The Soda Pop
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 20 đánh giá )

Âm Láy Ma Quỷ - Chương 19

↓↓
Sắc đỏ

Mặt trời ló rạng, ánh bình minh rực rỡ, nền trời rực lên như một tấm lụa đỏ vắt ngang không trung.

Thanh Hoành lạnh tới mức toàn thân run lập cập, cô vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn kiên trì nhắc nhở mình không được phép ngừng lại, bằng mọi giá phải khua động chân tay, nếu không chỉ có nước chết cóng trên biển. Dòng người nối đuôi nhau bơi vào hòn đảo hoang đã mất nhiều người, thậm chí có thể đếm bao nhiêu cái đầu đen lô nhô trên mặt nước.

Còn ánh bình minh ở phía xa xa, ở nơi tiếp giáp với mặt biển, thì chói đỏ đến nhức mắt.

bạn đang xem “Âm Láy Ma Quỷ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cô vắt kiệt sức lực, cắn chặt răng, cố gắng để không bị chìm xuống biển. Cô cũng cố gắng hướng suy nghĩ đến những điều tạp nham để quên đi cảm giác mệt mỏi kiệt cùng lúc này. Bao nhiêu kiên trì rèn luyện thể lực không phải không có ích, chí ít nó giúp cô bơi được một quãng dài như vậy.

Không biết bao lâu sau Thanh Hoành mới nhìn thấy một vệt đen nhô lên giữa mặt biển xa xa, chính là hòn đảo hoang đó, cô gần như có thể chắc chắn về điều này. Cô nghe thấy ai đó bắt đầu reo vang, niềm vui ngập tràn.

Thanh Hoành tiếp tục bơi về phía trước, nhưng cô chợt thảng thốt, gió bắt đầu đổi hướng, thủy triều cũng đổi chiều, đây là một tin dữ đối với người đã cận kề biên giới sức cùng lực kiệt như cô. Thậm chí cô đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, khi cô chỉ có thể trông thấy nhưng không thể bơi đến hòn đảo kia.

Cô ngăn bản thân thôi suy nghĩ tiêu cực, cố gắng ép mình thư giãn, thả lỏng, dặn lòng phải quên đi mỏi mệt, quên đi đói khát và quên đi giá lạnh.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian nữa, Thanh Hoành ngỡ đã hàng thế kỷ, cuối cùng chân cô cũng chạm đất.

Mất đi lực đẩy của nước đột ngột, bước chân cô loạng choạng, cô ngã bổ nhào. Nhưng ngay lúc đó đã có người đỡ cô dậy, dìu cô vào bờ. Người ấy cũng sắp kiệt sức, nhưng vẫn sẵn lòng giúp cô. Thật hiếm có!

Vừa chạm chân lên bờ cát, cả hai liền nằm vật ra, không buồn nhúc nhích.

Thanh Hoành nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta là Thẩm Dật, là một người đàn ông khác, không phải người cô mong ngóng. Thẩm Dật hổn hển:

- Cô nhìn tôi như đột nhiên nhận ra đã phải lòng tôi vậy.

Giờ phút này mà anh ta vẫn đùa cợt được, không biết anh ta là gã đần hay một kẻ gan góc lỳ lợm!

Thanh Hoành đáp:

- Chẳng buồn cười chút nào.

Cô nghĩ có lẽ mình đã bị “lây” tính cách của Cửu Thiều, nên mới mất đi tinh thần lạc quan, hài hước khi lâm vào tình cảnh thê thảm này.

Thẩm Dật phì cười, thậm chí còn ngân nga hát:

- Đứng lên đi hỡi những nô lệ đói rét cùng khổ, đứng lên đi hỡi thế giới cần lao, khi nhiệt huyết đã dâng trào, hãy đấu tranh cho công bằng, lẽ phải...

Thanh Hoành cố nén mà vẫn không nhịn nổi, cô phì cười, vừa cười vừa ho sặc sụa.

Thẩm Dật gượng dậy, phóng mắt nhìn biển xanh mênh mông, vô tận, trầm tư hỏi:

- Cảm giác thoát chết như thế nào? Có phải ngộ ra rằng, thiên nhiên thật đáng sợ không?

Thanh Hoành lẩm bẩm:

- Anh vẫn còn tâm trạng nghĩ về điều này cơ à? Đáng sợ nhất là cái chết.

- Cô sai rồi, không có gì dễ dàng bằng cái chết. Hằng ngày biết bao người phải mất mạng vì những thảm họa tự nhiên? Không đếm xuể. Cái chết là điều đáng để chúng ta hân hoan đón nhận vì nó giúp ta thanh tẩy mọi hoen ố.

