La thần miếu hay không, đây là nghi vấn lớn nhất của chúng ta!" Trác Mộc Cường Ba tiếp lời. Giáo sư Phương Tân mỉm cười gật đầu khe khẽ, lúc này, ba người đã tới một doanh trại ẩn mật trong núi.
Đứng ngoài cửa chờ sẵn bọn họ là Trương Lập và Ba Tang mặt đầy râu ria lởm chởm. Trong lúc Ba Tang và anh trai La Ba đang nói chuyện gì đó, Trương Lập hồ hởi nói: "Cường Ba thiếu gia, anh đoán xem tôi gặp ai ở đây nào? Nhất định là anh không đoán được đâu."
Trác Mộc Cường Ba lắc lắc đầu, Trương Lập lại nói: "Ra đây đi, lính trinh sát." Nhạc Dương liền mang theo nụ cười rực rỡ như mặt trời của anh ta bước đến, chào đúng theo kiểu nhà binh: "Báo cáo! Đội viên đội huấn luyện đặc biệt Nhạc Dương có mặt!"
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười, đưa tay ra, đợi mọi người giới thiệu một lượt xong, Nhạc Dương nói: "Tiến sĩ Cổ Tuấn Nhân đang đợi mọi người, vào trong trước đã."
Giáo sư Phương Tân thấp giọng lẩm bẩm: "Ồ, hoá ra là ông ấy."
Trác Mộc Cường Ba quay đầu lại, giáo sư Phương Tân liền nói: "Tiến sĩ Cổ Tuấn Nhân,viện sĩ Viện Khoa học Trung Quốc, nghiên cứu viên của Bảo tàng Cố Cung, tiến sĩ ngành Cổ văn vật, cố vấn thường vụ Đội Khảo cổ Quốc gia Trung Quốc, cố vấn Đội Khảo sát Nam Cực, hội trưởng danh dự của Hội những Người Sống sót nơi Hoang dã Trung Quốc."
Đường Mẫn lè lưỡi nói: "Oa, nghe tên tôi đã biết là nhân vật rất có tiếng tăm rồi." Giáo sư Phương Tân lại nói: "Có điều vị tiến sĩ Cổ này đã bảy mươi tuổi rồi, ông ấy là bạn tốt của một thầy giáo của tôi, chắc là không thể tham gia hành động cùng chúng ta đâu."
Nhạc Dương nói: "Giáo sư hiểu rõ tiến sĩ Cổ nhỉ. Ông ấy cũng không tới đây đâu, chỉ là dùng điện thoại truyền hình liên lạc với chúng ta thôi."
Vào phòng truyền thống đa phương tiện của doanh trại, chỉ thấy trên màn ảnh có một ông già tuổi cổ lai hy ngồi trên sofa, chào hỏi mọi người rất ân cần. Ông già cất tiếng hỏi trước: "Phương Tân, anh cũng ở đây à? Nghe nói nghiên cứu về loài chó của anh đã đạt tới trình độ hàng đầu thế giới rồi phải không. Nghĩ lại năm đó anh chỉ chung tình với mỗi ngành sinh vật học, tôi bảo anh theo tôi học khảo cổ anh không chịu, hừ, giờ lớn chừng này tuổi rồi, còn muốn đi thám hiểm cơ à? Lại nhớ đến nắm xương già này rồi hả?"
Giáo sư Phương Tân túng cười ngượng nghịu: "Tiến sĩ Cổ, việc này, kha kha, em thì hàng đầu cái nỗi gì chứ, chỉ là các đồng nghiệp trên thế giới cùng giao lưu trao đổi thôi. Lần này đi thám hiểm, cũng là vì nghiên cứu học thuật thôi mà. Kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã của tiến sĩ Cổ rất phong phú, có thầy trợ giúp, chúng em nhất định sẽ thu hoạch được không ít sau đợt huấn luyện này."
