Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Cổ Cồn Trắng - Chương 20

↓↓
Hôm nay, Tường được ra viện, mặc dù vẫn còn một tay phải bó bột. Các bác sĩ đã tận tình chăm sóc anh những ngày qua đều rất vui. Đến đón Tường là Hạnh, con gái và Đức, Thành, Lưu.

Tường nắm chặt tay ông bác sĩ trưởng khoa ngoại:

- Em xin cảm ơn anh đã hết lòng chữa chạy cho em. Thật lòng không biết lấy gì cảm ơn bác sĩ và anh chị em.

- Đừng khách sáo thế. Chúng tôi phải cảm ơn anh. Anh đã lật mặt nạ được được bọn "cổ cồn trắng" giúp trừ hại cho dân cho nước. Mà này, trong ngành y chúng tôi, cũng có bọn "cổ cồn trắng" đấy nhé. Tôi nói nghiêm túc đấy.

bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tường không hiểu ông bác sĩ nói đùa hay nói thật thì một y tá nói chen vào:

- Thì lợi dụng nghề y, kiếm tiền trên nỗi đau khổ của người khác, buôn bán thuốc giả, thuốc kém phẩm chất, thuốc quá hạn, thuốc không có nguồn gốc xuất xứ, loại tội phạm ấy nhiều lắm anh Tường ạ. Anh cứ an dưỡng cho khỏe đi. Khi nào anh tìm bọn "cổ cồn trắng" trong ngành y, chúng em sẽ giúp anh một tay.

- Nếu vậy thì chúng ta bắt đầu từ ngày mai.

- Tôi đã khỏe lắm rồi. Thôi một lần nửa cảm ơn bác sĩ, cám ơn các anh, các chị. Tôi hy vọng rằng sẽ sớm được trở lại thăm mọi người chứ không phải trở lại để mọi người chữa chạy cho.

Họ đi trên chiếc xe chín chỗ ngồi. Thành vàĐức rất muốn nói điều gì đó với Tường nhưng ngại vì thấy anh vẫn còn đang yếu. Nhưng linh cảm của một người cảnh sát điều tra mách bảo cho Tường thấy đồng đội của anh đang lo lắng điều gì đó. Anh bảo Hạnh:

- Em và con cứ về nhà, chuẩn bị bừa cơm thật ngon và có đủ rượu cho mấy anh em uống. Anh đến cơ quan một lát rồi về.

Hạnh cười:

- Em biết ngay là thế nào anh cũng muốn đến cơ quan trước khi về nhà. Cũng được thôi, nhưng phải nói cho mấy anh em biết rằng nếu trước sáu giờ tối mà chưa thấy về là tôi đến cơ quan kêu với Giám đốc cho mà xem.

Hai mẹ con xuống xe xong, Tường hỏi ngay:

- Có chuyện gì phải không?

- Anh ạ, từ chiều qua đến nay, không thấy tin tức gì về Tâm cả. Sáng nay, cơ sở Bình cho biết là chiều qua, lúc năm giờ, Tâm tha thẩn ra rừng vải chơi, nhưng rồi không thấy về. Tối hôm qua, ông Túy có chương trình mời cơm nhà báo Vọng và cả Tâm nữa, họ chờ mãi, không thấy Tâm. Đêm hôm qua, ông Túy và tay Hà huy động mọi người đi tìm, nhưng cũng không phát hiện ra dấu vết của Tâm.

- Đã báo cáo Giám đốc chưa?

- Rồi ạ. Giám đốc đã ra lệnh cho đội đặc nhiệm của anh Tuấn và đại đội cảnh sát cơ động sẵn sàng lên đường làm nhiệm vụ. Các đội cảnh sát chống cướp, đội địa bàn, lực lượng cảnh sát kinh tế, phòng chống ma túy cũng được lệnh trực chiến trăm phần trăm quân số. Riêng khu vực địa bàn trang trại Thiên Sơn, trụ sở Công ty Thành Đạt, công ty của Minh "hói"... đã được bố trị lực lượng giám sát chặt chẽ. Giám đốc nhận định là rất nhiều khả năng tên Túy và đồng bọn đã bắt anh Tâm.

