Mọi người đều nghe qua tin đồn, chỉ là không biết ‘bộ mặt thật của Lô Sơn’ (*). Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao, hỏi tổng giám sát mới có lai lịch như thế nào. Giản Dao tập trung tinh thần lắng nghe, cô biết tin tức kiểu này rất hữu dụng ở chốn công sở.
bạn đang xem “Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!(*) “Không biết bộ mặt thật của Lô Sơn” có nghĩa không rõ mặt trái của sự việc.
Cô gái trẻ lắc đầu: “Làm sao tôi biết được. Tuy nhiên…” Cô ta mỉm cười: “Tổng giám sát mới đến vô cùng đẹp trai. Vừa cao lớn vừa tuấn tú.”
Mọi người đều cười, một đồng nghiệp nói đùa: “So với vị hôn phu của chủ tịch thì thế nào?”
Giản Dao đã xem ảnh của chủ tịch Doãn Tư Kỳ trong tài liệu tuyên truyền của công ty. Doãn Tư Kỳ là thiên kim của chủ tịch nhiệm kỳ trước, năm nay chưa đến ba mươi tuổi. Vị hôn phu của chị ta hình như là công tử của một tập đoàn nào đó.
Cô gái trẻ ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hai người không cùng một loại hình. Đồng chí phò mã là công tử phóng khoáng, còn vị tổng giám này mang lại cảm giác… cường thế, phúc hắc cao quý.”
Có người nói đùa: “Cô định dọa Giản Dao đấy à? Cô ấy và tổng giám sát mới cùng nhậm chức một lúc, sau này lại là trợ lý của bộ phận anh ta. Cô nhắc đến cường thế phúc hắc làm gì chứ.”
Buổi chiều, Giản Dao thu dọn đồ, đi tới bộ phận mới báo danh.
Đặt chân vào tòa nhà phòng ba, cô lập tức cảm thấy sự khác biệt giữa bộ phận chủ chốt và phòng ban bên lề. Khu làm việc rộng lớn chỉ đặt khoảng mười cái bàn, mỗi cá nhân chiếm cứ một diện tích bằng cả phòng làm việc của giám đốc bộ phận trước đó.
Phần lớn bàn làm việc đều không có người, chỉ có một nam một nữ ngồi ở vị trí của mình.
Giản Dao tiến lại gần: “Xin chào, tôi là Giản Dao, trợ lý bộ phận mới đến.”
Hai người đều ngẩng đầu nhìn cô. Đồng nghiệp nữ khoảng hai bảy hai tám tuổi, tóc dài uốn lượn, gương mặt trắng trẻo gầy guộc, đôi mắt rất to. Chị ta trang điểm nhã nhặn, mặc đồ thoải mái. Bên ngoài bộ váy dài theo phong cách Bohemia là áo vest màu đen. Toàn thân chị ta toát ra vẻ lãnh đạm uể oải.
Chị ta gật đầu với Giản Dao: “Chào cô, tôi là Thẩm Đan Vi, giám đốc tiêu thụ.” Sau đó, chị ta quay sang người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh: “Bùi Trạch, cậu hướng dẫn cô ấy đi.” Nói xong, chị ta tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.
Bùi Trạch trẻ hơn Thẩm Đan Vi tầm một hai tuổi. Anh ta rất cao, ngũ quan thanh tú, mặc bộ comple đen. Anh ta mỉm cười nhìn Giản Dao, đồng thời đứng dậy bắt tay cô: “Chào em, tôi là Bùi Trạch, cũng là giám đốc tiêu thụ. Em đừng để ý đến Thẩm Đan Vi, con người chị ấy ngoài lạnh trong nóng.”
Thẩm Đan Vi không ngẩng đầu, chỉ mở miệng nói một câu: “Cậu biến đi.”
Giản Dao lập tức có ấn tượng tốt về hai người này. Bùi Trạch lại nói: “Mọi người đều đi họp để đón tổng giám sát mới. Khách hàng của hai chúng tôi đúng lúc có việc gấp, nên chúng tôi không thể tham gia cuộc họp. Lát nữa em có thể gặp tất cả mọi người.”
Giản Dao gật đầu.
***
Câu chuyện nhỏ số 4
Trong thời gian Bạc Cận Ngôn ở Mỹ, một ngày, Phó Tử Ngộ gọi điện cho anh, vô tình nhắc đến Giản Dao: “Tuần nào cô ấy cũng quét dọn nhà cửa cho cậu, ngoan cực. Tôi cũng muốn sống chung với cô ấy.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Bạc Cận Ngôn trở nên vui vẻ. Anh bỗng nhớ đến vụ Giản Dao giúp anh câu cá, Phó Tử Ngộ dặn phải cám ơn người ta.
Vậy lần này anh cũng nên mua quà cám ơn cô?
Tuy bây giờ Bạc Cận Ngôn bị FBI gạt ra ngoài, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn còn. Thế là anh gọi cô thư ký bộ phận: “Giúp tôi mua một món quà.”
Susan: “Được ạ, anh mua cho ai?”
“Một người phụ nữ.”
Susan lập tức nâng cao tinh thần gấp trăm lần. Ai mà không biết giáo sư Bạc Cận Ngôn chưa bao giờ mua quà tặng phụ nữ.
Cô dè dặt hỏi: “Là phụ nữ trẻ tuổi đúng không ạ?”
“Ừ.”
Oh my god! Giáo sư Bạc có bạn gái thật sao? Thấy giáo sư Bạc vẫn chăm chú đọc sách, Susan hỏi một câu mang tính chất thăm dò: “Giáo sư, hai người phát triển đến bước nào rồi?”
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu ngẫm nghĩ, trả lời hết sức nghiêm túc: “Cô ấy là trợ lý của tôi. Chúng tôi sắp sống chung.”
Susan vô cùng kích động. Nên biết Bạc Cận Ngôn là trai tân lạnh lùng có tiếng. Không ngờ anh đã nhanh chóng sống chung với bạn gái.
Susan hồi phục tâm trạng, hỏi nhỏ: “Món quà quan trọng như vậy, giáo sư tự mình lựa chọn có phải hay hơn không?”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt liếc cô một cái: “Cô cho rằng tôi có thời gian hay sao? Cô cứ chọn đại một thứ là được.”
Susan: “… Ok!”
Chương trước | Chương sau