- Chú về nhà ở cũng được, nhưng nhà mình thì nhỏ, lại hư hỏng nhiều. Theo tôi, chú nên ra thành phố, kiếm việc gì đó, làm ra tiền, đem về sửa nhà xong thì mới có chỗ chui ra chui vào.
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Kiếm việc ngoài phố khó lắm. Em sợ rồi bọn bạn bè lại rủ rê, không khéo nghiện hút hay vào tù lúc nào không biết.
- Chính là ở mình. Chú cứ xa lánh bọn chúng ra.
- Con ạ. Người ta bảo "tiểu phú do con, đại phú do thiên". Chị con nói phải đấy. Cứ ra Hà Nội làm, cố gắng chắt bóp, tằn tiện, rồi cũng có lúc mở mày mở mặt - Bà mẹ khuyên con trai.
Tuy nhiên, vốn là người nhạy cảm, Long hiểu ý bà chị dâu là không muốn mình ở nhà, hắn bảo:
- Thôi mẹ ạ, con hiểu cả rồi. Con sẽ đi kiếm tiền... khi nào khá, con đưa mẹ ra chữa mắt và xây thêm căn nhà dưới góc vườn, mẹ xuống ở với con.
- Nếu được như thế thì còn gì bằng - Người chị dâu mừng rỡ - Chú là người tháo vát lanh lợi, còn có cơ kiếm tiền, chứ như anh chú đây, ù lì quá hóa khổ.
Sáng hôm sau, Long Xếch lên thành phố và đi tìm gặp Thái. Lúc này Thái đang lái xe cho giám đốc công ty Ngọc Thảo II. Gặp nhau, Thái mừng lắm và lôi Long vào một quán karaoke. Hắn gọi bia, thức ăn và gái đến phục vụ Long Xếch rất nhiệt tình:
- Tao nghe nói mày ra tù đã nửa tháng rồi, sao không đến tao ngay?
- Chúng nó nói mày bây giờ lái xe cho giám đốc. Tao đến sợ mày không gặp...!
- Vớ vẩn, ngày xưa, ở trên xe, chia nhau từng mẩu bánh... Đã là chiến hữu thì phải giúp nhau.
Tao bây giờ khá rồi. Vừa là lái xe, vừa giúp ông Tổng giám đốc cai quản đám lái xe, bảo vệ... Ông này hay lắm. Hôm nào tao giới thiệu mày với ông ấy, có khi được trọng dụng đấy.
- Mày cố xin cho tao chân cửu vạn gì cũng được, tao thì chả có nghề ngỗng gì cả, ngoài mỗi nghề... - Hắn dúi hai ngón tay vào túi Thái và cười nhăn nhó.
- Rồi, sẽ có việc cho mày. Mà này, tao nghe nói hồi trong trại, mày ở cùng với Thắng Trố à?
- Nó bị án năm năm, ở đội trồng rau. Tao ở tổ nấu ăn cũng biết nhau. Nó cũng là thằng ghê gớm phải không?
- Ghê cái gì? Nó khôn như rắn và đa nghi lắm. Mà sao mày hỏi đến nó?
- Chuyện vặt, hôm nọ đi đám ma Oanh Sói thấy nó, tưởng nó là đệ tử cũ của mụ ấy, hóa ra không phải. Thế rồi cãi nhau... sau mới biết nó mới ở trại ra. Nếu mày quen nó, giúp bọn tao... giải hòa. Nó mà khùng lên thì dám liều lắm.
- Tưởng gì, nếu có thế thì xong ngay. Được, hôm nào tao dẫn mày đi gặp nó.
