Teya Salat
Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 88
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Chương 37

↓↓
Hai tháng sau.

Tầng cao nhất của tòa văn phòng Cục Cảnh sát là nhà ăn của nhân viên. Bây giờ là buổi trưa, nơi này ồn ào náo nhiệt, mùi thức ăn thơm phức.

Giản Dao lấy hai phần cơm, một phần đựng bằng hộp cơm, phần còn lại để nguyên trong khay. Vừa định tìm chỗ ngồi, cô liền nghe thấy tiếng gọi: “Giản Dao, bên này.”

Giản Dao ngoảnh đầu, phát hiện mấy người của đội hình sự. Cô mỉm cười đi về bên đó, ngồi cùng bọn họ.

bạn đang xem “Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Có người đẹp ngồi cùng, đám thanh niên trẻ tuổi thừa hoóc môn càng sôi sục nhiệt tình hơn. Bọn họ không trò chuyện về vụ án ở khu vực nào đó mà chuyển đề tài xung quanh Giản Dao.

“Giáo sư Bạc không lên đây ăn cơm à?” Một người hỏi.

Giản Dao gật đầu: “Anh ấy bận rộn đến mức không có thời gian ăn trưa.”

Một người cảnh sát khác cười nói: “Có đệ tử tuyệt vời như Giản Dao, giáo sư Bạc chẳng cần bận tâm đến những việc vụn vặt này.”

Mọi người đều gật gù tán thành, Giản Dao mỉm cười: “Em không phải là học trò của anh ấy, chỉ là trợ lý thôi.”

Đến Cục Cảnh sát lâu như vậy mà vẫn có người hiểu nhầm Giản Dao là nghiên cứu sinh do Bạc Cận Ngôn hướng dẫn. Những lúc như vậy, cô đều kiên nhẫn giải thích.

Đương nhiên là phải đính chính. Cô không muốn bị mọi người lầm tưởng cô và Bạc Cận Ngôn là quan hệ ‘thầy giáo’ và ‘học trò nữ’. Bởi vì nếu bị hiểu nhầm… sau này cô và anh sẽ ra sao?

Ăn cơm xong, cả nhóm quay về phòng làm việc. Gần đến cửa phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm, một người cảnh sát trẻ tuổi đi chậm lại, sánh vai với Giản Dao đi cuối cùng.

“Tiểu Giản, ngày mai ngoài rạp bắt đầu chiếu bộ phim ‘Chiến hạm ngân hà’, anh định đi xem, em có đi không?” Anh ta hỏi.

Giản Dao liếc anh ta, mỉm cười: “Ngày mai em bận rồi ạ.”

Đáy mắt anh chàng cảnh sát vụt qua một tia thất vọng, nhưng anh ta chỉ cười nói lần sau có cơ hội sẽ mời cô rồi quay về phòng làm việc.

Giản Dao mở cửa, thấy Bạc Cận Ngôn đang ngồi bên bàn làm việc, trước mặt anh chất đầy tài liệu. Anh vẫn đang lật giở tài liệu giống như lúc cô đi ăn cơm.

Gần đây không có vụ án nghiêm trọng, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao bận rộn bắt tay xây dựng kho dữ liệu tâm lý tội phạm Trung Quốc.

Công việc cụ thể của hai người là đi thăm gia đình của từng tên biến thái giết người hàng loại, tìm hiểu cuộc đời chúng. Hai người còn đi mấy nhà tù xung quanh thành phố B, ‘trò chuyện’ với những tên hung thủ của các vụ án lớn.

Công việc này tuy không căng thẳng và kích thích như điều tra vụ án nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng. Hơn nửa tháng qua, Giản Dao bận tối mắt tối mũi, ngoài những vấn đề liên quan đến công việc cần trao đổi, về cơ bản cô chẳng có thời gian nói chuyện phiếm với Bạc Cận Ngôn.

Tuy công việc rất có ý nghĩa, Giản Dao hết sức nghiêm túc và tận tâm, nhưng thỉnh thoảng khó tránh khỏi thầm than vãn: Trong lòng anh chàng này chỉ có công việc, bao giờ anh mới nghĩ đến chuyện khác?

