XtGem Forum catalog
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 43
5 sao 5 / 5 ( 135 đánh giá )

Đề thi đẫm máu - Chương 29

↓↓
Mèo và Chuột (2)

Đèn trước cửa Sở công an sáng trưng, trong sân đỗ chật kín xe, Phương Mộc bước xuống khỏi taxi, nói với chiến sĩ vũ trang trực ban: “Cảnh sát Thái Vĩ gọi tôi đến lấy lời khai”.

Chiến sĩ vũ trang trở về trạm trực ban gọi một cuộc điện thoại. Mấy phút sau, nhìn thấy người cảnh sát đưa Phương Mộc đến bệnh viện vội vàng chạy ra, “Tôi biết thế nào cậu cũng tự đến". Người cảnh sát đó sa sầm nét mặt, “Đừng nói nhiều, lấy lời khai xong là đi ngay. Cảnh sát Thái nói rồi, mấy hôm nữa sẽ liên hệ với cậu”. Anh ta dẫn Phương Mộc đến phòng tạm giam, dặn dò cậu đợi một lát, không được đi lung tung rồi kéo cửa bước ra ngoài.

Anh ta vừa đi khỏi phòng, Phương Mộc liền lẻn ra ngoài. Trong hành lang có rất nhiều người, những người đó hoặc là mặc trang phục cảnh sát, hoặc là mặc thường phục đang đi vội vã qua lại các phòng, thỉnh thoảng có người nhìn Phương Mộc bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng ai hỏi cả. Qua những đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa họ, có thể nghe thấy những câu chữ như “mau đưa tập tài liệu này lên tầng 3”, “phòng thẩm vấn”.

bạn đang xem “Đề Thi Đẫm Máu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Gần như ai cũng đều rất quan tâm đến việc ở tầng 3. Phương Mộc cố gắng tránh né những người cảnh sát đó, bước nhanh lên tầng 3. Ở cuối hành lang có một cánh cửa sắt đang mở, bên trong hình như còn có một gian phòng, trên bức tường có một tấm gương lớn, lúc này đây, mười mấy người cảnh sát đang lặng lẽ đứng trước tấm gương đó, trong đám người có thể nghe thấy giọng Thái Vĩ.

“…Lúc đó, tôi bèn giả vờ bị đau bụng, nấp ở nhà vệ sinh tầng 1 nghe ngóng động tĩnh, một lát sau, quả thật nghe thấy có một người lên lầu. Tôi lặng lẽ bám theo anh ta, sau khi tiến vào hành lang tầng 3, tôi phát hiện ra anh ta đi lên mấy bước, rồi lại dừng lại, tiếp đến lại đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở phòng 313, giống như đang gõ cửa, lại giống như đang viết gì đó, sau đó nạn nhân trò chuyện với anh ta, lúc đó tôi tưởng là bạn học quen biết, tôi chuẩn bị đi, kết quả tôi mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng đánh nhau, sau đó tôi bèn chế ngự được anh ta đưa về Sở”.Phương Mộc lặng lẽ đi đến đó, tất cả mọi người đều đang nín thở chăm chú nghe Thái Vĩ nói, không ai phát hiện ra cậu.“Cậu có thể khẳng định cậu ta chính là hung thủ không?” Một người bụng phệ, nét mặt uy nghiêm nói.

“Có thể!”. Nét mặt và ngữ khí của Thái Vĩ rất kiên quyết, “Trước tiên, phát hiện ra ký hiệu “7” trên cửa phòng nạn nhân; tiếp đến, những đồng sự của tổ chuyên án đang khám xét trên hiện trường, bao gồm cả việc kiểm tra phòng ký túc xá của nghi phạm. Vừa nãy họ gọi điện cho tôi, nghe nói có phát hiện rất lớn”.

Mấy nữ cảnh sát vội vàng chạy đến, đưa cho Thái Vĩ một tập tài liệu dày. Thái Vĩ lật giở xem qua một lát ngẩng đầu nói với ông mập đó: “Thưa cục trưởng, có thể bắt đầu được rồi!”.

Cục trưởng gật gật đầu, “Bắt đầu đi!”

Tất cả mọi người đều vây quanh tấm kính, Phương Mộc không dám chen lên phía trước, chỉ có thể cố gắng hết sức nắm bắt được tình hình trong tấm kính đó thông qua những kẽ hở của đám người.