Tan cuộc ăn chơi, Thái còn hào phóng nhét vào túi Long Xếch mấy trăm ngàn và hẹn ba ngày sau đến văn phòng công ty chơi. Sau hôm đó Long Xếch vui lắm và hắn nghĩ đời mình đã được quý nhân phù trợ. Đúng hẹn, Long đến văn phòng công ty Ngọc Thảo II. Lần này ngoài Thái ra còn có Quỳ và một người đàn ông khác, Thái giới thiệu:
- Đây là anh Lý, trợ lý của Tổng giám đốc Lê Minh. Còn đây là chú Quỳ, con ông Minh. Quỳ phụ trách công tác tiếp tân, văn phòng, đối ngoại...
Long khúm núm:
- Em chào các anh.
Lý xua tay:
- Anh đã nghe nói về chú nhiều rồi. Đã có Thái bảo lãnh thì anh yên tâm. Anh sẽ báo cáo cụ Tổng sau, còn trước mắt, chú sẽ làm trực tiếp vơi Thái. Nó phân công gì, chú làm nấy. Lương khởi điểm ban đầu của chú là một triệu đồng, được chứ?
- Ối cha mẹ ơi. - Long xuýt kêu lên. Lương khởi điểm những một triệu đồng. Thật nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được. Hắn lúng túng - Các anh cho em lương cao quá. Em không biết nói thế nào...
- Chú cứ làm việc tốt, trung thành là được rồi. Ở đây bọn anh quý nhất, trọng nhất là người trung thành. Có tài đến mấy mà phản chủ thì không thể tha được. À, mà chú gia đình thế nào? Vợ con làm gì?
- Thưa anh, em chưa có vợ, chỉ có bà mẹ già ở với ông anh trong quê.
- Nhà có khá không?
- Nghèo lắm anh ạ. Các anh cho em được lương thế này, may ra có tiền chữa mắt cho mẹ em. - Mắt cụ làm sao?
- Mát mẹ em bị đục thủy tinh thể, chữa cũng phải hết vài triệu bạc.
- Chú cứ làm ít ngày, anh sẽ nói Thái làm danh sách, đưa chú vào nhóm đặc biệt. Công ty này làm từ thiện mỗi năm hàng trăm triệu, bõ bèn, gì vài triệu..
Thế là sau buổi ấy, Long được nhận vào làm công ty. Hằng ngày, công việc chỉ có lau chùi sạch sẽ hai chiếc xe của Lê Minh, thi thoảng được Thái gọi đi bảo vệ. Thái cũng hướng dẫn Long sơ qua cách phục vụ của ông Minh rồi giao cho hắn một khẩu súng:
- Đây là súng bắn đạn cao su và hơi cay. Viên có bịt cát-tút màu đỏ là bắn đạn cao su, viên bịt cát-tút màu đen là hơi cay. Mày phải nhớ và luôn dắt ở bụng, áo complê ở ngoài.
Thế rồi đong học theo phim Mỹ, cắt đầu cua, áo complê đen, kính đen... Tuy nhiên, trong những lần đi theo Lê Minh, chưa bao giờ ông ta hé răng nói với Long câu nào. Vẻ nghiêm nghị thâm trầm của Lê Minh làm Long rất sợ. Mãi cho đến một hôm, ông ta mới bảo.
- Em làm việc khá lắm. Anh nhận chính thức vào làm ở văn phòng công ty. Nghe nói ở nhà quê nghèo và có ông anh chậm chạp lắm hả?
- Dạ vâng ạ.
- Thế thì bảo ông ấy đi ra đây, trông nom cây cảnh, lo dọn vườn tược cho nhà anh. Tuần tới bắt đầu nhé.
Thế là chủ nhật Long về quê và thứ hai thì anh Lựu ra nhà ông Minh.
Một buổi sáng, Thái, Quỳ gọi Long vào phòng:
- Thế nào, thấy công việc được chứ?
- Tốt quá còn gì? Tao không ngờ mày lại giúp tao như vậy.
- Có gì đâu. Chú khi ni mi khi khác. Hôm nay bọn tao muốn mày giúp chút việc.
- Việc gì vậy?
- Muốn nhờ mày đến can ngăn thằng Thắng Trố hộ. Nó là đệ tử của thằng Tiên Chỉ nên cứ muốn hành chúng tao.