Anh ta càng nói càng “nặng mùi” tôn giáo. Thanh Hoành không biết anh ta có phải một nghệ sĩ đích thực hay không, hay do được di truyền, nhưng cô cảm thấy ở anh ta toát ra khí chất lãng mạn xen lẫn điên rồ rất khác lạ.

Những người may mắn sống sót nằm la liệt trên bãi biển lởm chởm đá sỏi. Họ dần hồi phục sức lực. Bỗng có người kêu thất thanh, ai đó lồm cồm bò dậy và lao ra biển. Bạn bè của cậu ta lập tức giữ chân cậu ta lại:

- Hứa Khâm, đừng dại dột như vậy! Lý Trân không quay về được đâu, cậu có nhảy xuống biển cũng chẳng ích gì!

Hai cái tên khá quen thuộc ấy đã đánh thức trí nhớ của Thanh Hoành. Hứa Khâm và Lý Trân là một trong hai cặp đôi trẻ tuổi đứng đầu danh sách loại trừ của cô, có người chưa đến hai mươi, có người vừa qua sinh nhật thứ hai mươi, đối với họ thảm họa trên du thuyền Đông Thái Bình Dương chẳng khác nào cơn ác mộng khủng khiếp.

Đối với cô cũng vậy.

Cô nghĩ mình sẽ tìm ra Ám Hoa, và thoát khỏi cuộc sống hiện nay, nhưng thực tế không như vậy. Cô chưa tìm được nghi phạm giống Ám Hoa thì sự việc đã thành ra như vậy rồi.

Cô buộc lòng phải thừa nhận rằng, mình chỉ là một người bình thường, ba năm trước đã từng bất lực, ba năm sau cũngchẳng khá hơn.

Lúc bơi vào đảo, Thẩm Dật mang theo ba lô đựng mấy chai nước, đồ hộp và ba túi lương khô. Dù số lượng ít ỏi, nhưng có còn hơn không. Anh ta mở ba lô, dốc toàn bộ thức ăn nước uống ra, cười buồn, nói:

- Tôi mang theo những thứ này lên tàu phòng khi buổi tối vẽ tranh khuya có cái ăn chống đói.

Anh ta nhặt ra hai chai nước, chia cho hai cô gái duy nhất trên đảo là Châu Tú và Thanh Hoành, số còn lại chia đều cho cánh đàn ông, hai người uống chung một chai nước:

- Ưu tiên phụ nữ, mọi người không phản đối chứ?

Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đầy thiện cảm:

- Cậu chia như vậy là hoàn toàn hợp lý, thực ra cậu có quyền không chia nước uống và đồ ăn cho mọi người.

Thẩm Dật lắc đầu, cười ái ngại:

- Ông đừng đùa, trong lúc này còn gay gắt với nhau làm gì.

Ngô Y Thanh thu mình vào một góc khuất trong hang đá, không buồn nhúc nhích. Tô Quỳ bị thương nhưng anh ta chẳng buồn để ý, anh ta đã bỏ rơi cô ấy, chỉ lo cho bản thân mình.

Thẩm Dật chọn lấy một hộp thịt bò, lương khô và những đồ hộp khác đã chia cho cả mọi người. anh ta cầm hộp thịt, đặt trước mặt hai ông cậu của mình, mím chặt bờ môi khô nẻ:

- Các cậu cố ăn một chút đi, nếu ngày mai đội cứu hộ vẫn chưa tới, chúng ta sẽ không có gì để ăn đâu.

Thanh Hoành ôm gối, nhìn trân trân chai nước lọc quý giá trước mặt. Cửu Thiều không có mặt trong số những người may mắn sống sót trên hòn đảo này. Dường như anh đã biến mất, ngay cả Hình Mẫn cũng không rõ tung tích của anh.

Kế hoạch của họ đã thất bại triệt để.

Thanh Hoành chạm kẽ vào chai nước, lần đầu tiên cô biết rằng, một chai nước lọc lại quý giá như vậy. Trong đời mình, cô chưa bao giờ phải trải qua những tháng ngày khổ sở, cũng chưa bao giờ phải muộn phiền vì kế sinh nhai, cô muốn thứ gì đều có thể mua được thứ đó. Trong tính cách của cô tồn tại sự ích kỷ và ngạo mạn, nhưng cô cũng rất yếu đuối trong tình cảm. Nhưng giờ đây, cô đã bị Ám Hoa đánh bại, cô gần như sụp đổ hoàn toàn vì hắn.