Đây là một phòng thẩm vấn có lắp kính một chiều . Bên trong phòng thiết bị rất đơn giản, vị trí chếch bên trái đặt một chiếc bàn, hai chiếc ghế, trên bàn đặt một chiếc đèn bàn. Hai người cảnh sát đang ngồi trước bàn, một người lật giở tập tài liệu vừa mới đưa vào, một người đang viết gì đó trên giấy. Đối diện là một chiếc ghế được lắp cố định xuống đất, nhìn vô cùng lạnh lẽo khó chịu. Ở góc tường có máy quay camera, phía trên có treo micro, âm thanh trong phòng thẩm vấn có thể thông qua chiếc máy khuếch đại âm thanh này truyền ra bên ngoài. Cánh cửa nhỏ phía bên phải phòng thẩm vấn mở ra, Mạnh Phàm Triết bị đeo còng tay và xích chân, bị hai người cảnh sát dẫn vào. Trông cậu vô cùng yếu ớt, mặt luôn cúi gầm, tiếp đến người cảnh sát ấn cậu ngồi xuống ghế, cái đầu cứ đung đưa trước ngực. Máu bên khóe miệng đã khô cứng lại, trên mặt đầy những vết máu đỏ thâm lại.

Hai người cảnh sát nhìn chằm chằm cậu mấy giây, người cảnh sát già cất lời: “Họ tên?”

Mạnh Phàm Triết cúi đầu không hề có phản ứng. Một người cảnh sát quay chiếc đèn bàn hướng về phía Mạnh Phàm Triết, toàn thân Mạnh Phàm Triết được chiếu sáng dưới ánh đèn, để lại cái bóng gẫy gập trên bức tường phía sau.“Họ tên?”

Mạnh Phàm Triết vẫn không mở miệng, dường như bất động đang ngủ. Người cảnh sát già chậm rãi châm một điếu thuốc, lật giở cuốn hồ sơ trên bàn.

“Vào khoảng thời gian từ 1h đến 3h sáng ngày 1 tháng 7 năm 2002 cậu ở đâu?” Không hề có phản ứng.

“Từ 8h sáng đến 9h sáng ngày 10 tháng 8 năm 2002 cậu ở đâu?” Vẫn không hề có phản ứng.

Một người cảnh sát khác nhìn tấm gương ở trên tường, anh ta biết cục trưởng và đồng nghiệp khác đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào họ, anh ta quay đầu lại nhìn Mạnh Phàm Triết đang ngồi ngẩn người như một khúc gỗ ở đó, cảm giác xấu hổ biến thành giận dữ. Anh ta đập bàn hét to: “Mạnh Phàm Triết, cậu tưởng rằng cậu không mở miệng là xong chuyện à, căn cứ theo quy định của luật tố tụng hình sự…”

Còn chưa đợi cho anh ta nói xong, Mạnh Phàm Triết vụt ngẩng đầu lên, đối diện với luồng ánh sáng mạnh, thật không ngờ, đôi mắt cậu vẫn trợn tròn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì e rằng hai người cảnh sát phía trước mặt đã sớm bị hàng nghìn mũi tên đâm xuyên rồi.

“A!!!” Phương Mộc lại nghe thấy tiếng gầm giống như tiếng dã thú lúc ở hành lang.

Tay chân Mạnh Phàm Triết đã bị gắn cố định lên ghế, cậu vẫn gắng ra sức giãy giụa, xem ra dường như lúc nào cũng có thể vùng thoát được sự khống chế, lao mạnh về phía hai người cảnh sát trước mặt. Người cảnh sát trẻ hơn giật nảy mình, bất giác ưỡn người ra phía sau. Hai người cảnh sát đứng phía sau Mạnh Phàm Triết ấn mạnh cậu xuống, nhưng Mạnh Phàm Triết trông vô cùng yếu ớt, thật không ngờ lại có được như thần lực, hai người cảnh sát cao lớn cũng không ấn nổi cậu xuống, một trong hai người còn suýt nữa bị cắn một phát. Một người cảnh sát rút gậy giơ cao lên.

“Không!” một thân người lao mạnh đến tấm kính, ra sức đập thật mạnh.

Thái Vĩ sau khi ngẩn người vài giây buột miệng nói: “Phương Mộc?!”

Phương Mộc quay người lại, khẩn thiết nắm chặt tay Thái Vĩ, “đừng đánh cậu ấy!”

