Có người nói, lúc bạn yêu một người, anh ấy có lẽ sẽ thay đổi cả cuộc đời bạn.
bạn đang xem “Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vậy nếu như bạn yêu phải một người đàn ông vừa chính trực lại vừa vĩ đại thì sao?
Hàn Vũ Mông cảm thấy, anh ấy sẽ khiến mọi thứ xung quanh bạn trở nên tốt đẹp hơn.
Lúc trời chạng vạng, hai người dạo bước đến dưới một gốc cây bên cạnh hẻm núi nhỏ. Phía trước là vách đá cheo leo thê lương dốc đứng, sau lưng là vô số lều trắng của tổ chức bác sĩ không biên giới tượng trưng cho hy vọng và cứu trợ. Ánh chiều tà đỏ như máu treo ở phía tận cùng sa mạc. Mỗi lần đến thời khắc này, Hàn Vũ Mông sẽ càng thêm sâu sắc cảm nhận được, trước mặt thiên nhiên to lớn, đời người nhỏ bé và ngắn ngủi đến thế. Chỉ bởi vì có sự bầu bạn của anh, mới có thể vun đắp trọn vẹn ý nghĩa của vĩnh hằng.
Đối với Hàn Vũ Mông mười tám tuổi mà nói, tình yêu này lại nhiều thêm một loại phong phú vượt quá tuổi tác.
Cô thích loại phong phú này. Thích tất cả những chuyện có liên quan tới anh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Tử Ngộ ngắm gương mặt nhỏ bé có vẻ đăm chiêu của bạn gái, cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt cô. Hàn Vũ Mông bị anh hôn mãi đến khi cười rộ lên, giơ tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên. Dưới gốc cây buổi chiều tà, duy nhất chỉ có hai người bọn họ yên tĩnh ôm hôn nhau, chiếc bóng quấn quýt kéo dài đổ xuống mặt đất đỏ sẫm sau lưng.
Anh thích nhất là hôn lên mắt cô. Hàn Vũ Mông nghĩ, loài hoa anh thích nhất là hoa cẩm chướng, ghét nhất là mùi mốc meo khi mở tủ sách lâu năm, xem thường nhất là những bác sĩ vì lợi ích mà từ bỏ đạo đức nghề nghiệp.
Địa điểm làm tình anh thích nhất rất truyền thống, là ở trên giường. Nhưng bọn họ cũng đã từng ở trên ban công tràn ngập sương mù của biệt thự trong rừng làm tình, ở trong lều trại của sa mạc cũng đã từng làm, thậm chí ở ghế sau chiếc Lexus của anh cũng hết sức triền miên… Cô cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, bởi vì cô hiểu rõ tất cả những sở thích của anh, thân mật giống như cả hai sát nhập thành một thể vậy.
Bọn họ nhất định sẽ yêu nhau mãi mãi. Cô nghĩ, còn có gì có thể thay đổi bọn họ nữa?
Phó Tử Ngộ ôm lấy cô gái mình yêu thương, đối mặt với trời đất rộng lớn bao la và hoang vu này, đang suy nghĩ điều gì?
Anh nghĩ, thì ra cô không giống như anh vẫn thường nghĩ. Anh cho rằng tiểu thư lớn lên ở Mỹ, cho dù chính trực lương thiện, nhưng chưa chắc có thể chịu đựng được cực khổ ở châu Phi. Có điều cô lại theo bước anh, làm mọi việc rất tốt.
Anh nghĩ, đợi cô lớn thêm một chút, tốt nghiệp đại học xong, anh sẽ lập tức cầu hôn cô. Ừm… thời gian còn tận bốn năm, thật là khó khăn. Hay là đính hôn trước cũng là một ý kiến không tồi.
Cô gái bé nhỏ của anh, khiến anh không nhịn nổi nữa rồi.
Anh yêu cô, từ lúc còn ấu thơ, giống như yêu linh hồn của chính mình. Nhịn không được muốn cưới cô về nhà, cứ như vậy mà trân trọng cất giấu cả đời, thật tốt biết bao?