Lòng cô ngập đầy nỗi muộn phiền, chán nản, Châu Tú ngồi bên, tựa vào vai cô, khóc mãi không thôi, từ lúc nức nở, thảm sầu, đến khi thổn thức, nghẹn ngào.

Ước gì nỗi căm phẫn và bi ai của cô có thể truyền sang Châu Tú và tan chảy theo những giọt nước mắt của cô ấy.

Hôm nay là ngày thứ tư trên biển, theo kế hoạch của công ty du lịch thì sẽ có hoạt động bơi lặn và chờ đợi các món ăn tươi ngon được đánh bắt từ dưới biển lên.

Thanh Hoành trầm mặc không nói, những người khác cũng gần như vậy, ai nấy đều hết sức cảnh giác với mọi thứ xung quanh, bản năng của con người vốn là thế, mưu lợi tránh hại, họ không tin bất cứ ai – những người lạ quanh họ. Cũng bởi vì trong lúc này, mỗi giọt nước, mỗi mẩu thức ăn đều trở nên vô giá.

Đã là ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ nổ, đội cứu hộ vẫn chưa đến.

Thanh Hoành đã nghĩ, hay là chẳng ăn chẳng uống gì nữa, cứ để mặc bản thân chết khát chết đói cho xong. Dù sao thì cô cũng đấu không lại Ám Hoa, cô thậm chí còn không nhìn thấy được vạt áo của hắn. Thẩm Dật là người có tính cách lạc quan nhất trong số họ. Anh ta ăn một miếng thịt xay, uống một ngụm nước, và quyết định đi kiếm thức ăn. Anh ta mặc độc một chiếc áo sơ mi cỡ lớn và quần dài, vạt áo còn vương màu vẽ, và không có áo khoác, chân đi giày lười hiệu GEOX, bước đi thoăn thoắt, nhanh nhẹn như loài mèo.

Thanh Hoành thầm nghĩ, loại giày lười GEOX rất thích hợp để đi trên cát sỏi, nhưng cô không cho rằng trên hòn đảo hoang này có thứ gì đó họ có thể ăn được. chẳng may gặp phải thú hoang sẽ rất nguy hiểm.

Thẩm Dật đi một vòng và quay về tay không. Anh ta xòe bàn tay:

- Hòn đảo này rất sạch sẽ, có lẽ không có thú hoang, nhưng có một vài loài cây, tuy nhiên không thể tùy tiện ăn chúng.

Anh ta nhìn chai nước còn nguyên trước mặt cô:

- Sao cô không uống?

Thanh Hoành nhìn anh ta, đáp:

- Không cần thiết.

Thẩm Dật cúi xuống nhìn khoảng đất cạnh chân cô, một lúc sau mới lên tiếng:

- Có lẽ nói thế này hơi tàn nhẫn, nhưng tôi không đời nào giúp đỡ một kẻ muốn chết đâu. Nếu cô còn thiết sống, đương nhiên rất tốt, nhưng nếu cô thấy tuyệt vọng, thì số nước và thực phẩm mà cô không cần đến có thể cứu được người khác đấy.

Thanh Hoành ngẩng lên nhìn anh ta.

Không biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên vang lên câu nói của Cửu Thiều: “Liệu trình điều trị tâm lý được bố trí dày đặc suốt một tháng ròng rã không có tiến triển gì, nhưng anh phát hiện thấy em đã tự tìm kiếm tài liệu tâm lý học trên mạng. Em muốn tự cứu mình, vì thế anh muốn giúp em.”

Câu nói không mang màu sắc tình cảm, hơn nữa khi ấy anh chưa thể nảy sinh tình cảm với một người lạ. Bây giờ cũng vậy, việc cô đột nhiên nhớ đến câu nói của anh cũng không liên quan đến tình cảm.

Sau khi nói xong câu trên, anh đã ngừng một lát. Cô nghĩ, có lẽ anh cũng muốn nói câu mà Thẩm Dật vừa nói, anh sẽ để mặc cô, không lãng phí thời gian với một người muốn buông xuôi tất cả.

Nhưng anh không nói ra điều đó. Thực ra, anh không hề lý trí như cô nghĩ, anh biết để tâm đến cảm xúc của người đang đối thoại với anh.

Cô nhắm mắt lại một lát rồi mở ra, khẽ hỏi:

- Nếu anh còn đủ sức, hãy giúp tôi mở nắp chai nước.

