Vừa là ác quỷ lại vừa là cừu non.
bạn đang xem “Cuồng Vọng Phi Nhân Tính ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ngoài cửa bỗng nhiên vọng lại tiếng huyên náo, có thể nghe thấy tiếng quát tháo của cảnh sát và tiếng van xin của một người phụ nữ trẻ:
“Tôi xin các anh, cho tôi vào nhìn anh ấy một cái thôi, đứng ngoài cửa nhìn cũng được...”
Phương Mộc đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy Quách Nhụy đầu bù tóc rối đang giằng co với hai người cảnh sát bảo vệ Đàm Kỷ. Nhìn thấy Phương Mộc, Quách Nhụy nhận ra đây là một trong những cảnh sát đêm đó đến bắt mình, động tác giằng co có phần nới lỏng, vẻ mặt trông càng thêm bi thương.
Phương Mộc lặng lẽ nhìn cô ta trong giây lát, bỗng nói: “Cởi áo khoác, bỏ hết những thứ trên người ra.”
Tất cả mọi người có mặt đều ngây ra, nhưng Quách Nhụy nhanh chóng hiểu được ý của Phương Mộc, chị ta cuống cuồng lột bỏ áo lông vũ và túi xách tay vứt xuống đất lại lộn cả túi quần ra, chứng tỏ trên người không có gì.
Phương Mộc đánh mắt cho người cảnh sát đang ngăn cản cô ta, nói thong thả nhưng nghiêm khắc: “Không được lại gần anh ta, càng không được động vào anh ta, cô nghe rõ chưa?”
Quách Nhụy vội vàng gật đầu, đưa tay ra vuốt gọn lại mái tóc, lại lau những giọt nước mắt trên mặt, hệt như muốn nhanh chóng trở thành người con gái đang chuẩn bị đến nơi hò hẹn.
Phương Mộc hơi nghiêng người, “Vào đi!”
Phòng bệnh không lớn lắm, Phương Mộc đi mấy bước đã đến bên giường Đàm Kỷ. Quay lại nhìn vẫn thấy Quách Nhụy đứng nguyên ở cửa, một tay bưng miệng, nhìn chăm chăm vào Đàm Kỷ đang nằm bất động trên giường.
Toàn thân cô ta run rẩy, tiếng khóc bị cô ta nén lại trong miệng. Cô ta như không muốn tin, lại như không dám bước lên xác nhận, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng rón rén nhích lên phía trước, mắt vẫn không rời khuôn mặt khô héo tiều tụy đó. Nỗi đau khổ cố gắng dồn nén lại cuối cùng đã thoát ra được qua một kẽ hổng, căn phòng bệnh nhân nhỏ hẹp dần dần vang lên tiếng khóc nhỏ bé nhưng sắc nhọn của người con gái. m thanh ấy giống hệt như tiếng móng tay người sắp chết cào trên mặt kính, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.
Có mấy lần cô ta chìa tay về phía người nằm trên giường, như muốn được sờ lên khuôn mặt vừa quen vừa lạ của người yêu, lại như muốn lấy hết sức mình ôm lấy anh ta, kéo anh ta ra khỏi cái số mệnh đáng sợ đó. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt cảnh giác sắc lạnh của Phương Mộc thì ánh mắt khẩn thiết ấy lại trở nên khiếp nhược và tuyệt vọng.
Cuối cùng, Quách Nhụy không giữ nổi thân mình, cô dựa vào bức tường trượt xuống, ngồi phệt trên nền nhà.
“Xin lỗi... xin lỗi...”
Năm phút sau, Phương Mộc đưa trả vật dụng, áo khoác cho Quách Nhụy lúc này đang ngồi trên chiếc ghế dài dọc hành lang. Nghĩ một lát anh đưa thêm cho cô ta một gói khăn giấy.
“Cảm ơn!” Quách Nhụy cảm động cười, “Tôi phải gọi anh thế nào nhỉ?”
“Tôi họ Phương!”
“Cảm ơn anh, cảnh sát Phương!”
Phương Mộc nhìn cô ta hỉ mũi thật mạnh, những động tác không còn nét trang nhã lịch sự lúc ban đầu mới gặp nữa.
“Có điều gì muốn nói với tôi không?”
Quách Nhụy cười buồn bã, “Tôi biết ý anh là gì, cảm ơn anh đã cho tôi được nhìn thấy Đàm Kỷ, nhưng, xin lỗi, tôi không có gì để nói!”
Phương Mộc không nói gì, im lặng châm một điếu thuốc, nhìn cô ta thong thả mặc áo khoác, rồi đột nhiên nói: “La Gia Hải chết rồi.”
Quách Nhụy chấn động toàn thân, dừng cả động tác mặc áo lại, nhưng cô ta nghiến răng rất nhanh, chậm rãi nhưng khó khăn xỏ cánh tay vào tay áo.
“Anh T đã giết cậu ta!”
Quách Nhụy mặt không biểu hiện gì, cài từng cái cúc áo, sửa sang lại túi xách, đứng lên hơi cúi người chào Phương Mộc rồi không thèm quay lại đi luôn.
Phương Mộc nhìn theo bóng người hơi khập khiễng đang khuất dần ở chỗ rẽ cuối hành lang, lại nhìn người cảnh sát tuần tra đang đi lại bên ngoài phòng bệnh nhân, bỗng anh cảm thấy một nỗi đau thương sâu sắc.
Thiên sứ Đường.
Đêm đã khuya, ánh đèn trên tầng 2 đã tắt hết, nhưng âm thanh ầm ĩ của chiếc loa trên cây vẫn ra rả không ngớt, không biết có mấy người có thể ngủ ngon giấc.
Giữa những âm thanh đơn điệu lạnh lẽo ấy, tiếng cửa mở kin kít vang lên nhỏ nhoi không đáng kể. Từ khe cửa hẹp có một bóng người nhỏ nhắn, yếu ớt nhanh chóng vụt qua, bước vội qua chiếc sân trống trơn, chạy thẳng đến bên ngoài tường rào.
Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ ấy, một cái bóng con con khác từ bên ngoài tường rào đứng dậy. Có lẽ nó đã đứng đợi trong gió lạnh khá lâu, chân đã tê dại, người hơi run rẩy.
Liêu Á Phàm tay vịn lan can, ngực phập phồng, cô nhìn thằng bé trước mặt với ánh mắt trìu mến, dưới ánh trăng, ánh mắt Liêu Á Phàm sáng lấp lánh.
“Đúng là em có thể đưa chị đi thật à?”
Chương trước | Chương sau