***
Mỗi lần phá xong một vụ án, danh tiếng của Bạc Cận Ngôn tại FBI ngày càng tăng, trợ giúp bọn họ phá án ngày càng nhiều. Lần đầu tiên anh bị thương, là do một viên đạn của tên bắt cóc bắn ra, đâm xuyên qua cánh tay. Anh không chịu để bác sĩ của cảnh sát băng bó, mà trực tiếp đi tìm Phó Tử Ngộ.
Phó Tử Ngộ nhìn cánh tay bê bết máu của bạn, liền nhíu mày: “Không phải cậu nói, chỉ phụ trách phân tích, không làm hoạt động thể lực à? Thế sao lại còn bị thương?”
Bạc Cận Ngôn thản nhiên nhìn anh một cái: “Lẽ nào nhìn thấy tội phạm chạy trốn trước mặt tôi, tôi còn phải lùi ba bước?”
Phó Tử Ngộ cười bất đắc dĩ. Cái tên này lúc nào cũng nói năng hùng hồn lý lẽ như thế. Thật ra anh sớm đã nghe bạn bè ở FBI báo tin rồi. Rõ ràng là do Bạc Cận Ngôn thư sinh yếu đuối, mới bị tên bay đạn lạc làm ngộ thương.
Băng bó vết thương xong, Bạc Cận Ngôn bước xuống giường bệnh, cúi đầu nhìn băng vải trên cánh tay, còn khẽ nhíu mày: “Thật xấu xí.” Phó Tử Ngộ căn bản không thèm để ý đến bạn, lúc này bạn gái gọi điện đến, hẹn anh tối nay đi ăn cơm.
Cúp điện thoại xong, anh hỏi Bạc Cận Ngôn: “Có muốn đi cùng không? Đi với Linda.”
Đúng như anh dự đoán, Bạc Cận Ngôn dứt khoát từ chối: “Không có hứng thú.”
Lúc này tính cách gà mẹ của Phó Tử Ngộ đã hoàn toàn hiện nguyên hình, rất tự nhiên hỏi: “Vậy tối nay cậu ăn gì?”
Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác, thản nhiên trả lời: “Tên tội phạm của vụ án này cũng trúng đạn, còn đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi muốn đi qua đó.”
Phó Tử Ngộ vốn đang sắp xếp dụng cụ trong tủ thuốc, vừa nghe thấy lời này, khẽ giật mình. Anh thất thần trong vài phút, lại không thoát khỏi ánh mắt của Bạc Cận Ngôn. Mà cậu ấy chỉ bình tĩnh nhìn anh một cái, rồi rời đi.
Tối hôm đó lúc Phó Tử Ngộ đi ăn cùng bạn gái luôn có chút tâm thần không yên. Bạn gái hỏi: “Anh bị sao vậy? Có phải do công việc áp lực quá lớn không?”
Phó Tử Ngộ cười cười: “Không có gì, chỉ là nhớ lại một chuyện rất lâu trước kia. Xin lỗi hôm nay tâm trạng của anh không tốt, lát nữa sau khi ăn xong anh sẽ đưa em về nhà.”
Bạn gái nhìn gương mặt anh tuấn khẽ cười của anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng trầm mặc.
Có người từng nói với cô, trong lòng người đàn ông này có một cái động, nếu như cô cẩn thận lắng nghe, sẽ nghe thấy tiếng vang trong cái động trống rỗng đó.
Có lẽ anh sẽ yêu thương chiều chuộng cô như báu vật trên thế gian này, nhưng cô vĩnh viễn cũng không thể tiến vào lòng anh.
Hôm Bạc Cận Ngôn xảy ra chuyện, là một ngày thứ sáu mặt trời sáng lạn.
Hôm đó vốn tất cả đều rất bình thường. Phó Tử Ngộ đi làm và tan làm như thường lệ, sau đó anh đi đến nhà hàng Nhật mua thức ăn mà Bạc Cận Ngôn thích, hơn nữa còn cảm thán bản thân mình sống như bảo mẫu của một đứa trẻ.
Lúc điện thoại của trợ lý Bạc Cận Ngôn gọi đến, cảm giác duy nhất của Phó Tử Ngộ chính là mồ hôi lạnh đầm đìa.
Sự lạnh lẽo đó giống như thủy triều cuộn trào, từ từ lặng lẽ không tiếng động bò lên lưng anh. Anh nắm chặt điện thoại đứng trong hành lang không người, nghe thấy cậu trợ lý vội vàng nghiêm trọng nói: “Simon mất tích rồi.” Anh nhìn ánh tịch dương ngoài cửa sổ, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.