“Cậu ta là ai?” Cục trưởng cắt ngang lời Phương Mộc

“Ồ, cậu ấy là nạn nhân của vụ án này, tôi gọi cậu ấy đến lấy lời khai”. Thái Vĩ vội vàng giải thích, sau đó quay người nói nhỏ với Phương Mộc: “Cậu hãy ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”

“Thái Vĩ”, Phương Mộc giữ chặt tay Thái Vĩ dường như đang cầu xin anh, “Để tôi nói chuyện với cậu ấy, tôi biết đã có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn hung thủ không phải là cậu ấy”

“Không được!”. Thái Vĩ gạt mạnh tay Phương Mộc, nói khẽ: “Cậu tưởng đây là nơi nào chứ, mau ra ngoài!”

Cục trưởng vẫn đứng bên lạnh lùng quan sát, đột nhiên mở miệng: “Thái Vĩ, cậu ta chính là người mà cậu gọi là “thiên tài” đúng không?”

Thái Vĩ thấy sự việc đã không thể giấu được nữa, nên thật thà thừa nhận: “Vâng”.

Cục trưởng “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn vào phòng thẩm vấn. Mạnh Phàm triết vẫn đang ra sức giãy giụa, hai người cảnh sát bị cậu lao mạnh vào đến độ lảo đảo. Một người cảnh sát lấy ra chiếc dùi cui, bật công tắc, hét một tiếng lớn với người đồng sự “tránh ra”, rồi thọc vào vai Mạnh Phàm Triết. Đôi mắt Mạnh Phàm Triết bỗng chốc trợn trừng, thân hình gập hẳn xuống, hai người cảnh sát đó lại thọc thêm mấy phát vào người cậu, mỗi lần thọc, Mạnh Phàm Triết lại phát ra những tiếng kêu thê thảm, giống như là một con cá sống đang nằm trên thớt cố gắng giãy giụa trước khi chết. Sau mấy phút, cuối cùng Mạnh Phàm Triết cũng không giãy giụa nữa, ngồi vật người trên ghế, đầu cúi xuống, toàn thân co giật.Cục trưởng sắc mặt tối sầm, nói với người bên cạnh: “Tối nay không thẩm vấn nữa, tạm thời nhốt lại, ngày mai gọi người ở Trung tâm giám định tư pháp đến làm giám định về tinh thần cho hắn”. Nói xong bèn quay người đi, khi đi qua bên cạnh Thái Vĩ, trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Thái Vĩ muốn giải thích, nhưng Cục trưởng đã đi xa. Anh bất lực lắc đầu, quay người nói vào phòng thẩm vấn, mấy người cảnh sát đang lôi Mạnh Phàm Triết như lôi một con chó chết ra ngoài. Anh cũng chống tay đứng một lúc, không buồn quay đầu lại mà chỉ nói: “Đưa cậu ta về!”

Người cảnh sát đó túm chặt lấy cánh tay Phương Mộc giống như đang áp giải nạn nhân, liền một mạch đưa cậu lên tầng 3, khu 5 ký túc xá Nam Phạm. Phương Mộc toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng. Trong hành lang vô cùng ồn ào nhốn nháo, đầy chặt kín người hiếu kỳ đến xem, có người chỉ mặc áo may ô, khoác chăn, cũng có người ở phòng bảo vệ trường vừa nghe tin vội vàng tìm đến. Xuyên qua đoàn người, có thể nhìn thấy đèn trong phòng của Mạnh Phàm Triết sáng trưng, liên tục có những người cảnh sát bực dọc nói với những người xung quanh: “Tránh xa một chút!”. Biển số phòng 313 đã bị lấy đi để làm vật chứng, người cảnh sát đó gõ cửa, cửa đã khóa, bèn hét lớn với những người đang đứng xem: “Người ở phòng 313 đâu, mau mở cửa!”. Đỗ Ninh cũng là một thành viên đang đứng trước cửa phòng Mạnh Phàm Triết, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng chạy lại, rút chìa khóa ra mở cửa.

Người cảnh sát đẩy Phương Mộc vào trong phòng, “đừng có chạy lung tung nữa!”. Anh ta chỉ vào Phương Mộc và nói với Đỗ Ninh: “Trông chừng cậu ta một chút!”. Nói xong, đóng sập cửa lại.

Phương Mộc đang ủ rũ, thõng hai tay mất mấy giây rồi từ từ tiến về giường của mình, đổ vật người xuống. Đỗ Ninh nhìn Phương Mộc đầy lo lắng, thận trọng hỏi: “Phương Mộc, có muốn uống chút nước không?”. Phương Mộc không trả lời, từ từ lắc đầu.

