Old school Easter eggs.
Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 88
5 sao 5 / 5 ( 98 đánh giá )

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Chương 31

↓↓
Trước đó, ông ta quét rác ở con đường bên cạnh, bây giờ di chuyển tới gần khu nghỉ mát, mới thu hút sự chú ý của mọi người.

bạn đang xem “Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Giản Dao tập trung quan sát qua ống nhòm. Dáng hình của người đó hơi lom khom, bước đi chậm chạp, như người đã có tuổi. Ông ta đội mũ đồng phục lao công, che hết nửa khuôn mặt. Trên mặt có vệt râu màu trắng, da đầy nếp nhăn, trông cũng ít nhất hơn năm mươi tuổi. Quần áo và đôi giày ông ta rất cũ kỹ.

Một tay ông ta cầm cái chổi, tay kia cầm xẻng hốt rác. Ông ta cúi người quét lá rơi và rác rưởi. Trên mặt đất có chai nhựa rỗng, ông ta nhặt từng cái ném vào thùng rác ở bên cạnh, động tác rất tự nhiên và thành thạo.

Tất cả mọi người không rời mắt khỏi ông ta.

Người lao công từ từ tiến đến sườn núi lên khu nghỉ mát. Ông ta bỏ cái xẻng, đi vào một bãi cỏ bằng phẳng khuất nẻo, bắt đầu quét rác trong đó. Một lúc sau, ông ta đi ra ngoài, thuận tay cầm cái xẻng.

Mọi người đều nghĩ thầm: ‘Đối phương có lên dốc núi không? Có để lại tin nhắn ở ngôi nhà của Vương Uyển Vi?’

Nhưng đúng lúc này, người lao công rời khỏi khu vực đó. Ông ta cầm cái chổi, tiếp tục quét rác dọc theo con đường phía trước.

“Xem ra chỉ là một người lao công bình thường.” Một nhân viên cảnh sát trong xe ô tô phát biểu.

Bầu không khí căng thẳng dường như vơi đi ít nhiều theo hành động của người lao công.

“Một lúc nữa trời sáng mất rồi.” Người cảnh sát còn lại lên tiếng.

Giản Dao phác giác, ống nhòm của Bạc Cận Ngôn từ từ di chuyển, từ đầu đến cuối dõi theo người lao công đó. Cô lại quan sát người lao công. Ông ta đã đi bộ một đoạn, xem ra sắp rời khỏi con đường đó.

Sao cô cảm thấy…

“Người lao công này có vẻ không bình thường…” Giản Dao nói nhỏ.

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy một luồng khí ấm nóng từ sau lưng bao trùm cả người cô. Ở giây tiếp theo, cánh tay của Bạc Cận Ngôn chống lên vách thùng xe bên cạnh mặt Giản Dao, lồng ngực của anh nhẹ nhàng áp vào lưng cô.

“Có gì bất thường?” Bạc Cận Ngôn cất giọng trầm ấm ngay bên tai Giản Dao.

Cả người Giản Dao ở trong lòng anh, hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, khiến cô rùng mình. Toàn thân Giản Dao cứng đờ. Nhưng cô biết, vào giây phút này, anh làm gì có tâm trí nghĩ ngợi lung tung. Do đó, cô cũng không để bụng, quay đầu nói với anh: “Anh xem ông ta…”

Lời nói của cô im bặt ở đây.

Bởi vì vào thời khắc Giản Dao buông ống nhòm, quay người và ngẩng đầu, Bạc Cận Ngôn cũng vừa vặn buông ống nhòm, cúi đầu chờ cô trả lời.

Hai người vốn tựa vào nhau. Vào một khoảnh khắc nào đó, Giản Dao cảm thấy môi cô chạm vào làn da mềm mại, cuối cùng sượt qua nơi mềm mại ươn ướt trên gương mặt Bạc Cận Ngôn.

Đó là… bờ môi của anh.

Đầu óc Giản Dao nổ tung, hai má cô nóng ran. Bạc Cận Ngôn phảng phất hóa đá, gương mặt hai người cách nhau chưa đến mười centimét, họ lặng lẽ mắt đối mắt.