Cảm giác này giống như đã từng quen biết, sụp đổ, khắc vào tận xương tủy. Có lẽ rất nhiều năm trước kia đã từng xảy ra, nhưng lại giống như mới phát sinh ngày hôm qua.
Anh cũng như vậy, trong những ngày tháng vui vẻ rõ ràng gió yên biển lặng đó, đột nhiên nhận được một cú điện thoại báo mất tích.
Anh đã từng tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không mất đi. Nhưng ba ngày sau, nghe cuộc điện thoại đó, anh lại vĩnh viễn mất đi Joe.
***
Mấy ngày đầu Hàn Vũ Mông bị bắt cóc, cô vẫn luôn không rõ, người đàn ông đeo mặt nạ xấu xí kia rốt cuộc là ai.
Cô chỉ có thể bị nhốt chung với năm cô gái khác, kinh hoàng khiếp sợ và co lại trong lồng sắt, mong chờ lưỡi hái tử thần, sẽ không rơi xuống người mình đầu tiên.
Người đầu tiên bị sát thủ mặt nạ chém chết, là một cô gái mười lăm tuổi. Máu tươi lênh láng trên mặt đất, xương cốt vỡ vụn đang xảy ra trước mặt các cô. Hắn gần như rất mệt mỏi hoang mang, đứng trong đống huyết nhục đó, trầm mặc rất lâu. Các cô không dám thở mạnh, đến khóc cũng không thành tiếng.
Sau đó lại qua hai ngày, hắn giết thêm hai người nữa. Chỉ còn lại bốn cô gái còn sống, bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần giống như những đóa hoa tàn tạ. Hàn Vũ Mông chỉ có thể mỗi ngày cẩn thận từng chút, cố gắng không nghĩ tới, người chết tiếp theo nếu như là mình thì phải làm sao?
Ngày cuối cùng, tất cả dường như đều có điềm báo trước.
Hôm đó tên sát thủ mặt nạ rất nóng nảy, hắn cứ luôn xem tin tức. Những thông tin trên bản tin không còn nghi ngờ gì nữa khiến đám con gái đang bị giam cầm phấn khởi. Nghe nói FBI dưới sự giúp đỡ của một thiên tài tâm lý học tội phạm trẻ tuổi, công bố bức phác họa chân dung của hung thủ. Cuộc lùng bắt quy mô lớn đã được triển khai. Hàn Vũ Mông thậm chí còn dự cảm được, cảnh sát hôm nay sẽ tìm đến chỗ này.
Nhưng mà bóng tối trước khi bình minh đến, vĩnh viễn là đen tối nhất. Lúc chạng vạng, hắn đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ. Thậm chí có thể gọi là dịu dàng, đi đến trước lồng sắt dơ bẩn nhếch nhác, tuyên bố vận mệnh cuối cùng của bọn họ.
“Tao sẽ đi thuyền ra biển.” Hắn nói: “Tao sẽ được tự do, sẽ không chết dưới viên đạn ghê tởm của bọn cảnh sát đâu. Mà bọn mày… tao cho bọn mày một lựa chọn.”
Bốn cô gái bắt đầu căng thẳng cao độ lắng nghe. Sau đó hắn đưa ra một lựa chọn tàn khốc như thế này: “Tao sẽ thả ba người trong tụi bây, chỉ đưa một người lên thuyền. Người này, sẽ chết cùng tao trong biển lớn. Nhưng nếu không có người bằng lòng đi với tao, tao chỉ có thể giết cả bốn đứa.”
Trong cuộc đời mười chín năm cuộc đời ngắn ngủi của Hàn Vũ Mông, chưa bao giờ cô đau khổ như lúc này, bị nỗi tuyệt vọng vô cùng dày xé. Những cô gái khác đều trầm mặc, trong mắt bọn họ chỉ có nỗi kinh sợ và trốn tránh. Duy nhất chỉ có cô sau khi trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tôi đi với anh.”
Trong ánh mắt đồng tình và hổ thẹn lại giống như thoát được gánh nặng của các cô gái khác, hắn lại cười hỏi: “Tại sao?”
Hàn Vũ Mông nhất thời không trả lời được.