- Nó định làm gì?
- Công ty này thì bao nhiêu việc, mày thấy đấy. Có những việc thì đường đường chính chính, có việc cũng phải ma giáo mới kiếm được. Mày bảo đi buôn hàng từ Trung Quốc về, không trốn thuế, không mua bọn hải quan ở Tân Thanh, Lạng Sơn, bọn kiểm soát Dốc Quýt thì thoát thế nào được. Còn mấy nhà hàng, khách sạn, vũ trường... chỗ nào chả có tí gái. Nó biết mà bẩm báo với mấy tay hình sự thì có mà ăn cám. Bọn tao gặp, nó tránh mặt... Có mày đưa đến, nói chuyện dễ hơn.
- Nó đang ở đâu?
- Nó đang ở với con bồ ngoài Cầu Rào. Bồ nó đi buôn cá suốt ngày.
- Được thôi, bao giờ đi.
- Nếu được, đi ngay. À, nếu thành công, nó cam kết chịu im thì mày được thưởng đấy.
° ° °
Bọn Quỳ, Thái, Long tìm thấy Thắng Trố ở trong một căn nhà gần xóm Lác khu Cầu Rào. Vì có Long nên Thắng Trố vui vẻ ngay và cả bọn đi đến một quán lòng lợn, tiết canh. Bỗng nhiên Thái bảo:
- Ăn uống ở đây chán bỏ mẹ, hay mua vài thứ về nhà ngồi uống rượu cho vui.
Cả bọn đồng ý. Quỳ đi chợ mua thịt chó, rượu về nhà Thắng Trố. Đầu tiên thì chúng nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện những ngày đi tù, chuyện gái, chuyện trộm cắp. Khi đã say, Thắng Trố trở nên ba hoa quá mức:
- Tao biết... tao biết thằng này... thằng này hôm nay đến đây làm gì rồi. Thằng Long thi chắc chưa biết đâu.
- Biết cái gì?
- Chuyện chúng mày thịt con Oanh Sói. Con mụ ấy... mụ ấy cũng đáng chết lắm. Hôm nay...
hôm nay chúng mày muốn tao đừng nói chứ gì?
Long tròn mắt nhìn Thái. Lúc này, ánh mắt Thái đã đục hẳn lại. Hắn cười cợt:
- Anh Thắng, anh nhìn nhầm rồi. Bọn chúng tôi muốn thanh minh với anh chuyện đó...
- Thanh minh với thanh nga gì! Tao nhận ra mặt thằng này - Hắn chỉ vào mặt Quỳ - Làm sao tao quên được cái mặt mày từ khi còn đi gác sòng bạc cho con mụ Oanh. Được tao sẽ im, nhưng chúng mày cũng nên biết điều tí chút. Hôm nọ, thằng Hùng Sát Thủ, đệ tử của lão Minh Hói đến hỏi tao. Tao cũng lờ đi, nhưng thằng Tiên không mù đâu.
- Anh Thắng, anh say quá rồi, đừng nói linh tinh - Quỳ can và giằng chai rượu ra.
Thấy Thắng Trố gục xuống bên mâm, Thái rót thêm chén nữa, nâng Thắng dậy:
- Em biết là ông anh có lòng với bọn em. Thôi, hôm nay coi như anh em biết mặt nhau vậy, bọn em sẽ gặp anh sau.
Nói rồi hắn đổ nốt cốc rượu vào mồm Thắng. Chúng vực Thắng lên giường, dọn dẹp mâm bát rồi đi qua quán karaoke Mây Hồng. Tại quán, Thái hỏi Long:
- Mẹ kiếp, thằng này nguy hiểm quá, nó nhìn gà hóa cuốc cứ đổ riệt là tao và thằng Quỳ chở bọn sát thủ đến bắn con Oanh. Nó mà loe toe, đến tai cảnh sát thì có mà toi đời. Ai minh oan, ai làm chứng cho mình. Hơn nữa, anh em mình đâu có phải sạch sẽ gì. Ý mày thế nào?
