Tiêu Nguyệt đưa tay lên mân mê sợi dây chuyền trên cổ, sợi dây lồng một chiếc nhẫn bằng bạc trắng, kiểu dáng đơn giản, giống hệt chiếc nhẫn của Cửu Thiều.
bạn đang xem “Âm Láy Ma Quỷ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thanh Hoành nói:
- Tôi nhớ anh ấy cũng có một chiếc như thế này.
Tiêu Nguyệt bỏ tay xuống, buồn bã nói:
- Hình như chúng tôi đã quen nhau mười năm rồi. Anh ấy có kể với các anh chị, anh ấy vào đại học năm mười sáu tuổi không?
Cửu Thiều chưa bao giờ khoe mẽ về điều đó, nhưng đám nhân viên trong nhiệm sở đã đọc nát tiểu sử của anh, và đồn đại khắp nơi. Thanh Hoành lắc đầu, vờ không biết:
- Chưa từng nghe nói.
- Hồi cấp ba, chúng tôi học cùng lớp. Anh ấy là người nhỏ tuổi nhất lớp, nhưng tất nhiên không ai nhìn ra điều đó trong dáng vẻ của anh ấy. Lúc nào anh ấy cũng lạnh lùng, xa cách. - Tiêu Nguyệt mỉm cười. – Tôi ngồi đằng trước anh ấy suốt ba năm. Cho đến một ngày kia, tôi lén lút vẽ chibi chân dung anh ấy và bị phát hiện.
Thanh Hoành nhấc dĩa, cắn một miếng bánh ngọt:
- Bánh cô làm ngon quá! Sau đó, hẳn là anh ất đã tỏ tình với cô?
Đột nhiên nghe được câu chuyện tình yêu trong sáng ấy, cô cảm thấy mình cũng trở nên hồn nhiên, vô tư hơn. Kiểu người đẹp trai nhưng tính cách lạnh lùng, lại mọt sách như Cửu Thiều có lẽ chỉ thời đi học mới được săn đón, còn khi ra ngoài xã hội, lăn lộn vào đời thì Tạ Doãn Luy mới là mục tiêu của các chị em. Dù là người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin nhường nào cũng không dại gì theo đuổi anh để rồi phải ngậm đắng nuốt cay vì bị cự tuyệt.
Tiêu Nguyệt lắc đầu:
- Không phải, tôi mới là người chủ động tỏ tình, vào khoảng ba ngày trước kỳ thi tốt nghiệp. Nhưng tôi không ngờ anh ấy đã đồng ý. Tôi không nhớ mình đã trải qua ba ngày đó như thế nào. Cho tới tận khi ngồi trong phòng thi mà đầu óc tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng. - Tiêu Nguyệt cụp hàng mi dàng, khóe mắt đỏ hoe. – Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai chúng tôi giậm chân tại chỗ. Hôm gặp lại anh ấy đang làm nhiệm vụ, tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ quay lại...
Thanh Hoành lẳng lặng cầm cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Nguyệt ngẩng lên, giọt nước mắt lăn dài trên má:
- Anh ấy bảo đã thích người khác.
Thanh Hoành mân mê cốc nước, xưa nay chưa từng có ai rơi nước mắt mà khiến cô chấn động như Tiêu Nguyệt. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc.
- Tôi cứ nghĩ Tiêu Cửu Thiều là người cuồng công việc, và không màng đến thứ khác. - Tiêu Nguyệt cười trong nước mắt. – Tôi có hỏi anh ấy, người đó thế nào? Anh ấy bảo cô ấy là người kỳ lạ nhất anh ấy từng gặp, rõ ràng rất ngốc nghếch nhưng cứ luôn tỏ ra mình thông minh.
Thanh Hoành há hốc miệng, cô không biết phải tiếp chuyện thế nào. Cô vốn cho rằng Cửu Thiều là người rất kỳ quặc, không ngờ anh cũng nghĩ về cô như vậy. Cô thật sự không biết, trong mắt anh, ngoài Ám Hoa, trên đời này còn có người nào bình thường nữa không.