Tại sao?
Bởi vì… bởi vì bạn trai của cô, người cô yêu nhất, là bác sĩ cứu người chữa thương. Anh có thể lo lắng hết lòng chỉ vì muốn cứu tính mạng của người khác.
Cho nên, cô cũng giống như vậy. Bởi vì cô yêu anh sâu đậm như thế, giống như yêu linh hồn của chính mình vậy.
Sát thủ mặt nạ mang cô ra khỏi lồng giam, mang đến một căn phòng đóng kín khác. Chỗ này chỉ có một cái tivi, đôi mắt sau mặt nạ của hắn lại vô cùng vui sướng, vui sướng thưởng thức sự đau khổ của cô.
“Mày có thể gọi điện thoại cho hắn.” Hắn nói: “Tao rất công bằng, mày có thể gọi điện thoại cho người đàn ông mày yêu thương nhất. Đợi sau khi chúng ta ra biển, tao sẽ gửi băng ghi âm lại cho hắn.”
Nếu như nói sinh ly tử biệt khiến người ta hoảng hốt tuyệt vọng, vậy thì cú điện thoại di ngôn cuối cùng trong giờ phút này, đối với Hàn Vũ Mông mà nói, quả thực chính là ân điển. Cô gần như run rẩy rơi nước mắt, cầm điện thoại lên.
‘Vụ án sát thủ mặt nạ’ xảy ra năm 2007, ở Maryland Mỹ. Năm đó, thiên tài tâm lý Bạc Cận Ngôn còn chưa ai biết đến, sau khi xem tin tức có liên quan của phía cảnh sát, đã gửi thư đến FBI, phát họa bức chân dung tâm lý tội phạm của tên tội phạm. Bốn ngày sau, dưới sự trợ giúp của bức phác họa này, phía cảnh sát thành công phá án. Lúc bọn họ đi tới căn phòng nhỏ bên bờ biển giam giữ nạn nhân, cứu được ba người vẫn còn sống sót, đào được hài cốt của ba người khác, duy nhất chỉ có Hàn Vũ Mông và tên tội phạm vẫn mất tung mất tích. Đội tuần tra bờ biển lục soát hơn trăm dặm khu vực biển gần đó. Căn cứ vào tình hình thời tiết và xác tàu còn lại, cuối cùng xác định bọn họ gặp phải gió mạnh, thuyền tan người chết, xác chìm dưới biển.
Sau khi đào sâu nghiên cứu về bối cảnh của hung thủ, FBI cuối cùng hiểu rõ, tại sao hắn lại bắt cóc những cô gái này.
Vị hôn thê của hắn, ba năm trước bị lưu manh bắn trọng thương, hắn ra tay phòng vệ chính đáng bắn tên lưu manh đó. Sau đó, tên tội phạm và vị hôn thê của hắn đều được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Một đêm sau, tên tội phạm được cứu sống, còn vị hôn thê của hắn lại qua đời.
Hắn giết ba cô gái kia, chính là người nhà của mấy bị bác sĩ chữa trị hôm đó. Còn bốn cô gái khác, cho dù không có quan hệ gì với hắn, nhưng cùng là con gái hoặc người yêu của bác sĩ. Bao gồm cả bạn gái của Phó Tử Ngộ, ngôi sao mới nổi, thanh niên kiệt xuất nhất trong giới y học tương lai, Hàn Vũ Mông.
Sứ mệnh của bác sĩ là cứu người chữa thương. Nhưng tại sao bọn họ lại phải cứu những thứ cặn bã dơ bẩn đó? Hắn không hiểu được, cũng không chấp nhận nổi. Nếu như bọn họ lựa chọn cứu giúp tội ác, lựa chọn mọi người đều bình đẳng khi đứng trước sinh mệnh, vậy thì hắn sẽ đoạt đi người mà bọn họ yêu thương nhất, như vậy bọn họ mới có thể nhìn thấy, tội ác đáng sợ đến mức nào.
***
Lúc Bạc Cận Ngôn được cứu ra đã là nửa năm sau. Anh ở trong bệnh viện cấp cứu suốt bốn ngày bốn đêm, Phó Tử Ngộ liền ở trong bệnh viện canh chừng bốn ngày bốn đêm.