Long lúc ấy rượu đã ngà ngà say, cũng bốc đồng lên:
- Loại lắm mồm như thế, phải cho nó câm vĩnh viễn.
- Mày có gan không? Nếu nó im, mày cầm vài chục triệu, tao vài chục lặn đi chơi, dăm tháng rồi về.
Nghe thấy có vài chục triệu, Long quên phắt thân phận mình.
- Sợ gì? Nó đang say, giải quyết luôn.
Thế là Long lại đi vào nhà Thắng Trố. Long đi trước, Thái đi sau, còn tên Quỳ đi sau một đoạn nữa. Chúng lẻn vào nhà, thấy thằng Thắng vẫn say bất tỉnh. Nhưng khi thấy Thắng nằm nhũn như bún, Long chợt thương hại và chần chừ. Thấy thái độ ấy, Thái hỏi:
- Mày làm sao thế?
- Hay thôi chúng mày ạ. Tao thấy ghê quá. Tao sẽ khuyên bảo nó...
Thái vằn mắt, rút súng ngắn đưa cho Quỳ:
- Bây giờ không còn đường lùi nữa đâu. Mày đừng có lằng nhằng. Làm nhanh lên. Tao không đùa đâu.
Rồi Thái lục lọi trong nhà, lấy được đoạn dây dù, hắn ném một đầu lên xà nhà, còn một đầu tròng vào cổ Thắng. Quỳ một tay lăm lăm khẩu súng ngắn chĩa vào Long còn một tay cầm máy ảnh chụp hai kiểu. Long nhắm mắt, cầm đầu dây thừng kéo mạnh, Thái bế Thắng lên. Thắng vẫn ngủ li bì, ngáy như sấm... Trong nháy mắt Thắng đã bị treo lên... Khi cả bọn đi ra, Long bị con chó nhà hàng xóm đuổi theo đớp vào chân.
° ° °
... Long ngừng kể. Hắn xin một điếu thuốc và uống nước. Tường hỏi:
- Vậy nếu chỉ có thế, sao chúng lại tìm cách giết anh trong trại giam, và còn gửi thư khuyên anh hãy tự sát. Đã hai lần chúng trộn chất độc vào quà gửi cho anh?
- Thưa cán bộ. Khi tỉnh rượu mới thấy sợ. Nhưng em và thằng Thái thỏa thuận với nhau là nếu bị bắt thì thà uống rượu thuốc độc mà chết còn hơn là phải ra pháp trường. Em đã xem thi hành án tử hình một lần rồi, khiếp lắm. Thằng Thái còn nói với em là nếu chẳng may bị bắt, chúng sẽ lo đưa mẹ em đi chữa mắt, xây lại nhà... Em chỉ nghĩ đơn giản: Đằng nào mình cũng chết. Thà như vậy thì cũng còn có tí chút báo hiếu cho mẹ em.
- Báo hiếu... Có thằng con nào lại báo hiếu cho mẹ bằng cách ghê tởm như mày không? - Tường đấm xuống mặt bàn.
Long gục đầu:
- Em biết tội. Mẹ em cả đời khổ cực vì em. Mà enl thì cha làm được gì cả...!
Long đập đầu xuống bàn, khóc rống lên.
° ° °
Lê Minh linh cảm thấy có một điều gì đó sắp xảy đến với mình. Ông ta đến văn phòng bàn với Cheng:
- Tôi rất lo không hiểu rồi đây thằng Long sẽ khai thế nào với Cơ quan Công an. Nó và thằng Quỳ có mâu thuẫn, sợ nó khai vấy?
- Nếu chỉ thế thôi thì có gì mà ngại.
- Cùng bọn giang hồ với nhau, nó biết quá nhiều chuyện. Mà biết nhiều cũng là không hay.
Chương trước | Chương sau