- Nhưng tại sao bây giờ chúng mới bắt, chả phải chúng phát hiện ra Tâm là cảnh sát hình sự từ mấy hôm trước sao?

- Đây là câu hỏi khó trả lời, bởi lẽ, Túy công khai giao cho Tâm rất nhiều việc, trong đó có những việc mà bấy lâu nay chỉ có hắn và tay Hà biết mà thôi. Nhà báo Vọng và cơ sở cũng xác nhận chuyện này.

- Như vậy thì chỉ có ba khả năng- Tường nói quyết đoán - Lúc đầu, tên Túy tương kế tựu kế, giao cho Tâm làm những việc liên quan đến tiền nong, đến các hợp đồng buôn bán với mục đích là tỏ ra minh bạch và không có điều gì giấu giếm. Sau đó, do Tâm phát hiện ra điều gì quan trọng trong làm ăn của công ty và chúng không thể giấu được nên chúng đã tìm cách bắt giữ Tâm. Khả năng chúng thủ tiểu Tâm là chưa thể xảy ra, bởi vì, người điều hành chính mọi chuyện là Lê Minh chứ không phải là ông Túy. Trong trường hợp Lê Minh bị vô hiệu hóa, hoặc chúng không liên lạc được thì người chỉ huy chính là thằng Tổng giám đốc Thành Đạt. Túy chỉ là kẻ thực hiện mọi kế hoạch ban đầu của Lê Minh.

- Nhưng em chưa hiểu tại sao Túy lại sợ Lê Minh đến như thế - Thành thắc mắc.

- Trong buôn bán ma túy, chúng có những luật bất thành văn với nhau. Lê Minh là người đầu tiên lập ra đường dây và hắn đã gây dựng được một đội ngũ tay chân tin cẩn, đội ngũ này vẫn còn đủ sức khống chế và trừng phạt những kẻ nào định phản bội.

- Ai là người thay thế Lê Minh ở bên ngoài?

- Lão Cheng, cha con Hoàng Văn Túy? Tuy nhiên, Cheng giữ vai trò cố vấn là chủ yếu bởi lẽ trước kia Cheng dùng Lê Minh để tẩy rửa tiền từ Đài Loan mang vào.

- Cheng ư? Lão ấy đã thôi làm Tổng giám đốc Phát Lộc và bán công ty cho người khác rồi.

- Cheng có đội ngũ tay chân khá đông nhưng không nằm ở tỉnh ta mà chúng hoạt động tại Thành phố Hồ Chí Minh. Khi nào cần, chúng mới kéo ra ngoài này. Tuy nhiên, từ sau vụ Lê Minh, Cheng thay đổi phương thức làm ăn khá nhiều và nói chung là hắn chui vào vỏ như con ốc để bảo toàn. Có việc gì cần giải quyết, hắn dùng tiền và đưa bọn sát thủ từ Sài Gòn ra để thực hiện. Nhưng hiện nay Cheng đã từ bỏ Công ty Phát Lộc, như vậy có hai khả năng: Hoặc Cheng làm ăn thua lỗ phải bán công ty cho người khác, hoặc Cheng không chịu hợp tác làm ăn với các ông trùm, cho nên bị thay thế.

- Anh giỏi thật đấy. Mà sao nằm viện, anh vẫn biết lắm thế - Đức nói với sự thán phục.

- Cái này là nhờ cô Hạnh. Giám đốc cũng biết cả rồi và đã có báo cáo lãnh đạo Tổng cục để xin đối sách.

Nghe Tường nói vậy, Thành và Đức nhìn nhau cười sung sướng bởi lẽ họ biết là Hạnh đã thay đổi và hai người sẽ quay về với nhau.