Tiến sĩ Cổ nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp: "Mấy thứ anh gửi tới, tôi đều xem qua cả rồi, tất cả đều là tinh phẩm, nếu lần này các anh thành công, giá trị của phát hiện nhất định sẽ làm chấn động cả thế giới. Tôi giờ tuổi đã cao, nếu không, thật cũng muốn đích thân tham gia hoạt động khảo sát lần này lắm đấy. Phải rồi, anh chàng cao to bên cạnh kia, anh chính là người khởi xướng và tài trợ cho lần hành động này phải không? Xin lỗi nhé, tôi giành quyền chỉ huy của anh mất rồi. Kha kha!"
Tiến sĩ Cổ đổi giọng nghiêm túc nói: "Lần khảo sát này được nhà nước hết sức coi trọng, thế nên mới đặc biệt kéo lão già tôi ra làm phó tổng chỉ huy, cũng là tổng chỉ huy huấn luyện cho các anh, tất cả trang thiết bị cần thiết đều do nhà nước cung cấp, hành động cũng phải tuyệt đối phục tùng chỉ huy, nếu ai phạm quy, chúng tôi có thể khai trừ người đó ra khỏi đội khảo sát bất cứ lúc nào. Bây giờ, tôi muốn hỏi mọi người vài câu."
Tiến sĩ Cổ lấy ra một tập tài liệu, đọc lên: "Ừm, Trác Mộc Cường Ba, người Tạng. Rất tốt, tôi hỏi anh, anh có biết hành trình lần này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm không?"
Trác Mộc Cường Ba gật đầu: "Tôi biết."
Tiến sĩ Cổ lại hỏi tiếp: "Các anh là người đi trước mở đường, bất cứ lúc nào cũng bị đe doạ tới tính mạng, cả cái chết mà anh cũng không sợ sao?"
Trác Mộc Cường Ba đáp như chém đinh chặt sắt: "Sợ!"
Tiến sĩ Cổ liền hỏi: "Vậy tại sao anh còn muốn đi?"
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Vì tín ngưỡng của tôi."
Tiễn sĩ Cổ nhìn chằm chằm vào Trác Mộc Cường Ba một lúc lâu, nói: "Được lắm, có tín ngưỡng của mình, đời người sẽ không còn trống rỗng cô quạnh nữa. Phương Tân thì tôi không hỏi nữa, anh đã từng hiến mấy ngón tay cho nghiên cứu về loài chó, cũng bảy tám lần vào sinh tử, ngại gì thêm một lần này nữa, phải không? Ồ, cô bé con này, cháu cũng muốn tham gia đội khảo sát lần này cơ à?"
Đường Mẫn gật đầu, tiến sĩ Cổ lại hỏi: "Vậy tại sao cháu muốn tham gia hành động lần này thế?"
"Vì tình yêu!" Đường Mẫn không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay.
Tiến sĩ Cổ cười cười nói: "Ha ha, thấy chưa, lý do của cô bé con này đầy đủ hơn hai người các anh nhiều đấy. Ừm, được đấy, bé con à, ta ủng hộ cháu về mặt tinh thần. Có điều, hoạt động khảo sát lần này khó khăn hơn tất cả những lần khảo sát có tính chất thám hiểm trước đây, hệ số nguy hiểm của mọi người thậm chí còn có thể cao hơn đội khảo sát Nam Cực nữa, vì vậy, dựa vào tố chất và điều kiện sức khoẻ của cháu, cháu không thích hợp để tham gia hành động lần này đâu."
Đường Mẫn dẩu môi lên nói: "Ông ơi, thật là trọng nam khinh nữ."
Một tiếng "ông ơi" nũng nịu của Đường Mẫn làm tiến sĩ Cổ cười nheo cả mắt lại, vội vàng nói ngay: "Kha kha, tuy ông cao tuổi một chút, nhưng tư tưởng thì vẫn là tư tưởng Trung Quốc mới đấy nhé, không đến nỗi còn quan niệm phong kiến đâu. Ha ha, ông không gạt cháu gái, nhưng lần hành động này thực sự không thích hợp với cháu, những người chúng ta cần đều là thanh niên trai tráng, thám hiểm là công việc rất cần sức khoẻ, không có thể lực thì sẽ nguy hiểm lắm đấy."
