- Bức ảnh này chúng tôi nhận được từ Pnompenh Post. Một nhà báo xin được giấu tên nói anh ta nhặt được ngoài cổng tòa sọan đúng rạng sáng hôm phát hiện xác chết không đầu.
bạn đang xem “Âm Mưu Thay Não ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Kẻ ném ảnh nhằm mục đích gì?
- Chúng tôi đã giám định kĩ thuật, nó là ảnh thật. Các giám định viên đã khẳng định nó được chụp cách đây độ một năm, có lẽ tên tay chân phản bội nào đó của Son Sen chỉ dám tung ra sau khi biết ông ta đã chết.
- Son Sen chưa chết, tôi dám chắc. - Trần Phách quả quyết.
Heng Sovan nhìn Trần Phách lắc đầu cười vẻ thương hại, anh ta rút thêm tấm ảnh nửa rồi chỉ lên.
- Cái xác không đầu này đích thị là Son Sen. Tôi đã từng nhầm lẫn rằng Tôn Thất Sắc mới giết Son Sen nhưng qua phân tích pháp y thì Son Sen đã chết từ rất lâu.
- Hắn chưa chết. Tôi có bằng chứng hắn đang sống.
Chỉ huy ném một cái nhìn thách thức về Trần Phách.
- Bác chứng minh đi?
- Tôi có một bức thư mà Tôn Thất Sắc gửi cho Son Sen cách đây hai hôm.
- Hai hôm? Không thể.
Sau khi Trần Phách trình bức email có thật xong thì lập trường quyết liệt của chỉ huy Heng Sovan đã có lung chuyển. Anh ta nói:
- Nếu Son Sen đang sống, các anh có liên lạc được với số thuê bao này
Trần Phách cười:
- Không, tôi nghĩ hắn đủ tiền để thay SIM khác.
Chỉ huy Heng Sovan ngẩn ra một lúc rồi bắt bẻ:
- Cái xác không đầu là Son Sen, còn cái thư lại chứng minh hắn còn sống, vậy theo anh cái nào đáng tin cậy hơn?
- Hoặc thư sai, hoặc các anh đã xét nghiệm sai.
- Cả hai đều đúng hóa ra hắn vừa đang sống lại vừa đã chết. Theo tôi thư điện tử quá mơ hồ, có khi Tôn Thất Sắc viết cách đây một năm rồi tin nhắn hôm nay mới đến thì sao? Hi hữu chúng tôi đã gặp một tin gửi bị kẹt do lỗi mạng đến hàng tháng.
- Chẳng lẽ 3 lá thư đều kẹt những một năm sao? - Trần Phách phản bác.
Cả hai đều im lặng suy nghĩ, bỗng Heng Sovan vỗ mạnh lên trán rồi nhìn Trần Phách với cặp mắt sáng quắc.
- Cả tôi và anh đều đúng:
- Phi lí!
- Thế này nhé, xác thì đã chết, nhưng đầu hắn thì vẫn còn sống đâu đó và đang đe dọa ông Sắc.
Cả hai cười vang phòng rồi cùng nhìn lên tấm ảnh. Heng sovan kết luận:
- Dù sao thì Tôn Thất Sắc không những biết Son Sen ở đâu và còn gặp hắn ta. Đấy là sự thật.
- Xác Son Sen ở đâu? - Trần Phách hỏi.
- Đang trong sự bảo quản của viện Quân y.
- Các anh không sợ kẻ thân tín của Son Sen cướp xác à?
- Tôi đang chờ ai đó đến cướp đi đấy, vậy mà chả ma nào ngó đến. Cách đây hai hôm có một kẻ đột nhập vào nhà xác Quân y, chúng tôi nghĩ sắp chộp được con trai của Son Sen, nhưng hóa ra tên này lại họ hàng với... Nguyễn Trãi.
Trần Phách cúi mặt cười mỉm sau sự ám chỉ trên. Kể ra, chiêu bài dùng xác chết làm mồi nhử cũng lắm li kì. Hồi ở Kratie, do ham lập công, ông và đồng đội đã rình quanh xác một tên địch trong rừng với hi vọng bắt thêm đồng đội của hắn. Quả nhiên, gần sáng hôm sau, một bóng đen hôi hám ngang nhiên bò vào ổ phục kích. Đèn pin bốn phía bật sáng, hàng chục mũi súng chĩa vào họ mới hoảng hồn nhận ra đó là vị chúa sơn lâm. Loài hổ mê món thịt người ở đây là có thật. Chiến tranh sắp kết thúc thì các món tươi sống trên thực đơn của nó cũng giảm dần và nó đã phải tìm đến xác chết. Thế nhưng đặt con mồi trong một cái bẫy nhe nanh lộ liễu như nhà xác Quân y viện thì khó có ‘’con thú’’ nào dám bén mảng lại gần, trừ khi đó chính là Samdech.
Chỉ huy Heng Sovan nói cay cú:
- Ông ta đã trắng trợn cướp xác chết. – Anh ta rút chiếc Iphone rồi nói thêm. – May mà chúng tôi đã kịp gắn một con chíp vào cái xác, nhất định có người đoạt lại và chúng tôi sẽ tìm được đám tàn quân trung thành của Son Sen.
Ngưng lại một lúc để tập trung thao tác bàn phím, đoạn chỉ huy Heng Sovan chìa chiếc iphone ra khoe.
- Cái thi hài kia không thể trốn nổi tôi. Nếu ai đó di chuyển nó, chúng tôi sẽ chộp luôn. - Anh ta chỉ vệt sáng trên màn hình trước khi đút túi.
- Tại sao Samdech cướp xác chết?
- Ông ta rất bối rối khi thấy vệ binh phong tỏa hiện trường, thông thường việc này thuộc thẩm quyền cảnh sát địa phương. Với tư cách pháp y, lão ta đã hùng hổ mang đi.
- Việc làm này là rất đáng ngờ. Hãy cảnh giác Samdech Pen Niouk và xin lệnh triệu tập ông ta.
- Tôi đang cần thêm bằng chứng.
- Coi chừng! chúng ta sẽ trở tay không kịp.
Ngay lúc đó, một chiếc bán tải lấm len bùn đất lao tới rồi phanh két trước mặt họ.
Chương trước | Chương sau