Nghe tiếng động, Bạc Cận Ngôn không ngẩng đầu, chỉ cất giọng trầm trầm: “Hi! Hoa khôi của ngành tâm lý tội phạm.”

Kể từ khi Giản Dao đi làm ở Cục Cảnh sát, mọi người phong cho cô danh hiệu ‘hoa khôi của Cục Cảnh sát’. Đặc biệt là đội hình sự ở phòng bên cạnh đều gọi cô bằng biệt danh này. Hồi còn ở trường đại học, Giản Dao thậm chí chưa đạt tiêu chuẩn hoa khôi của khoa tiếng Anh. Do trong Cục Cảnh sát phái nữ hiếm hoi, nhan sắc bình thường nên vinh dự này mới rơi trúng Giản Dao.

Không hiểu tại sao Bạc Cận Ngôn biết chuyện này. Tuy nhiên qua miệng anh lại trở thành biệt danh dài dòng: Hoa khôi ngành tâm lý tội phạm.

Giản Dao cũng không bận tâm, cô đặt hộp cơm xuống trước mặt Bạc Cận Ngôn: “Anh ăn trưa đi.”

“Ờ.”

Tuy nhận lời nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn không nhúc nhích. Giản Dao đã quen, cô tự động lấy tập tài liệu trong tay anh. Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới ngẩng đầu, chau mày nhìn cô.

Giản Dao: “Anh lập tức ăn cơm cho em.”

Mạch suy nghĩ của Bạc Cận Ngôn vẫn phiêu diêu ở phương nào, ánh mắt anh từ mặt cô chuyển xuống màn hình vi tính. Tuy nhiên, tay anh mở hộp cơm và cầm đũa một cách máy móc, anh vừa đọc tài liệu vừa ăn cơm.

Giản Dao ngồi xuống phía đối diện Bạc Cận Ngôn, lặng lẽ nhìn anh ăn cơm. Cô cảm thấy hơi buồn cuời, người đàn ông cao to diện comple chỉnh tề bây giờ trông rất giống một đứa trẻ.

Bạc Cận Ngôn ăn một lúc, đột nhiên hỏi: “Em đã sắp xếp lại bản ghi chép phỏng vấn mấy tên tội phạm bị tuyên án tử hình ở nhà tù thành tây chưa?”

“Rồi. Em vừa gửi cho anh.”

“Ờ.” Bạc Cận Ngôn không hỏi tiếp. Có lẽ vì sự phân tâm vừa rồi, cuối cùng anh cũng cúi đầu nhìn thứ trong hộp cơm. Đôi lông mày nhíu lại: “Em mua ở đâu mà khó nuốt thế?”

Giản Dao thò đầu quan sát. Ăn hết một nửa hộp cơm anh mới cảm thấy khó nuốt?

Nói một cách khác, bây giờ anh mới phát hiện ra vấn đề. Bạc Cận Ngôn vốn rất kén ăn, đến bữa sáng còn cầu kỳ chọn quán Quảng Đông, cơm ở nhà ăn của Cục Cảnh sát sao có thể vừa miệng anh?

Giản Dao mỉm cười, khách quan nói ra sự thật: “Anh đã ăn cơm hộp mấy ngày liền, bản thân anh không phát hiện ra mà thôi. Mùi vị không ngon lắm nhưng tương đối sạch sẽ và đủ chất dinh dưỡng, anh mau ăn đi.”

Bạc Cận Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng nhưng vẫn tiếp tục ăn trong khi mắt anh dán vào màn hình vi tính.

Giản Dao lên mạng một lúc, vô tình đọc tin tức liên quan đến bộ phim ‘Chiến hạm ngân hà’ mà người cảnh sát trẻ tuổi vừa mời cô đi xem. Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, Giản Dao giả bộ điềm nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngày mai anh có đi xem phim không? Là một phim khoa học viễn tưởng mới công chiếu.”