Nhìn nụ cười của họ, Tường rất hiểu tấm lòng của đồng đội đối với mình. Trong những ngày nằm viện, lần đầu tiên anh mới thấy hết ý nghĩa của cuộc sống nếu như vắng bàn tay người phụ nữ. Hạnh đã chăm sóc nâng giấc cho anh từng miếng cháo, từng giác ngủ. Lắm lúc thấy Hạnh âm thầm khóc, Tường cũng thấy nao lòng và rất muốn tìm lời gì đó để an ủi, xoa dịu những nỗi đau đang dằn vặt Hạnh, nhưng anh không sao mở miệng ra được. Và cứ mỗi lần như vậy, anh lại thấy như có gã người Hoa mập, lùn đeo kính trắng đứng bên cạnh. Nếu lấy hết can đảm, Tường cũng không có đủ dũng khí để tuyên bố bỏ Hạnh, nhưng anh cũng càng không đủ can đảm để nói lời tha thứ cho Hạnh. Còn Hạnh, cô chăm sóc anh với tất cả lòng yêu thương, sự kính trọng và xen vào đó là sự hối hận. Dường như cô muốn rằng anh sẽ cảm nhận được suy nghĩ ấy của cô. Thế rồi cho đến khi trước ngày anh được ra viện ba hôm, cô em gái anh cũng làm công an, nhưng ở một đơn vị nghiệp vụ của Tổng Cục An ninh, chuyên phải đấu tranh với những phần tử chống Đảng, Nhà nước hay có những hoạt động xâm hại đến an ninh quốc gia đã về thăm anh. Tường rất thương cô em gái vì đã lấy phải một người chồng, tuy cũng làm công an những chẳng ra gì và mới bị sa thải khỏi công an vì tội làm lộ bí mật. Sau khi ra khỏi lực lượng, anh ta lao vào kinh doanh vũ trường, nhà hàng và bây giờ thì bỏ mặc vợ với hai đưa con, còn mình đi sống với một ả ca ve. Trước khi về, chợt cô em nói với Tường:

- Hôm qua. em ngủ với chị Hạnh. Em đã thay anh, nói là anh xin lỗi chị ấy rồi đấy. Chị ấy khóc ghê lắm.

Tường ngạc nhiên:

- Sao cô lại nói như thế. Anh có lỗi gì mà phải xin. Này, hay là cô ấy nhờ em làm trung gian hòa giải đấy?

- Có bà chị dâu nào lại nhờ em chồng làm trung gian hòa giải bao giờ hả ông ngốc. Đấy cũng là em làm theo lệnh của bố. Anh cứ vắt tay lên trán mà nghi xem đã đối xử với vợ như thế nào, lo cho cuộc sống gia đình làm sao. Anh tưởng anh cứ làm công an là không còn nghĩa vụ gì với vợ con, gia đình ư? Còn lần này, phá vụ án xong, có khi mức khen thưởng của chị ấy còn cao hơn anh đấy.

- Tôi cần gì cái thứ khen thưởng ấy. Tôi không có lỗi gì hết. Nếu cô ấy muốn giữ lại gia đình này, cô ấy phải nói.

Cô em gái cười ngặt nghẽo:

- Thôi đi anh hùng rơm. Hãy quên chuyện cũ đi nhớ chưa nào. Tin lời em đi, chị Hạnh là người tốt đấy Nói rồi, cô em gái ra về và đêm hôm đó, Tường không sao ngủ được, anh mong cho trời chóng sáng để Hạnh mang cháo vào...

Họ về đến Công an tỉnh. Nhiều cán bộ chiến sĩ thấy Tường về, vui vẻ đến chúc mừng. Giám đốc Công an tỉnh đã chờ Tường ngay tại phòng làm việc của anh và có cả Vũ Văn Đắc:

- Chúc mừng cậu đã trở về. Tôi biết ngay là thế nào cậu cũng về phòng trước rồi mới về nhà sau. Đồng chí Phó giám đốc thấy tôi nói có đúng không?