“Chỗ nào không đúng?” Bạc Cận Ngôn phá vỡ không khí trầm mặc, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“À…” Giản Dao lập tức mở miệng: “Thu nhập của người lao công rất thấp. Em thấy tất cả những người lao công khác đều nhặt chai nước khoáng mang về bán lấy tiền. Còn người đàn ông kia ném hết…”

Bạc Cận Ngôn nhíu mày. Anh trưởng thành ở nước ngoài nên không biết chuyện này. Nhưng chỉ trầm tư một vài giây, Bạc Cận Ngôn lập tức cầm máy bộ đàm: “Hành động!”

Ở đầu bên kia, người cảnh sát ngập ngừng: “Giáo sư Bạc, anh có chắc chắn không? Đối tượng không hề tiến lại gần khu nghỉ mát…”

Đúng lúc này, người cảnh sát ở trong xe cất cao giọng: “Giáo sư Bạc, anh hãy nhìn bức tường của ngôi nhà.”

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đồng thời cầm ống nhòm hướng về phía khu nghỉ mát. Trước mắt họ xuất hiện cảnh tượng sởn gai ốc.

Bức tường bên ngoài ngôi nhà của Vương Uyển Vi không biết từ lúc nào xuất hiện một quầng sáng mông lung cực lớn. Trong ánh sáng nhàn nhạt đó hiện lên hàng chữ màu đỏ.

Đó là hàng chữ tiếng Anh, từng nét bút giống như chưa khô mực, dòng mực chảy xuống từ con chữ, khiến hàng chữ đỏ này trông như một bức huyết thư đáng sợ.

“I miss U so much, buddy.” (Người anh em, tao rất nhớ mày.)

Vừa nhìn kỹ dòng chữ, Giản Dao liền nghe thấy một tiếng nổ cực lớn từ phía xa vọng tới. Cô đưa mắt quan sát, phát hiện dưới dốc núi của khu nhà đột nhiên khói bốc mù mịt. Không biết thứ gì vừa bị nổ.

Cùng lúc này, hàng chữ tiếng Anh trên bờ tường biến mất.

“Là hình chiếu.” Bạc Cận Ngôn cất giọng lạnh lùng: “Vừa rồi hắn để máy chiếu trên bãi cỏ.”

Giản Dao lập tức hiểu ra vấn đề. Cô vội vàng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy người lao công lẩn vào rừng cây bên đường.

Lần này không cần Bạc Cận Ngôn ra lệnh, vô số cảnh sát đang ẩn mình lập tức ùa ra ngoài. Một số chạy về khu nghỉ mát, một số đuổi theo người lao công.

Hai cảnh sát trên xe ô tô mở cửa xe định nhảy xuống. Bạc Cận Ngôn nói với một người: “Anh ở lại, để tôi đi.”

Người cảnh sát đó đành phải ngồi xuống.

Giản Dao giật mình. Chẳng phải Bạc Cận Ngôn chỉ lao động đầu óc, tại sao anh lại xông ra hiện trường?

Trong chớp mắt, Bạc Cận Ngôn và người cảnh sát đó đã không thấy bóng dáng.

Giản Dao vô cùng căng thẳng. Cô và người cảnh sát ở lại không rời mắt khỏi màn hình giám sát. Người cảnh sát lên tiếng an ủi: “Cô yên tâm đi. Chúng tôi đã thông báo với bộ phận bảo vệ của khu nghỉ mát, không cho bất cứ người nào rời khỏi đây. Chỉ cần tên đó còn ở trong khu vực này, hắn sẽ không chạy thoát.”

Giản Dao khấp khởi mừng thầm. Bất kể tên đó giả dạng trốn tránh đến mức nào, Bạc Cận Ngôn nhất định sẽ tìm ra hắn.

Ván này anh thắng chắc.

Tuy nhiên khu nghỉ mát rất rộng lớn, rừng cây và dốc núi san sát, nhà cửa tương đối nhiều. Muốn tìm một người trong khoảng thời gian ngắn không phải chuyện dễ dàng.

