Sydney ngẩng đầu, cô biết giọt máu tươi này là của ai rồi, bởi vì cô nhìn thấy Người sói T dũng cảm ban nãy vừa lùi lại phía sau vừa kêu khẽ một tiếng.
bạn đang xem “Chuyến Tàu Địa Ngục ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Sau đó, ánh dao của Jack loang loáng vẽ nên hình tròn ánh bạc loằng ngoằng trong không trung hướng về phía Người sói T ép thêm một bước.
“Không được!” Sydney hét lên, cho tới khi cô ý thức được hành động của mình, thì cả người cô đã lao về phía trước.
Mình ngốc phải không? Ngay cả Sydney cũng thấy ngạc nhiên vì hành động của mình, cô làm sao có thể là đối thủ của hai con quái vật này, nếu cô lọt vào trong trận công kích này, chắc chắn sẽ bị biến thành món thịt băm!
Nhưng, cô lại như một con ngốc, khi nhìn thấy Người sói T bị thương, đã không còn sợ sệt gì chạy chen vào giữa hai người.
Nét mặt cứng đờ như máy của Jack có phần kinh ngạc, nhưng không ảnh hưởng gì tới công trình khắc dao tinh xảo của hắn, lưỡi dao phát ra ánh sáng ảm đạm lạnh lùng đã tha cho Người sói T mà chuyển hướng sang Sydney.
“Á!” Sydney cảm thấy lưỡi dao trước mặt như đang quay chậm, vẽ nên hình vòng cung rung rung đẹp đẽ trong không trung và nhằm thẳng ngực mình chém xuống.
“Chết chắc rồi!” Sydney nhắm mắt, trong giây phút đó, cô nghĩ tới chị Joan, người đã vất vả nuôi dưỡng mình trưởng thành, hai người thần bí trong tiểu đội săn quỷ Manhattan, cuối cùng suy nghĩ của cô dừng lại ở lồng ngực của một người đàn ông cao lớn... một người đàn ông như con mãnh thú, Người sói T.
Nhưng kỳ lạ là, Sydney nhắm mắt đợi mãi vẫn không thấy dao chém tới, cảm giác lạnh lẽo không rơi xuống ngực mình, thời gian dường như ngừng lại, ngừng lại...
Cho tới khi, Sydney dè dặt, từ từ, nhè nhẹ hé mở mắt ra.
Trong khóe mắt chật hẹp đó, cô nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh sợ.
Người đàn ông cao to không thấy nữa.
Còn Jack oai phong lẫm liệt ban nãy đã bị ép phải lùi bước, có vẻ thảm hại tả tơi.
Trong con hẻm tối tăm trên phố dày đặc sương mù, Người sói T biến mất, thay vào đó là một người khổng lồ hung bạo, một quái vật toàn thân phủ lông nâu trông như quỷ thần trong đêm, một con mãnh thú dưới trăng.
Tốc độ của con quái vật này nhanh gấp đôi Người sói T, móng vuốt sắc nhọn hơn, thêm vào đó là hàm răng lớn thô kệch, đang giao đấu với Jack đồ tể và thậm chí còn khiến hắn lùi bước.
“Thế là thế nào? Người sói T đâu? Con quái vật giống sói to đùng này là thế nào?” Đầu óc Sydney hỗn loạn, ngước lên, cô nhìn thấy một vầng trăng đang tỏa ra ánh sáng vàng ảm đạm.
Cô có linh cảm, con sói này chắc chắn có liên quan tới ánh trăng.
“Cô bé! Mau chạy đi!”
Trong lúc Sydney thừ người ra, tai cô lại nghe thấy giọng nói đàn ông thô lỗ ấy.
Chạy đi? Sydney lập tức rời mắt khỏi vầng trăng, trước mắt cô là một quầng trắng toát, trông như hàng trăm ngọn đèn magie đang cùng thắp sáng lên.
Quầng trắng đó, là vầng sáng chói lòa do lưỡi dao của Jack tạo thành.