Chỉ trong đêm ngày thứ ba, anh mới rời bệnh viện, chạy xe đến mộ của Hàn Vũ Mông ở bang Maryland.
Anh đứng trước bia mộ rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Joe, nếu như em ở trên trời có linh thiên, xin hãy để Simon sống lại.”
Lúc trở về bệnh viện, đã là buổi sáng sớm. Sương mù bao trùm các tòa lầu trắng của bệnh viện, mù mịt như ảo ảnh. Cuộc phẫu thuật của Bạc Cận Ngôn đã kết thúc, anh nằm trên giường bệnh, khô héo không có sức sống, giống như một cỗ thi thể, không biết có thể tỉnh lại hay không, cũng không biết lúc nào mới tỉnh. Phó Tử Ngộ đứng trước giường bệnh của anh một lát, lấy một sợi dây chuyền trên cổ xuống, mở bàn tay phải đang nắm chặt của anh ra, nhét vào.
Bạc Cận Ngôn tỉnh lại, đã là giữa đêm ngày hôm đó. Điều đầu tiên anh nhìn thấy, là Doãn Tư Kỳ đang nằm sấp bên cạnh giường, sau đó là ba anh tóc đã hoa râm đang chợp mắt trên sô pha. Tiếp theo là Phó Tử Ngộ còn chưa ngủ, đang đứng trước cửa sổ quay lưng về phía giường bệnh, ngắm ánh trăng ở bên ngoài, dường như đang thất thần.
“…” Bạc Cận Ngôn phát ra âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Dường như chỉ trong nháy mắt, cả ba người đều ngẩng đầu lên, quay người nhìn về phía anh, biểu tình cực kỳ chấn động.
Bạc Cận Ngôn muốn cười với bọn họ, nhưng lại phát hiện khóe miệng không thể nhếch lên được. Doãn Tư Kỳ lập tức nắm chặt lấy tay anh, vùi đầu vui mừng khóc nức nở. Còn ba anh bước nhanh về phía trước, hai mắt cũng lấp lánh ánh lệ, ấn lên cái chuông đầu giường.
Anh lại cảm thấy tay phải dường như đang nắm cái gì đó, mở bàn tay ra nhìn xem, lại là một sợi dây chuyền rất quen mắt. Anh biết ở trong cái mặt hình trái tim có cái gì, đó là tấm ảnh chụp chung của một chàng trai và một cô gái. Cô gái trong bức ảnh còn từng xuất hiện trong kho tư liệu nạn nhân của anh.
Lúc này Phó Tử Ngộ đã đi đến bên cạnh anh, hai người nhìn nhau một cái, không ai lên tiếng. Hốc mắt Phó Tử Ngộ thấp thoáng ẩm ướt, quỳ một chân bên giường ôm lấy tay anh, ôm lấy sợi dây chuyền vào trong lòng bàn tay của hai người.
“Tử Ngộ:
Hứa với em, anh nhất định phải sống tiếp thật vui vẻ, giống y như trước vậy. Đời người dài ngắn, vốn không phải lấy việc hạnh phúc hay không để đo lường. Chúng ta không thể sống đến lúc bạc đầu răng long, nhưng điều này không có nghĩa tình yêu của chúng ta sẽ không vĩnh hằng. Anh lương thiện chính trực như vậy, cuộc sống của anh vẫn còn rất dài, anh còn có thể giúp đỡ được rất nhiều rất nhiều người. Chúc anh hạnh phúc, Tử Ngộ.”
….
Tôi đã từng yêu một cô gái, cô ấy hoàn mỹ giống như thiên sứ.
Cô ấy chứa đựng tất cả những mộng tưởng của tôi đối với tình yêu, cô ấy ghi lại tất cả nhiệt tình và trung trinh của tôi.
Mất đi cô ấy, cuộc đời của tôi đã định trước là không thể nào còn viên mãn hoàn mỹ nữa. Nhưng sao tôi có thể hy vọng xa vời rằng ông trời có thể cho tôi một cô gái thứ hai giống như vậy?
Tôi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như cô ấy mong đợi; sẽ cố hết sức mình giúp đỡ thật nhiều người như cô ấy mong đợi. Đó chính là sự báo đáp tốt nhất đối với tình yêu mà cô ấy đã từng ban cho tôi.
Chương trước | Chương sau