Anh hướng về phía tấm gương dùng tay ra hiệu, rất nhanh, cửa phòng hỏi cung mở ra, hai người cảnh sát bước vào.
bạn đang xem “Cuồng Vọng Phi Nhân Tính ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Dẫn cậu ta về phòng giam. Hôm khác thẩm vấn tiếp.”
Hai người cảnh sát đáp lời, còng tay La Gia Hải lại rồi như kéo lê cậu ta đi về phía cửa. Lúc gần ra khỏi cửa, La Gia Hải bỗng nhiên gào lên gọi: “Cảnh sát Phương!”
Phương Mộc ra hiệu cho hai người cảnh sát khoan hãy đi. Giọng của La Gia Hải khàn đi, vẻ mặt như cầu xin, “Sau khi các anh tìm thấy Thẩm Tương, tôi... tôi có thể nhìn cô ấy một lần nữa không?”
Phương Mộc nhìn cậu ta vài giây rồi khẽ gật đầu.
Đưa mắt nhìn La Gia Hải bị giải đi, Phương Mộc bỗng dưng thấy mình kiệt sức. Anh ngồi xuống ghế, rút một điếu thuốc. Đúng lúc đang định đưa tay ra lấy bật lửa thì từ phía sau một cánh tay đưa ra, “tách” một tiếng, chiếc bật lửa đã được bật sẵn chờ anh.
Phương Mộc đưa điếu thuốc qua châm lửa, ngoảnh đầu lại nhìn thì ra là Thái Vĩ. Thái Vĩ kéo ghế đến ngồi cạnh, nhìn Phương Mộc rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười:
“Anh chàng này, cậu đúng là giỏi thật đấy.”
Phương Mộc nhả một làn khói, cười ngượng ngùng.
“Cậu thấy hai cô gái đấy liệu có khả năng còn sống không?”
Phương Mộc do dự một lát rồi lắc đầu: “Chắc là không! La Gia Hải luôn giữ thái độ quyết một phen sống mái.”
Thái Vĩ thở dài: “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Anh không vội trở về à?”
“Không vội!” Thái Vĩ uể oải dựa vào thành ghế: “Người thì đã chết rồi, về sớm một ngày hay nửa ngày cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Phương Mộc dụi điếu thuốc vào gạt tàn, “Đi nào, tôi mời anh ăn cơm.”
Trong quán cơm ở gần phân cục công an, Phương Mộc và Thái Vĩ ngồi đối diện nhau. Trong lúc chờ mang đồ ăn tới, cả hai đều hút thuốc, cơ hồ như chẳng có gì để nói. Thế rồi Phương Mộc phá vỡ sự yên lặng: “Anh lấy vợ rồi à?”
Thái Vĩ sặc nước trà trong cổ họng, anh vừa dùng giấy ăn lau cằm lia lịa, vừa hỏi: “Sao cậu biết?”
Phương Mộc vừa chỉ vào ngón đeo nhẫn bên tay trái Thái Vĩ, ở đó có một vệt nhẫn hằn mờ hình tròn. Mặt Thái Vĩ hơi đỏ lên, anh dùng tay cọ cọ lên vệt hằn như muốn lau sạch nó đi.
“Á à, vợ anh nhất định là rất lợi hại, nhưng cũng hay dựa dẫm vào anh.”
Thái Vĩ đã phấn chấn trở lại: “Làm thế nào mà cậu biết được?”
“Tôi đoán là khi đi làm anh tháo nhẫn ra, lúc về nhà lại đeo vào, có thể thấy anh rất sợ vợ. Căn cứ vào tính cách của anh, người khiến anh ngoan ngoãn như thế tất nhiên phải là một người vợ ghê gớm rồi.” Phương Mộc cười hề hề: “Nhưng điều đó cũng chứng tở vợ anh rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, cô ấy rất dựa dẫm vào anh. Chúc mừng anh!”
Trong mắt Thái Vĩ trào dâng một tình cảm dịu dàng hiếm thấy: “Hà hà, cứ như trẻ con ấy, ngay cả đi ngủ cũng nắm tay.”