“Từ ngày thứ nhất cho tới bây giờ, linh khí của cô gái này cao nhất!” Giọng nói lạnh lùng của Jack để lộ sự tham lam khiến người khác run sợ. “Mồi ngon đây!”
Sydney cứng đờ không thể động đậy, không biết Jack đã dùng đao pháp gì thoát khỏi sự công kích mãnh liệt của Người sói, ánh dao ở hai tay loang loáng liên tục, hoàn toàn khóa chặt tầm nhìn của Sydney.
Cảm giác chết chóc như càng lại gần trước mắt Sydney.
Lần này, mình chạy thoát nổi không? Sydney tự hỏi.
Tưng! Sydney nghe thấy âm thanh như dây đàn bị căng quá mức đột nhiên đứt phựt, giòn tan và vang vọng, trong con ngõ tối tràn ngập sương mù khiến người khác kinh hãi.
Sau đó, một chất dịch nóng hôi hổi bắn lên mặt cô, lần này không cần đoán nhiều, cô cũng biết đó là máu của ai.
Bởi vì, luồng ánh sáng trắng trước mắt Sydney đã tan đi, để lộ cảnh Jack đang phun máu, kẻ tung hoành Luân Đôn suốt mười lăm ngày qua, kẻ phanh ngực như yêu ma vô hình Jack cuối cùng đã bị thương.
Nhưng, vết thương này lại phải đánh đổi bằng vết thương khác nặng hơn, thê thảm hơn của một người khác.
Con sói đó lúc này đang đứng trước mặt Sydney, trên cánh tay phải của nó là máu tươi phun ra, đây là cái giá phải trả để cứu Sydney khi nó cô lao vào lưỡi dao của Jack.
Cùng với dòng máu không ngừng phun ra từ con sói, thân hình cao to từ từ nhỏ lại, khuôn mặt đầy lông nâu vàng cũng dần dần mất đi, răng nanh sắc nhọn biến thành răng bình thường.
Con dã thú điên cuồng này chính là người đàn ông thô lỗ ban nãy, Người sói T!
“Anh...” Sydney đờ người ra.
“Không sao chứ?” T nhìn Sydney, gương mặt hung bạo vẫn toát lên sự dịu dàng. “Cô không sao chứ?”
“Tôi... không sao.”
“Tình hình bây giờ rất tệ.” Gương mặt đầy máu của T nở một nụ cười khổ. “Vết thương của tôi nặng gấp mấy lần vết thương của Jack, chắc chắn không đánh nổi hắn rồi, tôi sẽ cầm chân hắn, cô phải chạy thục mạng mới được.”
“Tôi... anh là vì bảo vệ tôi sao?” Sydney nhìn Người sói T nhuốm đầy máu, không những không lùi lại, mà còn giơ tay nhè nhẹ sờ lên vết thương trên người anh. “Cho nên mới bị thương nặng như vậy?
“Không hoàn toàn là như vậy.” T cười khổ. “Tên Jack này quả thật lợi hại, kể cả tôi có biến thành sói thực sự cũng không phải là đối thủ của hắn, tới giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao lần nào hắn cũng biến mất khỏi mạng lưới công kích của tôi?”
“Biến mất?” Sydney nghĩ ra ban nãy cô vẫn nhìn thấy Người sói T và Jack kịch chiến, nhưng chỉ trong tích tắc, tên Jack đang thất thế như ma như quỷ đã xuất hiện ngay trước mặt Sydney.
Lẽ nào, tên Jack này có một khả năng đặc biệt?
“Tôi vốn định đợi ba ngày sau, tới ngày trăng tròn, lại dốc toàn lực đối phó với hắn, nhưng xem ra quá muộn rồi.” T cười khổ. “Yên tâm đi cô gái, cô cứ chạy đi, lần này bất luận thế nào tôi cũng phải giữ hắn lại!”
“Quá muộn rồi!” Lúc này sau lưng Sydney và Người sói T cất lên một giọng nói lạnh lùng, đó chính là Jack đồ tể đang ung dung hoàn toàn chiếm ưu thế. “Bởi vì, đêm nay các ngươi đều sẽ chết ở đây.”
“Phì!” T tức tối xì lên một tiếng, quay người lại, vận hết cơ bắp toàn thân, chí khí của một người đang bị thương như anh quả khiến người khác kinh ngạc, trông anh như một tượng đồng chiến sĩ tắm máu.
“Một là món mồi ngon cô bé đầy linh khí, hai là người sói vô cùng khó gặp dưới trăng...” Jack lè lè cái lưỡi dài, liếm giọt máu đọng trên lưỡi dao bạc. “Ăn các ngươi rồi, ta sẽ thành công mỹ mãn, hê hê, không ngờ, tới Luân Đôn không những hoàn thành nhiệm vụ mà còn có được thu hoạch bộn thế này!”
“Nhiệm vụ?” T lạnh lùng nói. “Jack, ngươi tới Luân Đôn rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Ta ghét phải giải thích đầu cuối sự việc với kẻ sắp chết.” Jack cười khanh khách, “Bởi vì ta thích nhất là ‘chết không nhắm mắt’, ta muốn các ngươi chết trong nuối tiếc, trái tim chua xót đau đớn, như thế mới là món ngon chứ!”
“Khốn kiếp!” Người sói T nghe xong đột nhiên nổi giận đùng đùng, không màng tới vết thương, móng vuốt hai bàn tay từ từ giơ lên, hướng về phía Jack.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta, lẽ nào người không biết sao? Ta và ngươi đã giao đấu mười mấy ngày rồi.” Jack cười nhạt, sau đó rướn người lên, cơ thể hắn mềm dẻo không gì sánh bằng, thêm vào đó là tốc độ nhanh như chớp, thật trái ngược với Người sói T đã mất đi năng lực biến hình, trên mình lại mang vết thương.
Trong nháy mắt, trên thân Người sói T đã xuất hiện thêm bảy, tám vết dao, máu tươi bắn ra, vẽ thành từng vòng tròn khắp mặt đất.
Ở giữa hàng chục vòng tròn bằng máu tươi trên nền đá là một con sói đang tức giận giơ vuốt nhe nanh tấn công điên cuồng, nhưng cũng không che giấu nổi sự bi thảm khi bị dồn tới đường cùng, đơn độc.
Lần này, ngay cả Sydney cũng nhận ra Jack đang đùa giỡn Người sói T, như một con mèo trước khi ăn chuột vờn giỡn liên tục với con mồi của mình, cho tới khi con vật sức cùng lực kiệt, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu mới một miếng nuốt gọn.
“Đáng ghét!” Sydney cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, Người sói T nếu như không phải vì bảo vệ cô mà bị trọng thương, chắc không đến nỗi rơi vào tình cảnh này!
“Cô gái! Chạy đi!” T hét lên. “Tôi cầm cự ở đây! Cô mau chạy đi!”
“Không cần!” Sydney hét lên đau đớn. “Tôi không muốn chạy!”
“Cô đúng là đồ ngốc!” T kêu lên tức tối trong dòng máu tươi. “Mau chạy đi, linh khí trên người cô, là món mồi ngon của Jack đấy!”
“A.” Sydney ngẩng đầu lên, như vừa nghĩ ra điều gì đó, cô có rất nhiều linh khí? Như vậy cô chỉ cần tìm được cao thủ có nhiều linh khí hơn mình là được rồi, chẳng phải thế sao?
“Đi mau đi!” T hét lên, đồng thời lấy sức lao vào Jack, cú lao không màng sống chết này của Người sói T đã phát huy sức mạnh tối đa, Jack không kịp đề phòng, bị Người sói T lao tới ôm lấy eo, hai người lăn một vòng.
“Được!” Sydney cả quyết đứng dậy, chạy như điên như dại, tại sao cô lại chịu rời đi? Không phải vì cô muốn bỏ rơi Người sói T, mà là vì cô biết nên đi tìm ai rồi!
Ngoài Jack và Người sói T, vẫn còn có hai quái vật vượt qua hiện thực và hư vô, lúc này đang ở Luân Đôn…
Tiểu đội săn quỷ Manhattan!
Chương trước | Chương sau