Thẩm Dật mỉm cười, vặn nắp và đưa chai nước cho cô:

- Mong là cô còn đủ sức để uống.

Thanh Hoành kiểm tra vật dụng trong ba lô của mình. Hộ chiếu và di động chắc không dùng được nữa vì ngâm trong nước quá lâu. Vậy là chỉ trong một tháng cô đã làm hỏng hai chiếc di động. Cô nghĩ, lần này trở về sẽ mua loại rẻ nhất có thể, chỉ dùng để nhắn tin và gọi điện.

Cô kiểm tra các loại thuốc dự phòng khi đi du lịch thì thấy đã ngấm nước vào chai, thuốc vữa nát thành hồ nhão, không dùng được nữa, chỉ có chai muối sinh lý 5%, kẹo nho bọc trong giấy thiếc và mấy hộp kẹo bạc hà là còn nguyên vẹn. Cô chia kẹo bạc hà cho mọi người. Cô không thể không noi theo tấm gương sáng của Thẩm Dật.

Hình Mẫn cầm chai dung dịch tiêm truyền Glucose của Thanh Hoành, cười bảo:

- Nếu đến phút chót mà đội cứu hộ chưa tới, chúng ta có thể dùng thứ này duy trì sự sống thêm một thời gian.

Thanh Hoành mỉm cười:

- Tôi không dám chắc đến lúc đó có thể tìm được ven để tiêm cho chuẩn.

.- Nếu thế, tôi lại có thêm lý do để nghi ngờ trình độ chuyên môn của cô. Cô có biết, hiện giờ cô chỉ còn chuyên môn cơ bản để cứu vớt hình ảnh bản thân không?

Họ nhìn nhau giây lát, Thanh Hoành thầm nghĩ, chính trong thời khắc này, họ đã thật sự gác sang bên những định kiến và sự hiểu lầm của mình về người kia.

Cô đứng dậy, phủi bụi bám trên quần:

- Thử tìm kiếm xung quanh, rất có thể sẽ tìm ra nguồn nước.

Có lẽ trong hoàn cảnh này, hành động thiết thực nhất là tiết kiệm năng lượng, ở nguyên một chỗ không đi đâu cả, nhưng họ không biết đội cứu hộ khi nào mới tới, chờ đợi chỉ là hành vi tiêu cực.

Khi đến một chỗ khuất, Thanh Hoành mới hỏi:

- Đội trưởng, vì sao nhiệm vụ tối hôm đó của mọi người lại thất bại?

Hình Mẫn cau mày vì câu hỏi thẳng thắn của cô, lát sau ông lấy lại bình tĩnh, đáp:

- Thực lòng mà nói tôi cũng không rõ, cô quên là tối hôm đó xảy ra sự cố bất ngờ và tôi đã lộ thân phận rồi sao? Một khi thân phận bị lộ, tôi buộc phải rút khỏi kế hoạch.

Lúc nói câu đó, Hình Mẫn và Thanh Hoành chạm mắt nhau, hai người cũng nghĩ đến một vấn đề: Vậy, sự cố đó có phải chỉ là tình cờ?

Thanh Hoành vừa đi vừa cúi xuống bẻ cành cây, cọng cỏ kiểm tra và phát hiện thấy đa phần chúng đều cho thứ nước màu trắng đục. cô thở dài:

- Nơi đây là biển, không có nguồn nước ngọt, không thể áp dụng phương pháp lấy nước truyền thống.

Hơn nữa, họ cũng không có công cụ đốn củi trong tay, không thể chặt cây lấy nước. và dù có công cụ đi nữa, họ cũng phải cân nhắc có nên bỏ công bỏ sức để làm việc đó hay không.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy một khúc cây bị gãy ở gần đó. Cô bước lại, chạm tay vào khúc cây:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Mật Mã Tây Tạng

Mật Mã Tây Tạng

Tên truyện: Mật Mã Tây TạngTác giả: Hà MãThể loại: Trinh Thám - Phưu Lưu - Truy Tìm Kho

19-07-2016 233 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Ngọc núi

Ngọc núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhỏ ôm chầm

27-06-2016
Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi "Hãy bảo nắng về đi Cho em quên nhớ nhung, cho em quên những phút

23-06-2016
Ám ảnh

Ám ảnh

(khotruyenhay.gq) Rồi nhiều đêm sau đó, có đêm anh bất chợt tỉnh giấc thì thấy Thương

01-07-2016
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Một ngày...

Một ngày...

Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng

27-06-2016