Tường hơi ngỡ ngàng rồi anh hiểu ra rằng Vũ Văn Đắc đã được đề bạt Phó giám đốc:

- Xin chúc mừng anh.

- Phải chúc mừng cậu trở về đúng lúc và... đúng chỗ mới phai.

- Trên xe, chắc Thành và Đức đã nói cả rồi phải không?

- Vâng, xung quanh chuyện Tâm bị mất tích.

- Cậu xem đi, đơn trình báo mất người của ông Túy đây. Trong đơn, ông ta ca ngợi Tâm không còn từ gì để nói.

Tường đọc lá đơn xong, anh bảo:

- Như vậy là chúng đã ra tay trước chúng ta. Tôi đoán chắc là do Tâm đã phát hiện được điều gì liên quan đến chúng buôn bán hay tàng trữ ma túy nên chúng đã bắt, nhốt Tâm vào chỗ nào đó rồi tìm cách giải quyết sau. Nhưng Lê Minh đã có dấu hiệu gì chưa?

- Túy vừa gọi điện cho Giám thị trại giam và xin làm việc với Lê Minh, cùng lãnh đạo trại ngày mai với mục đích là để thông qua hợp đồng liên kết bao tiêu sản phẩm nông sản thực phẩm của trại. Mà hắn nằn nèo chỉ xin gặp vào sáng mai thôi. - Vũ Văn Đắc nói.

- Vậy là có khả năng hắn phải vào xin chỉ thị của Lê Minh về giải quyết Tâm như thế nào. Nếu vậy thì chúng ta còn đêm nay.

Giám đốc cười:

- Những người có chí lớn thường gặp nhau ở một điểm. Chúng tôi cũng vừa trao đổi với nhau và thống nhất như thế. Như vậy, ta còn đêm nay để giải thoát đồng chí Tâm. Hiện nay, tôi cho anh em công an huyện tập trung làm các thủ tục thông thường tại trang trại Thiên Sơn, nhưng quân số khá đông, với mục đích không để cho chúng làm liều và đã giao cho cơ sở giám sát chặt hành vi của tên Hà.

Một sĩ quan trẻ của Phòng Tổng hợp vào và đứng nghiêm:

- Báo cáo Giám đốc, có anh Cường, đội trưởng đội đặc nhiệm xin gặp.

Cường vào phòng, quân hàm của anh từ trung tá nay chỉ còn thiếu tá, tuy nhiên trên gương mặt không còn vẻ u uất như trước nữa.

- Mời đồng chí vào đây, chúng ta bàn luôn.

Cường nắm chặt tay Tường:

- Sức khoẻ anh thế nào rồi?

- Nửa tháng nữa là tháo bột tay, coi như lại hoàn hảo.

Cường lấy trong cặp ra một tấm bản đồ quân sự địa hình chi tiết loại 1/2500 và một chiếc địa bàn có con lăn đo khoảng cách.

- Báo cáo Ban giám đốc và các đồng chí.

- Chúng tôi đã mượn một tấm bản đồ địa hình chi tiết của Bộ chỉ huy quân sự tỉnh. Tấm bản đồ này ghi rõ đến từng thửa ruộng và từng gốc cây cổ thụ, từng ngôi nhà. Sở dĩ tôi phải đi mượn bản đồ là vì tôi nhớ khu vực trang trại này, ngày xưa là nơi có một khu kho vũ khí của Bộ Tư lệnh Phòng không - Không quân. Khi tôi đang đi học phổ thông thì.

cũng nhiều lần được huy động vào đào hầm để cất giấu vũ khí, trong đó có những căn hầm lớn có thể chứa được cả khẩu cao xạ loại l01 ly. Tại khu vực này, có một căn hầm bằng bêtông dành cho Ban chỉ huy kho và cũng là nơi cất giữ tiền của Ngân hàng tỉnh trong thời kỳ Mỹ đánh phá. Sau năm 1975, bộ đội rút đi, nhiều căn hầm bị phá sập do ta chủ động phá, còn hầu hết bị bỏ hoang. Riêng hầm bêtông đã bị cỏ cây phủ kín mít, nhưng thời gian gần đây, nghe nói ông Túy cho sửa sang lại và kéo một đường điện vào hầm. Căn hầm này, trong trang trại chỉ có vài người biết.