Bạc Cận Ngôn đã ăn xong cơm. Anh đứng dậy đi đến bồn rửa tay trong phòng rửa mặt. Nghe Giản Dao hỏi vậy, anh quay người mỉm cười: “Tôi không đi.”

Giản Dao hơi thất vọng. Bạc Cận Ngôn đi đến bên bàn làm việc của cô. Anh tựa người vào mép bàn, cúi đầu nhìn cô, khóe mắt để lộ ý cười dịu dàng: “Cuối tuần này, tôi đã bố trí một kế hoạch rất lý thú.”

Giản Dao cầm ly trà uống một ngụm nhỏ: “Kế hoạch gì thế?”

Bạc Cận Ngôn: “Đi nhà tù Trịnh Châu. Ở đó có mấy tên tội phạm giết người khá thú vị.”

Giản Dao im lặng một vài giây. Cô đặt ly trà xuống bàn, dán mắt vào màn hình vi tính: “Em không đi. Ngày mai là thứ bảy, em cần nghỉ ngơi.” Điều tra tội phạm là công việc lâu dài, đâu cần vội vàng. Tuần sau đi có gì khác biệt?

Bạc Cận Ngôn dường như hơi bất ngờ. Bởi vì Giản Dao cảm nhận được, anh nhìn chằm chằm cô mà không lên tiếng.

“Em có tâm sự à?” Bạc Cận Ngôn hỏi.

Giản Dao biết nói thế nào? Chẳng lẽ bảo Bạc Cận Ngôn, em chỉ muốn hai chúng ta ở riêng bên nhau, cùng vui vẻ đi xem phim?

Cô quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn đứng một lúc rồi lạnh mặt quay về vị trí.

Cả buổi chiều không ai nói với ai một lời. Ban đầu, trong lòng Giản Dao có chút buồn bực. Nhưng làm việc một lúc, cô quên mất chuyện vừa rồi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, cô bắt gặp bộ dạng yên tĩnh và tập trung của Bạc Cận Ngôn ở phía đối diện.

Sắp hết giờ làm, đột nhiên có người gõ cửa. Là nhân viên văn thư, cô ta đưa một phong bì chuyển phát nhanh cho Giản Dao: “Giản Dao, cái này của cô.”

Giản Dao cám ơn, cầm lấy phong bì. Người gửi là công ty phiếu vụ XX, trên phong bì còn đóng dấu ‘khẩn cấp’. Giản Dao mở phong bì, bên trong có hai tấm vé ‘Chiến hạm ngân hà’. Hơn nữa còn là vé phòng dành riêng cho đôi tình nhân màu hồng.

Giản Dao bỏ vé vào trong phong bì, cầm phong bì đứng dậy đi ra cửa.

Giọng nói lãnh đạm của Bạc Cận Ngôn từ phía sau vọng tới: “Em đi đâu vậy?”

Giản Dao ngoảnh đầu nhìn anh: “Tiểu Trần ở phòng bên cạnh đặt vé xem phim mời em đi cùng. Em đi tìm anh ấy.” Cô nghĩ, Tiểu Trần vốn đặt vé mời cô đi xem phim. Rất có khả năng khi điền địa chỉ nhận vé, anh ta đã điền nhầm tên cô.

Bạc Cận Ngôn dừng công việc trong tay. Anh tựa vào thành ghế, vắt chéo hai chân, hơi ngẩng mặt đối mắt cô mấy giây.

“Tiểu Trần gì chứ?” Anh mở miệng: “Vé là do tôi đặt.”

Giản Dao: “Anh đặt?”

Bạc Cận Ngôn bình thản cầm tập tài liệu lên xem: “Ờ, em đã hài lòng chưa, cô trợ lý hay giận dỗi?”

Giản Dao cầm phong bì lại ngồi xuống ghế, khóe miệng cô cong cong: “Em hài lòng rồi.”

Khóe mắt Bạc Cận Ngôn ở phía đối diện cũng vụt qua ý cười. Nhìn bốn chữ ‘Cặp vé tình nhân’, tim Giản Dao rung lên một nhịp, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Sao anh lại mua vé tình nhân?”