Có lẽ vì được chia sẻ với Phương Mộc những chuyện riêng tư nên Thái Vĩ trở nên nhiều lời hơn. Một người mồm ngậm thuốc lá, uống rượu bằng bát tô như Thái Vĩ không ngờ lại là một cảnh sát biết tôn trọng tình cảm, đã tặng cho Phương Mộc một viên đạn làm kỷ niệm.
Điều đó là cho Phương Mộc cảm thấy gần gũi và thân thiết.
Sau một hồi hàn huyên, Phương Mộc biết Thái Vĩ đã kết hôn, được thăng chức; Triệu Vĩnh Quý được điều đến phân cục làm cục trưởng; những cảnh sát ngày trước tham gia vụ án Tôn Phổ nay có người được lên chức, có người được điều động đi nơi khác, cũng có người đã hy sinh.
Phương Mộc cho Thái Vĩ biết trước khi tốt nghiệp anh đã tham gia thi tuyển công chức, bây giờ đang công tác ở phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm thuộc Sở Công an tỉnh, cấp trên trực tiếp của anh chính là Biên Bình, học sinh cũ của giáo sư Kiều.
Bạn bè gặp lại nhau, câu chuyện chỉ xoay quanh những kỷ niệm xưa cũ, mà những kỷ niệm ấy không phải toàn những chuyện vui. Đó là một sự thật không thể né tránh. Giữa Phương Mộc và Thái Vĩ ngoài vụ án Tôn Phổ ra cũng không có nhiều tiếng nói chung.
“Tôi có lúc lái xe đến trường đại học J, đi đến ký túc xá số 5 Nam Phạm, đến sân bóng rổ, đến nhà thi đấu, còn đến cả chỗ tầng hầm ấy nữa,” Thái Vĩ uống cũng hơi nhiều, anh hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói thuốc đang mù mịt bay lên. “Thế mà chẳng để làm gì cả, chỉ ngồi ì ra. Có lúc cảm thấy sự việc xảy ra lúc đó cứ như một giấc mơ. Nếu không phải chính mình đã chứng kiến thì thật khó tưởng tượng lại có người tàn ác đến thế.” Thái Vĩ khẽ cười. “Cậu đã cứu mạng tôi, thế mà tôi còn chưa cảm ơn được cậu.”
Phương Mộc cúi đầu, một lúc sau nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu.”
Thái Vĩ cũng cảm thấy mình hơi vô ý khi tiếp tục đề tài này, anh quay lại câu chuyện lúc đầu: “Cậu thế nào? Công việc tốt chứ?”
“Cũng được, nhưng cũng có lúc cảm thấy nhàn rỗi quá. Thực ra lúc đầu tôi muốn đến làm việc ở Sở Công an thành phố nhưng sau đó cục trưởng Biên Bình kiên quyết kéo tôi về chỗ anh ấy.”
Thái Vĩ cười khà khà: “Cậu còn kêu nhàn rỗi hả? Nếu như cậu về Sở Công an thành phố cậu sẽ biết, mệt đến đứt hơi luôn.” Thái Vĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mật trở nên u ám. “Cuối cùng, cậu vẫn trở thành cảnh sát, có phải vì giáo sư Kiều không?”
Phương Mộc cúi xuống uống một ngụm rượu, không trả lời.
Thái Vĩ thở dài nhè nhẹ: “Kỳ thực tôi vẫn nghĩ thế này, cậu không hợp với nghề cảnh sát.”
Phương Mộc cười gượng, châm thêm một điếu thuốc.
“Cậu đã thử tìm cách chuyển công tác chưa?”
“Không!” Phương Mộc trả lời như đinh đóng cột.
“Không!” Thái Vĩ nhớ rất rõ hồi ấy khi anh hỏi Phương Mộc có định làm cảnh sát không, Phương Mộc cũng đã trả lời anh như vậy. Cùng một đáp án lại ra hai kết quả khác nhau. Không chừng mình lại sai ấy chứ, trước mặt bây giờ vẫn là con người có khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt sắc bén ấy.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc chằm chằm một lúc lâu: “Bắt đầu từ chuyện xảy ra ở tầng hầm dưới đất?”