Cường lấy con lăn di chuyển trên nhưng con đường mòn dẫn vào hầm một cách thành thạo:

- Như vậy, từ đường lớn, chúng ta phải qua một khu đồi trồng dứa và vải thiều mới một tuổi. Phải qua một con ngòi nhỏ rồi qua một đồi bạch đàn... Quãng đường khoảng hơn một cây số. Phải vượt qua ba chòi canh rừng của Thiên Sơn. Tôi tin rằng có khả năng chúng giấu đồng chí Tâm trong hầm và tìm cách xử lý sau. Vì vậy tôi đề ghị Ban giám đốc cho phép đội đặc nhiệm đêm nay đột nhập vào trang trại Thiên Sơn và giải cứu đồng chí Tâm. Hoặc chúng ta lấy cớ đi tìm Tâm và đến kiểm tra luôn khu hầm.

- Nếu làm được như vậy thì chúng tôi đã quyết từ hồi sáng. Vấn đề là như thế này: Nếu ta không tìm thấy Tâm ở đây, thì tên Túy và con trai hắn sẽ lu loa lên rằng công an đánh người giả danh kỹ sư vào trang trại để dò xét. Nếu chúng ta không tìm thấy ma túy hoặc các dấu hiệu đến buôn bán ma tuý thì coi như chuyên án thất bại và hậu quả không biết thế nào mà lường đâu. Tôi quyết định thế này: đêm nay, đồng chí Cường chọn một tiểu đội tinh nhuệ, thiện chiến, bí mật đột nhập trang trại. Nếu phát hiện ra dấu vết của Tâm, các đồng chí tìm cách bảo vệ cho Tâm, nhưng không đưa Tâm ra và phục kích quanh hầm. Sáng mai, chờ cho Túy vào gặp Lê Minh xong, thế nào chúng cũng lợi dụng thời cơ bàn bạc với nhau, và dĩ nhiên, ta để cho chúng bàn thoải mái, sau đó, chúng có động tĩnh gì, ta xử lý tiếp. Nhưng việc quyết định xử lý tình huống mới nảy sinh tại khu vực hầm, Giám đốc giao cho đồng chí Cường toàn quyền quyết định. Nếu có gì khó khăn, thì báo cáo anh Đắc và Tường. Chúng ta cho lập một cơ quan chỉ huy ngay tại công an huyện. Đồng chí Tường chỉ huy ở đó.

Cường sung sướng:

- Báo cáo Giám đốc, đội đặc nhiệm quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.

- Trước khi đi, đồng chí cho kiểm tra lại các phương tiện thông tin, không được để thông tin đứt đoạn. Phòng kỹ thuật thông tin cử một tổng đài hỗ trợ cho đội.

Bỗng Giám đốc quay sang nhìn Tường:

- Cậu nên về nhà một lát cho cô ấy yên tâm.

- Báo cáo anh, để xong việc cũng được, cô ấy hiểu mà.

Tại trang trại Thiên Sơn. Trời đã về chiều.

Túy và vợ ngồi ở phòng khách. Còn xung quanh có mấy bóng cảnh sát đang đi lại. Có hai cảnh sát của huyện đang hỏi Hà về "kỹ sư Tấn".