Bạc Cận Ngôn: “Em hỏi câu quá thừa. Lẽ nào em bắt tôi chen chúc ngồi cùng người khác ở phòng chiếu lớn?”

Được thôi, cô cũng lờ mờ đoán là nguyên nhân này. Sao anh có thể đột nhiên trở nên lãng mạn?

Tuy nhiên Giản Dao vẫn rất vui.

Đúng lúc này, điện thoại của Bạc Cận Ngôn đổ chuông. Anh hạ giọng nói chuyện điện thoại, trong khi Giản Dao cầm tấm vé ngắm nghía. Cô chưa ngồi ghế tình nhân bao giờ, nghe nói là một gian phòng độc lập, bên trong chỉ có một chiếc ghế sofa dài… chắc sẽ rất tuyệt.

Giản Dao còn đang mơ màng, Bạc Cận Ngôn đã cúp điện thoại, đứng dậy đi đến bên cô.

Giản Dao ngẩng đầu cười với anh: “Ngày mai em chuẩn bị bữa sáng, coi như cám ơn anh.”

“Khỏi cần.” Anh trả lời dứt khoát.

Giản Dao ngẩn người. Bạc Cận Ngôn nháy mắt đã đoạt mất hai tấm vé trong tay cô.

“Vứt hết những chuyện vô vị này.” Anh ném hai tấm vé vào một góc, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: “Có vụ án mới rồi.”

Tâm trạng Giản Dao trở nên căng thẳng ngay tức khắc. Bạc Cận Ngôn tiếp tục mở miệng: “Là vụ án giết người ở trường trung học 79 của thành phố.”

Nhận tin báo có án, không khí tòa văn phòng rất khẩn trương. Đội hình sự ở phòng bên cạnh người đi đi lại lại tấp nập. Bạc Cận Ngôn xuống dưới khởi động ô tô trước. Giản Dao thu dọn đồ, vừa định đi ra ngoài, khóe mắt cô chợt thấy hai tấm vé vừa bị Bạc Cận Ngôn ném đi.

Ngày mai đương nhiên không thể đi xem phim, nhưng Giản Dao vẫn nhặt tấm vé cất vào túi xách.

***

Ánh chiều tà bao phủ khắp không gian.

Trường trung học 79 nằm ở ngoại ô thành phố, bên cạnh khu danh lam thắng cảnh Hương Sơn, là trường trung học trọng điểm có phong cảnh đẹp đẽ.

Lúc Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và mấy trinh sát đến nơi, cả ngôi trường đã bị phong tỏa. Nhìn từ xa, ngôi trường chìm trong ánh hoàng hôn, nhiều học sinh từ các lớp học thò đầu ra ngoài ngó nghiêng. Bầu không khí căng thẳng và nặng nề.

Cảnh sát khu vực báo cáo với bọn họ: “Người chết tên Nguyễn Minh Hoài, mười tám tuổi, học sinh lớp 12-5. Buổi chiều ngày hôm nay, có học sinh phát hiện ra thi thể của cô bé trên đỉnh núi Kỳ Sơn.”

Giản Dao và mọi người đều ngẩng đầu. Đằng sau sân thể dục rộng lớn của ngôi trường là một ngọn núi nhỏ đá lởm chởm.

“Đó là cảnh quan thiên nhiên nhà trường đặc biệt giữ lại. Trên đỉnh núi đang xây dựng một đài quan sát làm chỗ nghỉ ngơi cho thầy cô và học sinh trong tương lai.” Người phụ trách trường học giải thích: “Do hiện tại xây chưa xong nên chúng tôi không cho phép mọi người lên trên đó. Tuy nhiên vẫn có học sinh lén lút trèo lên đỉnh núi.”

Trên đỉnh núi Kỳ Sơn. Bạc Cận Ngôn đeo găng tay, ngồi xổm xuống cạnh tử thi. Anh nghiêm mặt chăm chú quan sát, không rõ đang nghĩ gì.

Giản Dao đứng sau lưng anh. Nhìn tử thi, cô cảm thấy rất xót xa.