Đường Mẫn vội nói: "Cháu, cháu có sức khoẻ." Cô đột nhiên bịa ra một chuyện, "Trước đây cháu cũng thường theo anh trai đi thám hiểm mà."
Trác Mộc Cường Ba biết rõ, tuy anh trai của Đường Mẫn là một người đam mê thám hiểm đến cuồng nhiệt, nhưng cô em gái này của anh thì lại rất ngoan ngoãn ở trường học hành, chưa bao giờ đi thám hiểm dù chỉ một ngày. Nhưng trong lòng gã lại đang rất mâu thuẫn, không bóc mẽ cô mà chỉ thầm nhủ: "Nếu quả thực không được thì cũng đành thôi, để hôm khác khuyên giải Mẫn Mẫn vậy."
Tiến sĩ Cổ hỏi: "Với anh trai cháu à? Anh trai cháu là ai?"
Đường Mẫn đáp ngay: "Anh trai cháu là Đường Thọ, anh ấy hay đi thám hiểm lắm."
"Đường Thọ?!" tiến sĩ Cổ đột nhiên lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, nói: " Anh chàng hay lên tạp chí đấy hả? Ừm, anh chàng này, tôi có gặp một lần hồi năm năm trước rồi, chúng tôi còn trao đổi về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã và thám hiểm nữa. Lúc đó tôi đã quả quyết rằng, trong các nhà thám hiểm Trung Quốc, anh ta không xếp hàng thứ nhất thì cũng phải ngồi ghế thứ hai. Đúng là cháu từng đi thám hiểm với anh trai rồi đấy chứ?"
Đường Mẫn chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu cái rụp. Tiễn sĩ Cổ lẩm bẩm: "Anh trai cháu là kỳ tài hiếm có trong giới thám hiểm, chỉ là tâm tư nặng nề quá, thứ gì cũng muốn chiếm làm của riêng, mà những thứ ấy lại cực kỳ nguy hiểm, hy vọng anh ta không gặp phải vấn đề gì trong khi thám hiểm. Nếu cháu đã nói từng cùng anh trai đi thám hiểm rồi, vậy thì cứ ở lại huấn luyện thử hai ngày coi sao rồi tính sau." Đường Mẫn ngấm ngầm nháy mắt với Trác Mộc Cường Ba, ý chừng muốn nói may mà tiến sĩ Cổ không biết cô chưa bao giờ cùng anh trai đi thám hiểm hết, và cả chuyện giờ anh trai cô còn đang nằm ở bệnh viện tận bên Mỹ nữa.
Tiến sĩ Cổ lại nói tiếp: "Vì sức khoẻ tôi không được như trước nữa, lần này không thể đích thân tới chỉ đạo huấn luyện kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã cho mọi người, tôi đã uỷ thác một học trò của tôi tới hướng dẫn các bạn. Cô ấy từng làm sĩ quan huấn luyện trong quân đội, hiểu rõ môi trường cao nguyên Thanh Tạng, phương pháp huấn luyện cũng rất riêng biệt, lúc này cô ấy đã trên máy bay tới Lhasa rồi, tin rằng không bao lâu nữa sẽ tới chỗ mọi người, hy vọng mọi người có thể hoà hợp với nhau, còn tôi, sẽ ở Hải Nam chỉ huy từ xa thôi. Kha Kha."
Trác Mộc Cường Ba chợt hỏi: "Không biết tổng chỉ huy lần hành động này là ai vậy?"