Túy nhìn cảnh ấy và cằn nhằn:

- Tay kỹ sư này đi đâu nhỉ? Rõ ràng là mọi người thấy anh ta cầm quyển sách, lang thang vào khu vườn vải. Thế mà lặn không thấy sủi tăm. Anh Vọng thấy có lạ không. Cuối cùng thì mang vạ cho trại. Suốt từ trưa đến giờ, công an huyện đến hỏi đủ mọi thứ. Mà ông Phúc này cũng lạ. Tôi làm đơn báo cáo công an tỉnh, lẽ ra phải cử cảnh sát điều tra, hình sự xuống, đằng này cho mấy ông công an huyện, hỏi linh ta linh tinh. Người ta bảo công an huyện là gì nhỉ? Là đội ngũ nông dân được ăn lương nhà nước và đeo quân hàm. Nghề nghiệp chính là trồng cây, phá rừng và giúp vợ thực hiện VAC...

Liễu lườm chồng:

- Anh chỉ nói phũ. Vạ từ mồm mà ra đấy. Lần trước bọn nghiện hút lấy trộm cả máy cày nhà mình, không công an huyện tìm ra cho thì chắc là Bộ về đấy.

Túy bảo Bình:

- Em cho làm cơm để các anh công an ăn và thu xếp chỗ cho các anh nghỉ tối nay ở đây.

Nói rồi Túy hất hàm ra hiệu cho vợ. Liễu hiểu ý ra hỏi một anh công an đeo quân hàm thiếu tá là Phó công an huyện đang đứng vẩn vơ ngoài cửa:

- Chiều nay, mời các anh ở đây ăn cơm tập thể với gia đình nhà em. Tối nay, có lẽ các anh còn phải đi tìm, nhà em muốn gửi các anh chút bồi dưỡng làm đêm.

Liễu dúi vào tay anh cảnh sát một phong bì tiền dày cộp. Anh Phó công an huyện gạt trả lại và nhã nhặn:

- Chị cứ giữ lại, khi nào tìm thấy anh ta, dùng tiền này, mua con lợn ăn mừng, chúng tôi sẽ kéo cả huyện đến

- Ấy chết, lúc ấy, nhà em sẽ mổ bò, chỉ sợ các anh không tới. Bây giờ, anh cứ cầm cho chúng em.

- Cám ơn chị. Nhưng chị cứ cầm, lúc nào cần, chúng tôi xin sau. Tết năm ngoái, trang trại chả tặng cho công an huyện hơn chục triệu còn gì. Lúc ấy chúng tôi có từ chối đâu.

Liễu tiu nghỉu đi vào nhà. Túy trông thấy hết và cười nhạt. Hà đã trình bày với anh cảnh sát xong, Túy ra lệnh:

- Anh Hà ở nhà cùng với các anh công an. Nếu các anh ấy cần gì, chú cứ giải quyết. Ra lệnh cấm tất cả công nhân ra khỏi trại. Muốn ra khỏi cổng, phải có giấy của tôi hoặc anh Hà. Tồi lên tỉnh gặp anh Trần Phúc có chút việc.

Một chiếc xe Toyota loại hai ca bin chạy đến.

Túy vứt lên thùng xe một giỏ khoai sọ, một giỏ khoai lang, rồi nói như thanh minh với anh Phó công an huyện:

- Ông Phúc là chỉ thích hai thứ này. Kể cũng lạ, ông ấy có thể ăn khoai sọ, khoai lang luộc trừ bữa được. Cái lần ông ấy đi giải quyết điểm nóng trong vùng giáp ranh, khi thấy Giám đốc ăn khoai lang luộc với cà muối, uống nước chè tươi và hút thuốc lào sòng sọc, dân cứ thích mê đi.

Chương trước

↑↑
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016
Nắm lấy tình yêu

Nắm lấy tình yêu

 - Kế hoạch cầu hôn của anh thế nào rồi? Anh đã làm như em bảo chưa? Anh đưa tay

01-07-2016
Trúng lô

Trúng lô

Hắn rẽ đám người đứng lố nhố trước cửa Hội Đồng Xổ Số tỉnh cố len vào

23-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

23-06-2016
Đồi nho xanh

Đồi nho xanh

Hai mươi bảy tuổi, Kim chợt nhận ra: nho hãy còn xanh lắm .... *** Kim ngồi bật dậy

26-06-2016

Old school Easter eggs.