Mấy chục cảnh sát chia nhau tìm kiếm. Bạc Cận Ngôn cũng cùng họ đi tìm. Lực lượng cảnh sát có hạn, công việc canh phòng ở vòng ngoài chỉ có thể giao cho bảo vệ của khu nghỉ mát. Một vài người cảnh sát ở lại để đôn đốc chỉ huy bọn họ.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trời đã tờ mờ sáng.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn đến bên ngoài một rừng cây. Đằng sau rừng cây là mấy tòa nhà thương mại. Anh đi xuyên qua rừng cây. Đi một đoạn, anh đột nhiên dừng bước, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ý cười nhàn nhạt.

Trên đất bùn xuất hiện áo đồng phục lao công, chính là áo đối phương vừa mặc. Anh sải bước dài, đi rất nhẹ nhàng. Dưới gốc cây lại xuất hiện một cái quần, cái chổi và một đôi giày.

Bạc Cận Ngôn bất thình lình dừng lại. Bởi vì anh nhìn thấy ngôi biệt thự trung tâm của Doãn Tư Kỳ nằm ngay sau sườn núi này, trong dãy nhà thương mại.

Tên đó rất giỏi trốn tránh, đây chắc chắn không phải sự trùng hợp. Bạc Cận Ngôn lập tức rút điện thoại di động: “Báo cho bộ phận bảo vệ, xe của Doãn Tư Kỳ cũng không cho ra ngoài.”

Đối phương nhanh chóng đáp lời: “Giáo sư Bạc, vừa rồi xe của chủ tịch Doãn đi khỏi cửa phía tây. Bởi vì là xe của chủ tịch nên đội trưởng bảo vệ không dám chặn lại.”

Bạc Cận Ngôn: “… Fuck!”

Đối phương hồ nghi: “Giáo sư… anh nói gì vậy?”

Bạc Cận Ngôn không bận tâm đến anh ta. Anh cúp điện thoại, tiếp tục tiến bước. Đi thêm một đoạn, anh quả nhiên nhìn thấy một người nằm dưới gốc cây.

Doãn Tư Kỳ mặc bộ váy dài, trên người khoác khăn choàng vai, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nằm bất động dưới đất.

Bạc Cận Ngôn biết, Doãn Tư Kỳ cả buổi tối ở trong ngôi biệt thự sang trọng của chị, xung quanh có nhiều vệ sĩ canh gác, có thể nói không một chút sơ hở. Bây giờ chị xuất hiện ở nơi này, chỉ có thể xuất phát từ nguyên nhân nào đó, chị tự ý rời khỏi ngôi biệt thự, sau đó bị ‘hắn’ tấn công, cướp xe ô tô của chị chạy mất.

Bạc Cận Ngôn kiểm tra mạch đập của Doãn Tư Kỳ, may mà chị không sao. Anh thở dài một hơi, đanh mặt cúi người bế Doãn Tư Kỳ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Tokyo Hoàng Đạo Án

Tokyo Hoàng Đạo Án

Hãy tới đây, hạ giới và vòm trời BombôTa sẽ giết các con và cháu taCắt thân thể

20-07-2016 29 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Thiên Tỏa

Thiên Tỏa

Thiên Tỏa được sáng tác dựa trên những tình tiết có thật trong quá trình phá án của

27-07-2016 34 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016
Băng qua cánh đồng

Băng qua cánh đồng

Băng qua một cánh đồng, để biết những ước mơ và hiện thực nó hay như một cánh

24-06-2016
Em đồng nát khả kính

Em đồng nát khả kính

"Này bào nhiêu?" Tôi chợt hỏi. "Hết giá là 300k chú ạ!" Em trả lời. "300k sao, rẻ

23-06-2016
Chàng trai buổi sáng

Chàng trai buổi sáng

Nàng gọi chàng là Chàng trai buổi sáng của nàng, bởi vì chàng chỉ xuất hiện ở đó

25-06-2016
Sương mù

Sương mù

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hỏi nó

25-06-2016