Tiến sĩ Cổ cười cười nói: "Ừm, là một cán bộ hành chính, người ta còn công vụ bộn bề, giờ đang họp ở Bắc Kinh, có điều, người đó đã hứa là nhất định sẽ kịp tới tham gia đợt huấn luyện đặc biệt này. Tôi không tiện tiết lộ quá nhiều, tới lúc ấy mọi người sẽ biết cả thôi, trong lần hành động này, cộng thêm học trò của tôi là trong quân đội tổng cộng rút ra ba người, bọn họ sẽ là chủ lực hành động, còn các anh có bốn người, nhiều hơn một. Nhiệm vụ chủ yếu của các anh là dẫn đường, quan hệ đã rõ ràng chưa? Ngoài ra còn có hai người nữa cũng giúp đỡ cho mọi người, một là trợ thủ lâu năm của tôi, một là đại biểu của phía tôn giáo Tây Tạng, dù sao đây cũng là vụ việc có quan hệ rất lớn đến giáo lý cổ đại của người Tạng mà, tin rằng vị đó có thể đưa ra những chỉ dẫn từ phương diện tôn giáo mà chúng ta không nghĩ tới được."
Giáo sư Phương Tân liền nói ngay: "Ồ, trợ thủ mà tiến sĩ Cổ nói đế, có phải là Ngải Lực Khắc không?"
Tiến sĩ Cổ gật gật đầu, giáo sư Phương Tân lại nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Trác Mộc Cường Ba thấp giọng hỏi: "Thầy giáo, thầy giáo biết anh ta à?"
Giáo sư Phương Tân gật đầu: "Ừm, Ngải Lực Khắc là một người Tân Cương rất nhiệt tình, nhỏ hơn tôi mười tuổi, anh sẽ thích anh ta cho mà xem. Năm đó anh ta là người nổi bật nhất được tiến sĩ Cổ đích thân tuyển lựa trong hàng ngũ các thành viên trẻ tuổi của đội khảo sát, đương nhiên, từng trẻ tuổi thôi, giờ anh ta đã có thể độc lập đứng ra làm người phụ trách những nhiệm vụ khảo sát quan trọng rồi. Mười năm trước, khi tôi vào Tây Tạng lần thứ năm đã từng hợp tác với anh chàng này, thực sự là một người có kinh nghiệm khảo sát thám hiểm cực kỳ phong phú đấy."
Tiến sĩ Cổ có vẻ đắc ý nói: "Chà, vậy hả? Có điều học trò kia của tôi thì nhất định anh không biết đâu, con nhỏ đó mới là học trò đắc ý nhất của tôi đó. Được rồi, mọi người vừa mới tới nơi đã bị lão già lắm điều này hỏi cho một tràng, hẳn là cũng mệt rồi, giờ hãy đi nghỉ trước đi, làm quen với hoàn cảnh và đồng đội của mọi người, nói không chừng sau này các bạn sẽ nương tựa lẫn nhau để sinh tồn đó."
Giáo sư Phương Tân nói: "Tiến sĩ Cổ, còn một chuyện nữa…"
Tiến sĩ Cổ lắc đầu ngắt lời: "Được rồi, có chuyện gì thì đợi Ngải Lực Khắc và Cánh Nam đến rồi nói với họ là được, tôi cũng phải uống thuốc rồi. Bọn họ sẽ luôn cập nhật báo cáo về tình hình của mọi người với tôi, một lần nữa chúc mọi người huấn luyện thuận lợi, sớm tới ngày hoàn thành nhiệm vụ khảo sát lần này."
Hình ảnh trên màn hình biến mất, ba người ra khỏi phòng truyền thông. Trương Lập và Nhạc Dương đợi bên ngoài cùng cất tiếng hỏi: "Thế nào? Tiến sĩ Cổ hỏi mọi người những câu hỏi quái dị gì thế?"
Trác Mộc Cường Ba hờ hững kể lại tình hình một lượt, gã thấy hai anh em Ba Tang và La Ba đang đứng ở đằng xa, liền bước tới, La Ba dặn dò hai người vài câu vắn tắt, rồi còn phải vội về nhà sắp xếp cho những người đến xin gặp Đức Nhân lão gia. Trác Mộc Cường Ba chìa tay ra nói: "Rất vui vì anh gia nhập với chúng tôi."