Đột nhiên, dường như cậu nhớ đến điều gì đó, bật dậy khỏi giường, kéo cửa, lao thẳng đến phòng Mạnh Phàm Triết. Chen ngang qua đám người, phi đến được trước cửa phòng, một tay nhấc đường viền cảnh sát giới định lao vào bên trong. Trong phòng có mấy người cảnh sát đang tiến hành điều tra thăm dò hiện trường, người cảnh sát vừa đưa Phương Mộc về cũng đang giúp đỡ, anh ta nhìn thấy Phương Mộc lao vào, vội ngăn cản nói: “Sao cậu lại chạy ra rồi?”

Phương Mộc hỏi đầy khẩn thiết: “Các anh đã phát hiện thấy gì rồi?”

Những người đang điều tra đều ngơ ngác nhìn nhau.

Người cảnh sát đó cuống lên, giữ chặt bả vai cậu, đẩy về phía sau, “Đi mau, ở đây không có việc gì của cậu, có phát hiện gì, Thái Vĩ sẽ nói cho cậu biết”

Phương Mộc gạt mạnh tay anh ta ra, bước nhanh vào trong phòng hét: “Rốt cuộc các anh đã phát hiện ra gì rồi?”“Phương Mộc!” người cảnh sát đó hét lên một tiếng, đồng thời “soạt” một tiếng, rút ra chiếc còng tay ở thắt lưng, “Cậu đang gây trở ngại công vụ! Đừng làm tôi khó xử!”

Đỗ Ninh cũng chen vào, ra sức kéo Phương Mộc ra ngoài, vừa kéo vừa khẽ khuyên nhủ cậu: “Người anh em, hãy về trước đi, ngày mai hãy nói”.

Người cảnh sát vẫn còn chưa nguôi giận, hét lên với người cán bộ bảo vệ bên cạnh: “Yêu cầu tất cả sinh viên đều quay về phòng, không được cản trở chúng tôi làm việc!”

Phương Mộc bị Đỗ Ninh vừa lôi vừa kéo trở về phòng, cậu đang đứng dưới đất thở dốc hồi lâu, đột nhiên mở tủ, lấy ra một bức thư giấy da trâu dày cộp, “đét” một tiếng vứt lên bàn, lấy ra từ bên trong một tập giấy in, vùi đầu vào xem. Đỗ Ninh đứng phía sau, thận trọng nhìn, có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy bức ảnh máu be bét, còn có thể nghe thấy tiếng khẽ lẩm bẩm từ miệng của Phương Mộc:

“Không thể nào, không thể nào là cậu ấy, không thể nào!”***Tôi đang ở đâu đây?

Ôi đau đầu quá, giống như sắp nổ tung vậy…

Tôi đang làm gì vậy?…“Cậu có con số may mắn không?”

“Không có, tôi cũng không tin chuyện này lắm”

“Hà hà, đừng vội, cậu biết phần lớn mọi người thích con số gì không?”

“Không biết, có thể là số 8?”

“Khà khà, chỉ có người TQ mới nghĩ như vậy. hơn nữa, đó chỉ là những người nhà giàu, chủ đất…Cậu thấy đấy, cậu cười rồi, đừng căng thẳng”

“Tôi không căng thẳng, tôi chỉ cảm thấy hơi…hơi thụt lùi. Bởi vì mấy hôm nay, khi đi học, tôi lại sợ điểm danh rồi”

“Ồ, bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Từ lần trước…lần trước, sau khi chúng ta gặp mặt”

“Đừng lo lắng, điều này rất bình thường. Có một số việc cần tăng cường lặp đi lặp lại, mới có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất”

“Thưa thầy, tôi hy vọng thầy có thể giúp tôi”

“Được, chỉ có điều cậu nhất định phải làm theo điều tôi nói”

“Vâng!”

…Trời ơi, tôi nhớ ra rồi…

Phương Mộc, cậu ấy chết rồi sao……“Tôi phải làm thế nào? Thưa thầy, tôi phải làm thế nào?”

“Cậu đừng cuống, để tôi nghĩ xem”

“Hôm nay tôi xấu hổ lắm, trước mặt bao nhiêu người như vậy, mỗi chữ “có” mà cũng không nói ra được?