“Hả?” Phương Mộc rướn lông mày, nhìn Thái Vĩ cười không ra cười: “Muốn tố giác tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Thái Vĩ biến mất: “Không bao giờ, mãi mãi không bao giờ! Tôi cũng không bao giờ cho rằng cậu có thể là một cảnh sát giỏi.”
“Thế nào gọi là một cảnh sát giỏi?” Phương Mộc hỏi vặn lại.
Thái Vĩ bị chất vấn, ngây ra một lúc mới nói: “Tôi không biết. Nhưng tôi khẳng định cậu không thể. Cậu là người không thể đặt mình ở vị trí đứng ngoài vụ án, cậu luôn dốc quá nhiều tình cảm cá nhân vào nó. Nếu một vụ án nào đó không thể dùng pháp luật để giải quyết hoặc khi cậu không muốn giải quyết nó bằng luật pháp, cậu sẽ làm theo cách của riêng mình.” Thái Vĩ dừng lại một lúc: “Tôi biết, hôm qua cậu suýt chút nữa đã lấy thân mình đỡ đạn cho La Gia Hải.”
Phương Mộc trước sau chỉ cúi đầu, mãi sau cậu búng búng tàn thuốc, nói: “Tôi không thấy làm như thế có gì không đúng.”
Thái Vĩ lắc đầu: “Cậu sẽ tự hại chính mình.”
Phương Mộc bỗng cất tiếng cười hà hà: “Tôi chẳng phải đang sống sờ sờ đây sao.” Không đợi Thái Vĩ kịp nói, cậu đã giơ cốc rượu lên: “Không nói nữa, uống rượu đi!”
Bạn cũ gặp nhau cùng né tránh những vấn đề không muốn nói ra đã kết thúc bằng một bữa say túy lúy. Khi hai người chân nam đá chân chiêu về đến phân cục thì tin tức từ thành phố J cũng đã đến. Ở địa điểm mà La Gia Hải khai báo, cơ quan công an phát hiện thấy thi thể của Thẩm Tương và Tang Nam Nam. Sơ bộ ban đầu xác định nguyên nhân chết của hai người này là do mất máu. Điều khác biệt là vết thương chí mạng của Thẩm Tương là do đứt động mạch còn Tang Nam Nam thì bị đâm nhiều nhát dao. Tình hình cụ thể phải đợi pháp y tiến hành kiểm nghiệm mới có thể xác định chính xác được. Cảnh sát hình sự thành phố J và phân cục có xảy ra chút tranh chấp nho nhỏ trong việc phân cấp điều tra. Cả hai bên đều cho rằng địa điểm hung thủ gây án thuộc địa phận mình quản lý. Kết quả sau khi bàn bạc là: Thái Vĩ tạm thời trở về thành phố J, đợi sau khi thu thập đủ chứng cứ chủ yếu sẽ xác định lại đơn vị thụ lý vụ án La Gia Hải.
Lúc tạm biệt, Phương Mộc đập vào ngón nhẫn bàn tay trái của anh chàng say chếch choáng Thái Vĩ. Thái Vĩ mơ hồ vẫy vẫy tay nhưng không hiểu ý của Phương Mộc.
Phương Mộc đứng ngẩn người dõi theo chiếc xe Jeep khuất dần sau góc phố để lại một đám bụi bốc lên mù mịt. Tấm huy hiệu công an gắn trên biển trước cổng phân cục ánh lên dưới ánh nắng mặt trời ban trưa. Phương Mộc đưa tay che ánh nắng, lặng lẽ ngắm nhìn tấm huy hiệu đó, cảm giác như đang to dần lên, cuối cùng thật không ngờ lại có tư thế rợp trời rợp đất.
Có thật là mình không hợp với nghề cảnh sát không?
Chương trước | Chương sau