- Anh ấy còn nói, những lúc ở bên cô ấy là những lúc anh ấy thấy vui vẻ nhất.
Thanh Hoành rời tiệm ăn và quay về khu vực đỗ xe.
Cô mở cửa xe, cảm xúc dâng trào khiến cô không thể khống chế hành vi của bản thân, cô đạp một cú thật mạnh vào cửa xe, chuông báo động kêu inh ỏi, người đi đường dồn ánh mắt hiếu kỳ về phía cô.
Thanh Hoành lạnh lùng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu vì không có cách nào giải tỏa nỗi bức bối trong lòng. Cửu Thiều thật tàn nhẫn, anh đã chặn mọi đường lui của cô. Kể cả nếu cô có tâm tư muốn lăng nhăng như Tạ Doãn Luy đi nữa, cô cũng buộc lòng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Cô gục đầu trên vô lăng, rút điện thoại nhắn tin cho Cửu Thiều. Cô biết anh không mang theo di động khi thực hiện nhiệm vụ, nên chắc chắn di động của anh không bị rơi xuống biển. Nhưng có thể tin nhắn của cô sẽ không bao giờ được hồi đáp: “Em chịu thua rồi. bao giờ anh mới quay về?”
Đến ngày thứ mười thì đội tìm kiếm cứu hộ các nạn nhân mất tích chuyển thành đội trục vớt hộp đen của tàu Đông Thái Bình Dương. Tuy các nhà chức trách vẫn chưa đưa ra tuyên bố chính thức rằng những người mất tích đã gặp nạn, nhưng kết quả sau cùng đã bày ra trước mắt.
Trong lúc kết quả tìm kiếm trên biển vẫn là con số không thì hòm thư nội bộ của Sở cảnh sát nhận được một thư điện tử mà địa chỉ hòm thư hoàn toàn loạn mã: “Rất vinh hạnh được gặp giám đốc Lăng! Thật đáng tiếc, cho dù kế hoạch của các vị có hoàn hảo đến đâu, đối với tôi cũng chỉ là một trò đùa nhạt thếch! Mấy ngày qua tôi đã rất vui vẻ!”
Cuối thư là ký hiệu hoa lá màu đen.
Hình Mẫn lập tức lệnh cho cảnh sát mạng truy tìm địa chỉ IP của thư điện tử này, kết quả, đó chỉ là một địa chỉ trung gian. Sau khi lấy được mật mã của hòm thư, họ phát hiện trong hòm thư chỉ có duy nhất thư điện tử này, và thời gian gửi thư được cài đặt từ trước.
Khoảng mười phút sau, Thanh Hoành nhận được một thư điện tử khác. Giữa khoảng trống mênh mông chỉ có duy nhất một câu: “Hey, sweetie, cô làm tôi thất vọng quá!”
Lúc đọc dòng này, suýt nữa thì cô đập nát màn hình máy tính.
Không ngờ Ám Hoa đã sống sót sau vụ nổ của tàu Đông Thái Bình Dương, hắn còn gửi email. Thanh Hoành có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của hắn lúc gõ bức thư này.
Cô định đi tìm Hình Mẫn và cho ông đọc bức thư này. mặc dù cô tin rằng chắc chắn Ám Hoa sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì giúp họ tìm ra hắn nhưng chí ít nó cũng là một manh mối. Nhưng cô vừa ra ngoài cửa đã thấy Nhã Ca hớt hải chạy đến, mặt đỏ phừng phừng:
- Có... có tin mừng!
Tòa nhà cơ quan của Thanh Hoành có rất nhiều tầng, không chờ được thang máy, Nhã Ca quyết định chạy cầu thang bộ.
- Đội cứu hộ đã tìm thấy Cửu Thiều và đưa cậu ấy đến bệnh viện gần bến cảng nhất.
Chương trước | Chương sau