Ba Tang không hề tiếp nhận sự thiện chí của gã, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi tới đây không phải để giúp anh." Anh ta đưa mắt nhìn theo dáng lưng anh trai mình, nói tiếp, "Là các người tự muốn tìm lấy cái chết, tôi chẳng qua chỉ là người dẫn đường mà thôi. Coi như là để báo đáp Đức Nhân lão gia đã chiếu cố cho anh trai tôi cũng được."
Ba Tang cao ngạo nhìn về nơi xa xăm nào đó, trong cả đám người này, chỉ có mình anh ta là người đã trải qua đoạn hành trình chết chóc ấy, chỉ có anh ta mới biết nơi đó đáng sợ tới nhường nào, khi gương mặt râu ria xồm xoàm đặc trưng của anh ta vểnh lên nhìn bầu trời bằng ánh mắt lạnh lùng, không ai biết được trong lòng Ba Tang đang nghĩ đến điều gì cả.
Nhạc Dương nhìn Ba Tang, nhạt giọng hỏi: "Đó là ai vậy? Sao mà kiêu ngạo thế?"
Trương Lập nói: "Là em trai của chú La Ba, nghe nói anh ta từng đến nơi chúng ta cần đến, nhưng sau đó bị kích động quá mạnh dẫn đến mất trí nhớ cục bộ. Lần hành động này của chúng ta, phải nhờ anh ta dẫn đường đó." Nhạc Dương nghe vậy thì khẽ nhíu đôi mày lên.
Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba đợi tới sau bữa cơm trưa, huấn luyện viên mà tiến sĩ Cổ đã nhắc kia mới thong dong đi tới. Một nam một nữ, người nam cao chừng mét bảy, tóc xoăn nâu nâu, gương mặt chữ điền như được căng thêm một tầng da trâu, sớm đã bị các thể loại khí hậu khắc nghiệt mài giũa cho như tờ giấy ráp, xem ra có vẻ già dặn hơn tuổi năm mươi của mình, nhưng cũng giống như giáo sư Phương Tân, dưới hai hàng lông mày lưỡi mác là một đôi mắt nhìn xa trông rộng; còn người nữ, xem ra chỉ tầm hai ba mươi tuổi, mặt trái xoan rất tiêu chuẩn, đôi mắt sắc dưới hàng lông mày lá liễu toát lên vẻ lạnh lùng, mái tóc dài xoã ngang vai tung bay trong gió, áo gió mỏng bay phần phật càng tôn thêm thân hình của cô, nhìn thật đúng là hiên ngang mạnh mẽ.
Giáo sư Phương Tân thấy Ngải Lực Khắc, liền mỉm cười bước đến đón, hai người từ xa đã vẫy tay chào nhau, còn Trương Lập và Nhạc Dương vừa nhìn thấy cô gái kia, đều trợn tròn mắt, gần như cùng lúc thốt lên: "Thiết quan âm!" "Thạch nương tử!" sau đó cả hai lại cùng lúc nhìn điệu bộ kinh hoàng của nhau hỏi tiếp, "Anh biết cô ta à?" rồi hai người lại gần như cùng lúc ủ rũ đáp, "Đương nhiên rồi, đó là sĩ quan huấn luyện của chúng tôi mà."
Ngữ khí Đường Mẫn có vẻ bất mãn: "Cô gái này sao mà trẻ quá vậy?"
Trác Mộc Cường Ba cũng kinh ngạc hỏi: "Cô ta là sĩ quan huấn luyện của các anh à?"
Nhạc Dương rụt rè đáp: "Ừm, cô ấy, cô ấy từng dạy chúng tôi phương pháp lùng bắt quân địch."
Giọng Trương Lập cũng nhỏ hẳn đi: "Cô ấy, cô ấy dạy chúng tôi kỹ năng cận chiến, đáng sợ lắm."