“Có lẽ chúng ta nên thay đổi phương pháp, nhưng phương pháp này sẽ tàn khốc một chút, cậu xác định cậu chịu được chứ?”

“Tôi…”

“Nếu như có thể thành công, cậu sẽ mãi mãi thoát khỏi tâm lý này”

“…”

“Nếu như cậu cảm thấy cậu là một người yếu ớt, thế thì thôi đi, tôi cũng không giúp được cậu”

“Tôi…tôi đồng ý thử”

“Rất tốt, bây giờ cậu hãy đến nằm trên chiếc ghế đó, thả lỏng ra, chúng ta sẽ bắt đầu…”…

“Bây giờ cậu đang ngồi trên giảng đường, có thể cảm thấy được không, xung quanh đều là các bạn học của cậu, rất nhiều người…thầy giáo lấy cuốn sổ bắt đầu điểm danh từng người…Mạnh Phàm Triết!”“…”

“Mạnh Phàm Triết!”

Sự giãy giụa trong vô ý thức, mồ hôi chảy dài từ vầng trán xuống.

“Mạnh Phàm Triết!”“Mạnh Phàm Triết!”“Mạnh Phàm Triết!”“Mạnh Phàm Triết!”“A!!!”…Lạnh quá…

Tay chân đều không nhúc nhích được, muốn ôm chặt đôi vai cũng không được…

Hãy giúp tôi, hãy giúp tôi……“Cậu sợ chết à?”

“Ơ, đương nhiên, ai không sợ chết chứ?”

“Hà hà, thực ra, chết không hề đáng sợ. Khi cậu cảm thấy không vui, sẽ làm gì?”

“Ừm, chơi game, hoặc ngủ một giấc thật đã”

“Ha ha, đúng vậy. Thực ra tử vong chỉ là một giấc ngủ dài hơn mà thôi, có thể vứt bỏ mọi sự phiền não. Rất nhiều người thà chết để bảo toàn sự tôn nghiêm của mình. Cậu có biết Hemingway không?”

“Biết. Ông già và biển cả”

“Khi ông ta phải đối mặt với chứng bệnh không thể chữa khỏi, để bảo toàn sự tôn nghiêm cuối cùng của mình, đã chọn lựa cách tự sát. Ha ha, có đôi khi tôi rất ngưỡng mộ ông ta”“…”…Tôi phải làm thế nào?

Tôi đã giết người sao?

Tôi tiêu rồi……

“7 là con số rất có ý nghĩa, cậu có phát hiện ra không?”

“Ồ, vậy sao?”

“Cậu thấy đấy, một tuần có 7 ngày, màu phân ra 7 sắc, âm nhạc có 7 thanh, cho nên 7 mang ý nghĩa viên mãn”

“Ồ, là như thế à?”

“Một khi đã viên mãn rồi, chúng ta chẳng cần lo lắng gì cả, có phải vậy không?”

…Tôi là tội phạm giết người…

Tất cả mọi người đều sẽ biết tôi là tội phạm giết người…

Mẹ của tôi vì vậy mà phải chịu nhục nhã cả đời…

Tôi mới 24 tuổi…

Chương trước | Chương sau

↑↑
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Mật Mã Tây Tạng

Mật Mã Tây Tạng

Tên truyện: Mật Mã Tây TạngTác giả: Hà MãThể loại: Trinh Thám - Phưu Lưu - Truy Tìm Kho

19-07-2016 233 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Tiệc Báo Thù

Tiệc Báo Thù

Nếu bạn đã từng đọc Kỳ Án Ánh Trăng của tác giả Quý Cổ Nữ thì sẽ biết tác

19-07-2016 40 chương
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Nhân nào quả nấy

Nhân nào quả nấy

 Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên

01-07-2016
Cúc áo của mẹ

Cúc áo của mẹ

Buổi trưa về đến nhà, trước mặt khách đến thăm, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới

30-06-2016
Cha ghẻ

Cha ghẻ

Tôi cảm thấy ông ta cướp đi trên đôi tay tôi tất cả những gì tôi đang có. Đã vậy.

29-06-2016
Đàn ông tốt ở đây

Đàn ông tốt ở đây

Phụ nữ hay than phiền đàn ông tốt ở đâu? Tìm hoài chẳng thấy. Đàn ông tốt còn

24-06-2016
Trò chơi tình yêu

Trò chơi tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Lá thư cho mẹ

Lá thư cho mẹ

Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một

30-06-2016
Vá lại trái tim

Vá lại trái tim

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương