“A a a!” T giật mình, cái điện thoại rơi bịch xuống đất! “Há! Đây là loại ma quỷ nào gọi tới thế!”
bạn đang xem “Chuyến Tàu Địa Ngục ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Xin lỗi, xin lỗi, cái điện thoại đần độn này cứ thích dọa người dùng trước một cái.”
Nhưng sau đó chiếc điện thoại vọng tới một giọng nói quen thuộc.
“Người sói T, nghe thấy không? Ta là… Anubis!”
“Anubis?” T sờ sờ vào lồng ngực mình đang đập thình thịch vì bị kinh động. “Chẳng phải tim.. tim ông đã bị móc ra rồi sao?”
“Đây là một cách nhìn tôn giáo thần bí của Ai Cập cổ đại, tim bị moi ra chưa hẳn là chắc chắn chết, chỉ có điều sẽ khiến ta rơi vào tình trạng sinh mệnh ở trạng thái khác, đó là trạng thái chờ đợi một cơ thể mới. Nghe đây! Chúng ta không có thời gian đâu. Ngươi phải nhanh chóng giải quyết xác ướp... may quá có cái điện thoại có thể kết nối ba giới với nhau...”
“Đánh bại xác ướp? Nhưng tôi đã...” T cười đau khổ, nhìn vào hai cánh tay đã không thể cất lên nổi của mình, kể cả từ cơ bắp cho tới tinh thần, anh đều đã rệu rã không còn sức lực rồi.
“Người sói T nghe rõ đây, xác ướp không hề mạnh chút nào! Virus bạo loạn trên người hắn vừa nãy đã bị tôi tiêu diệt hết! Hiện giờ hắn chỉ lợi dụng sự phẫn nộ của cậu mới tránh được đòn của cậu, nếu so cậu với hắn, hắn yếu hơn cậu nhiều!”
“Ừm...” T suy nghĩ.
“Chỉ cần cậu bình tĩnh lại, tận dụng tốt vũ khí trên cơ thể mình, nhớ lại phương thức chiến đấu của cậu! Cậu nhất định sẽ thắng! Chúng ta chỉ còn một mình cậu thôi!”
“Ừ? Phương thức chiến đấu của tôi sao?”
Nói xong, T run rẩy đúng dậy.
Xác ướp nhìn Người sói T nhếch mép cười nhạt. “Muốn-chết?”
T khẽ hắng giọng một cái, móng vuốt tay phải nhằm thẳng xác ướp vồ tới, Xác ướp 29 cúi đầu né tránh, nhưng đột nhiên hắn phát hiện, móng vuốt trái của Người sói T, với tốc độ nhanh như chóp cùng một lúc đã xuyên thẳng vào eo mình.
“Cước-phải-là-đánh-lừa?” Xác ướp quay người nửa vòng, tận dụng cơ thể gầy khô của hắn, kinh hãi né tránh đòn đánh tới từ tay trái của Người sói T, đây là đòn chí mạng.
Xác ướp trong phút chốc cảm thấy sợ hãi, bởi vì tốc độ ra quyền của T đã thay đổi! Không sai! Người sói T đã lấy lại được bình tĩnh rồi!?
Dựa vào quyền cước của hai tay, T đã đánh lùi được Xác ướp 29. Chân trái anh khẽ bước lên phía trước, móng vuốt bên phải tiếp tục đuổi tới, xác ướp không dám coi thường, giơ tay trái lên, chống đỡ móng vuốt phải của T, cùng lúc đó, vuốt trái của T vòng qua đột kích, nhưng xác ướp đã sớm đề phòng, bung ra dây vải cũ kỹ trên tay hắn, quấn lấy vuốt trái của Người sói, và khống chế thành công đòn đột kích từ tay trái của anh.
“Buộc chặt rồi?” T nhìn vuốt trái của mình bị dây vải của xác ướp buộc chặt, kinh ngạc kêu lên.
“Ha, ha, xem-vuốt-trái-của-ngươi-giở-được-trò-gì-nữa?” Xác ướp cười nhạt, dây vải từ tay kia khẽ rung lên xoẹt xoẹt hai tiếng, lại trói chặt móng vuốt bên kia của Người sói, hai bên móng vuốt của T đồng thời bị dây vải khóa chặt, cùng bị khống chế.
Lúc đó, hai bộ móng vuốt của Người sói và tay của xác ướp như hai cơ thể sinh đôi dính liền buộc chặt vào nhau.
“Trên-dây-vải-của-ta-có-bùa-chú! Không-thể-giải-thoát-được.” Xác ướp cười nhạt. “Ngoan-ngoãn-chờ-tàu-tới-bến-đi!”
“A... đúng thế!” Người sói T mới đầu kinh ngạc, nhưng sau đó, biểu hiện trên mặt anh dần thay đổi, để lộ tia nhìn khác lạ, mép khẽ nhếch lên.
“Xác ướp à! Ngươi buộc chặt ta và ngươi với nhau, là để khống chế móng vuốt của ta, nhưng ngươi hình như quên mất một chuyện quan trọng, trong thế giới hoang dã, vũ khí thiết thân của sói là gì sao?”
“Vũ khí thiết thân của sói!? A a a!!!” Xác ướp đột nhiên nghĩ tới, rồi hét lên một tiếng, dây vải ở hai tay đồng thời cuộn về, như muốn tháo chạy.
Nhưng, T đâu có dễ dàng buông tay, hai bên móng vuốt nắm chặt lấy dây vải, gắng sức kéo xác ướp lại trước mặt mình.
“Cảm tạ thần linh, đã ban cho con món mồi béo bở!”
Vừa dứt lời, Người sói há rộng miệng, hai hàm răng trắng nhọn phát ra ánh bạc lấp lánh, nhắm thẳng vào đầu xác ướp cắn phập một nhát.
Xác ướp đã tính nhầm, hắn không ngờ Người sói T còn có vũ khí chí mạng tới như vậy - hàm răng! Nhưng lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn 20 cm, có muốn trốn cũng không trốn nổi.
Xác ướp trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cái miệng rộng đỏ như máu đang há ra trước mặt mình, càng lúc càng to, càng lúc càng to, sau đó, phập một tiếng! Cái miệng rộng đỏ như máu đó đã ngoạm ngập cả đầu hắn.
Tiếp đó, xác ướp chẳng nhìn thấy gì nữa.
Dưới sức nhai mạnh mẽ của hai hàm trên dưới của sói, xác ướp chỉ cảm thấy xương đầu dần dần biến thành hình chữ V, mũi vẹo chui cả vào miệng, mắt mới đầu là lòi ra, sau đó xoẹt xoẹt hai tiếng, bắn phọt ra ngoài.
Cuối cùng, cả cái đầu của hắn nát vụn, biến thành một viên thịt băm trong miệng của Người sói T.
“Phì!” T nhổ ra những mảnh vụn của đầu xác ướp. “Món ướp hàng nghìn năm quả nhiên là khó nuốt!”
Anh nhìn lên đồng hồ treo trên cửa toa tàu, thời gian, chỉ còn lại có 8 giây cuối cùng.
Phía đầu dây bên kia của chiếc điện thoại, lại vang lên giọng nói thúc giục của Anubis.
“Người sói! Nhanh! Đến phía đầu tàu! Bên trong có một cái nút màu vàng, ấn xuống là chúng ta thắng rồi!”
“Yên tâm!” T khẽ nhún bốn chân, vài lần lên xuống, đã nhảy vào phòng điều khiển đầu tàu, trên bàn điều khiển quả nhiên có một cái nút màu vàng.
“Còn 3 giây nữa.” T liếc đồng hồ, thở hắt ra một tiếng.
Nhìn cái nút màu vàng đó, trong lòng anh đột nhiên dấy lên một sự xúc động vừa chua xót vừa tự hào, bắt đầu từ 15 phút ngắn ngủi từ khi bước lên toa tàu… tiểu đội săn quỷ Manhattan nổi tiếng toàn thế giới, tung hoành hàng trăm năm nay đã trải qua biết bao trận khổ chiến, còn suýt mất cả đoàn tàu...
May mắn thay, lúc này đây, tiểu đội săn quỷ vẫn còn một người, thành công đứng ở đây, điều này thể hiện nghĩa khí của các chiến sĩ anh hùng không phải là vô ích.
Chúng ta chiến thắng rồi.
Nhìn thấy chưa? J, Kỵ sĩ U hồn, Ma nữ hút máu, H... cuối cùng chúng ta vẫn thắng!
Mắt T ngấn lệ, ánh lên niềm tự hào chiến thắng.
Sau đó, anh giơ cao bàn tay phải, hướng về phía cái nút màu vàng, chuẩn bị ấn xuống.
“Lên đường vào Hoàng Tuyền thôi! Các vị khách quý!”
Nhưng, trong giây phút đó, cái nút không được ấn xuống, âm thanh của Hoàng Tuyền cũng không cất lên.
Bởi vì, hành động của Người sói T đã dừng lại.
Tay phải anh vẫn lơ lửng trong không trung, không hạ xuống, con người đang đắm chìm trong cảm giác buồn vui lẫn lộn này cảm thấy có gì đó mơ hồ và hơi bất ngờ. Anh cúi đầu nhìn vào ngực mình, không biết từ lúc nào, đã nhuốm đầy máu tươi.
Một vết cắt sắc lẹm, ngọt lịm đã xé toang cả lồng ngực của anh.
Máu, mới đầu là từng dòng nhỏ rỉ ra từ vết cắt đó, sau đó mỗi lúc một nhanh hơn, biến thành từng dòng từng dòng máu trông như những chuỗi hạt trân châu làm bằng máu.
Hạt trân châu máu mỗi lúc một to, cuối cùng biến thành một dòng sông màu đỏ, phun ra, bắn tung tóe khắp đầu tàu.
Ngón tay của Người sói T cứ giơ nguyên như thế, đôi mắt nhìn trừng trừng vào cái nút màu vàng, bị máu của mình bắn ra đã biến thành màu đỏ.
Tay phải anh khẽ động đậy, muốn ấn ngón tay xuống cái nút, nhưng, cơ thể đã bị trọng thương tới mức không thể tiếp tục điều khiển được chính mình.
Thế nên, móng vuốt của Người sói T cứ giơ lên như vậy, chỉ thiếu có một bước, nhưng cuối cùng cũng không kịp hạ xuống.
Rầm! Đôi mắt T trợn lên, rồi đổ rầm xuống.
“Không cam tâm! Không cam tâm! Ta không cam tâm!”
Tiếp đó, một lá bài phát ra ánh sáng bạc chói lóa và kỳ dị bay ra từ bên trong lồng ngực bị thương của Người sói T.
“Ha ha ha, xin lỗi nhá, người cuối cùng chiến thắng là ta, thằng hề!”
Trong giây phút ấy, kim giây của đồng hồ từ 59 chuyển sang 60.
Time’s up.
Thời gian, cuối cùng đã tới rồi!
Chương trước | Chương sau