Nhạc Dương nói: "Có biết ở chỗ chúng tôi người ta nói thế nào không? Người đàn bà này lạnh lùng như băng tuyết, có cánh tay sắt và trái tim của bọ cạp, đối với binh sĩ chẳng khác gì với kẻ thù, bị cô ta huấn luyện thì gần như là chịu đựng hình phạt đó."
Trương Lập thấp giọng nói: "Chỗ các anh còn đỡ đấy, lúc cô ta làm sĩ quan huyến luyện ở chỗ bọn tôi, hễ nhắc đến cô ta là ai nấy đều đã giật mình thon thót rồi, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng nữa. Không biết ở chỗ bọn anh có nghe qua chuyện này chưa, người đàn bà này theo chủ nghĩa độc thân đấy, cô ta căn bản chẳng để mắt đến đàn ông đâu."
Nhạc Dương cũng nhỏ giọng nói: "Ồ, chuyện này thì tôi chưa nghe bao giờ, sao các anh biết được thế?"
Trương Lập càng hạ thấp giọng hơn: "Nghe tên là biết rồi còn gì, Lữ Cánh Nam, Cánh nghĩa là cạnh tranh, nam tức là đàn ông còn gì. Thế còn không phải là ý muốn phân cao thấp với đàn ông hay sao."
Hai người càng nói càng nhỏ giọng, giống như hai kẻ làm chuyện xấu đang ngấm ngầm bàn luận, đến đoạn sau thì Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn vểnh tai lên cũng không nghe được nữa. Đường Mẫn lớn tiếng chất vấn: "Làm gì mà hung tàn thế chứ, dù nhìn thế nào thì tuổi người ta cũng đâu có lớn lắm!"
"Ấy!" Trương Lập và Nhạc Dương liếc trộm Lữ Cánh Nam ở đằng xa một cái. Trương Lập lại nơm nớp nói: "Đừng có nói to thế, tai cô ta thính lắm đấy."
Nhạc Dương cũng nói: "Người đàn bà đó rất giỏi gìn giữ nhan sắc, đừng thấy cô ta trông trẻ trung mà lầm tưởng, thực ra đã ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi đầu rồi đó."
Trác Mộc Cường Ba thoải mái nói: "Thì ra là một cô gái già độc thân, có thể cô ấy hơi trái tính trái nết và nóng nảy một chút, nhưng nhất định là không đáng sợ như các anh nói đâu. Tôi chỉ thấy vẻ u sầu thấp thoáng trên gương mặt kia thôi, chẳng qua chỉ là một đoá hoa sắp tàn úa, đang khổ sở đợi chờ người đến hái trong gió cuối cùng mà thôi." Đường Mẫn liền vênh mặt lên, lườm Trác Mộc Cường Ba một cái sắc như dao.
Trương Lập và Nhạc Dương đều hoảng hốt trợn tròn mắt, ngẩn ra nhìn Trác Mộc Cường Ba, vẻ mặt ấy rõ ràng là đang nói: "Anh mà nghĩ như vậy là chết chắc rồi, hết thuốc chữa rồi." Ba Tang đứng xa xa lạnh lùng nở một nụ cười chế nhạo.
Lúc này, Lữ Cánh Nam đã lại gần, Trác Mộc Cường Ba nhìn thế nào cũng không thấy người đàn bà này đáng sợ, vẻ lạnh lùng trên gương mặt ngược lại khiến cô toát lên một thứ khí chất hết sức đặc biệt. Nếu nói Đường Mẫn là một con thiên nga trắng thanh nhã, vậy thì Lữ Cánh Nam chính là một con chim ưng săn oai vệ, ánh mắt dữ dội đầy uy lực. Không đợi Lữ Cánh Nam đến trước mặt, Trương Lập và Nhạc Dương đã bước lên một bước, thấp tha thấp thỏm như thỏ con trông thấy sói, nở một nụ cười bất an: "Giáo quan." "Giáo quan."
Chương trước | Chương sau