Nguyễn Minh Hoài nằm sấp bên cạnh một tảng đá lớn. Trên tảng đá dính đầy máu, nhưng dưới đất càng nhiều máu hơn. Chỗ cô bé nằm là bãi đất xi măng màu xám trắng bằng phẳng, xung quanh máu chảy lênh láng. Giản Dao có cảm giác, toàn bộ máu trong người cô bé đã chảy hết ra ngoài.

Vết thương chí mạng là ở cổ họng, một nhát dao cắt đứt cổ họng. Động mạch bị mất máu quá nhiều là nguyên nhân khiến Nguyễn Minh Hoài tắt thở.

Không chỉ có vậy, trên người cô bé còn có nhiều vết thương đáng sợ.

Trên gương mặt trắng trẻo của cô nữ sinh xuất hiện một vết dao chém vừa sâu vừa dài, gương mặt cô bết máu và đất cát. Nếu không có vết thương này, Nguyễn Minh Hoài vốn là một nữ sinh có dung nhan không tồi. Bây giờ, gương mặt cô đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Ngoài ra, đùi và cánh tay của Nguyễn Minh Hoài cũng có nhiều vết dao chém nông sâu khác nhau. Bộ váy trên người cô dính đầy máu và bùn đất.

Qua tìm hiểu, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao được biết Nguyễn Minh Hoài là học sinh chuẩn bị thi đại học. Cô bé có đạo đức và lực học khá, gia đình giàu có. Cô là ủy viên đời sống của lớp. Tối qua, cô vừa thu tiền ăn của các bạn học, tổng cộng bốn mươi ngàn tệ, định nộp lên phòng tài vụ của nhà trường.

Lúc bấy giờ có một nữ sinh tên Hoắc Tiểu Lộ, cũng là bạn thân của Nguyễn Minh Hoài cùng cô đi nộp tiền, thời gian hơn tám giờ tối. Bởi vì kế toán không ở trong văn phòng, hai người đành ngồi đợi. Hoắc Tiểu Lộ do bị đau bụng nên đi nhà vệ sinh, sau đó về ký túc xá trước.

Học sinh lớp mười hai vừa kết thúc cuộc thi tháng, ngày hôm sau được nghỉ nên Hoắc Tiểu Lộ tưởng Nguyễn Minh Hoài nộp tiền xong về thẳng nhà ở trong thành phố. Ai ngờ ngày hôm nay, có học sinh lén lên đỉnh núi, mới phát hiện ra tử thi.

Kế toán của nhà trường chưa đến chín giờ tối đã quay lại văn phòng nhưng không thấy Nguyễn Minh Hoài. Nói một cách khác, không ai biết tại sao Nguyễn Minh Hoài đột nhiên rời khỏi phòng tài vụ. Thời gian tử vong từ chín giờ đến mười một giờ, cũng có nghĩa cô rời khỏi phòng tài vụ không bao lâu. Chiếc ba lô đựng tiền của cô không cánh mà bay.

Trong lúc Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quan sát tử thi, các trinh sát và nhân viên giám định bận rộn đi lại.

Bạc Cận Ngôn chỉ ngồi xổm bên cạnh tử thi chưa đến mười phút đã đứng dậy. Anh đảo mắt qua mọi người rồi nhìn Giản Dao.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Phùng Tấn Hải - cuối cùng tôi đã tìm ra anh rồi, kí ức tuổi 18 của tôi đều nằm

25-06-2016
Tình yêu và bao thuốc

Tình yêu và bao thuốc

"- Em và thuốc lá, anh chọn ai? - Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không ngừng yêu

28-06-2016
Cha

Cha

20h30phút, nó vừa kết thúc một cuộc gọi về nhà, và cũng như những lần khác sau khi

24-06-2016
Một câu chuyện

Một câu chuyện

Tiết Văn. Cô giáo kể một câu chuyện: "Ngày xưa, có một người làm công việc thu

01-07-2016
Cha và con gái

Cha và con gái

Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin

24-06-2016