Cô bước lùi về sau, tâm trí quay cuồng. "Không ! Làm thế anh ấy sẽ bốc hơi như bọn Daimon. Anh đang muốn dụ tôi giết anh ấy, đúng không ?"
bạn đang xem “Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Không," anh nghiêm túc nói. "Kẻ Săn Đêm cũng như con cái của tôi vậy và tôi chẳng thà trở thành một Chiếc bóng còn hơn là để bất cứ ai trong số họ bị tổn thương. Cô hỏi tôi làm thế nào để trả lại linh hồn cho cậu ấy và tôi đã trả lời. Nếu muốn cậu ấy tự do, cô phải hút cạn năng lượng và giết chết cậu ấy."
Không để cô có thể nói thêm lời nào nữa, Acheron nắm lấy tay cô, đặt chiếc huy chương trong tay mình áp sát vào tay cô. Sức nóng tỏa ra quá mãnh liệt. Tay cô như thể đang nhúng vào trong một ngọn đuốc.
"Giờ thì tưởng tượng như cô đang chạm vào nó," anh thì thầm. "Và hãy nghĩ làm thế nào để giữ được nó. Cô phải giữ chặt chiếc huy chương trong tay khi giết chết cậu ấy, cho đến khi tim cậu ấy ngừng đập, hãy trả lại chiếc huy chương cho thân thể đó."
Những ngón tay anh siết chặt lấy cổ tay cô. "Cô có yêu cậu ấy đủ không ?"
"Tôi.." Amanda bối rối. "Tôi phải giữ thế này trong bao lâu ?"
"Cho đến khi mọi chuyện xong hết, tôi không thể nói rõ, với mỗi Kẻ Săn Đêm khác nhau, chuyện này sẽ khác nhau."
"Nếu tôi bỏ nó ra trước khi linh hồn anh ấy được tự do thì sao ?"
"Vậy thì ngày tàn của Kyrian đã đến, cậu ấy sẽ không còn có thể trở thành một Kẻ Săn Đêm cũng không thể trở thành con người. Cậu ấy sẽ bị kẹt giữa hai thế giới và kết cục sẽ là Chiếc bóng. Cậu ấy sẽ kêu gào đòi thức ăn nhưng không thể ăn. Cậu ấy sẽ khát khô cổ nhưng không thể uống. Đó là hình phạt đời đời kiếp kiếp."
Amanda khiếp sợ nhìn xuống cái huy chương. "Tôi không thể."
Acheron buông tay cô, trả cái huy chương vào trong hộp. "Vậy thì cậu ta cũng sẽ chết khi đối mặt với Desiderius."
"Nhất định phải còn cách nào khác," cô thì thầm.
"Không có cách nào khác cả."
Tim cô thắt lại, tưởng tượng cảnh mình sẽ hút hết năng lực của Kyrian, biến anh thành một người không còn năng lực tự bảo vệ. Cô có thể làm thế với anh không ?
Acheron đặt cái hộp vào ba lô.
"Đợi đã," cô ngăn anh. "Anh nói chiếc huy chương phải được đặt trở lại đúng nơi linh hồn đã bị lấy đi?"
"Đúng vậy."
"Làm sao tôi biết đó là chỗ nào ?"
Anh chỉ vào ký hiệu trên hông mình. "Luôn luôn có ký hiệu chỉ rõ nơi mà Artemis đã chạm vào chúng tôi khi bà ta lấy đi linh hồn."
Amanda định nói nhưng một tiếng nói khác vang lên như thổi bùng mọi điều cô định nói.
"Em làm gì ở đây ?"
Amanda quay người đối diện Kyrian.
Anh quay sang nhìn Acheron. "Sạo lại để cô ấy vào đây ?"
Acheron nhìn cô dịu dàng. Đừng nói gì cả, giọng anh vang lên trong đầu cô. "Thì tôi thích thế mà." Anh nói to.
Gương mặt Kyrian đanh hẳn lại. "Em đã nói không được để cô ấy vào đây."
Acheron mỉm cười, chiếc răng nanh nhấp nháy. "Từ khi nào mà tôi phải nghe lời cậu vậy ?"
Kyrian trừng mắt nhìn anh.
Amanda nhìn xuống cơ thể Kyrian, cô nhận ra anh lại mặc lại cái quần jeans đen, sơ mi đen và cả đôi ủng giống lần trước. "Không phải tối nay anh lại định truy lùng hắn chứ ?"
"Không còn cách nào khác."
Cô nhìn liếc về phía sau. "Acheron.."
Acheron thờ ơ nhún vai. "Là lựa chọn của cấu ấy."
"Anh ấy đang bị thương." Cô nhấn mạnh.
"Cậu ấy là Kẻ Săn Đêm. Cậu ấy hiểu rõ điểm mạnh và điểm yếu của bản thân. Tất cả là do cậu ấy tư mình quyết định."
Một sự thất vọng nặng nề xâm chiếm cơ thể, cô chỉ muốn giết chết cả hai người bọn họ. "Bộ anh định để anh ấy đi chết như vậy sao ?"
"Chuyện này không liên quan gì tới Acheron cả," Kyrian ngắt lời cô. "Như anh ấy nói, là do anh tự quyết định."
"À, đúng đó, nhưng quyết định của anh đúng là ngu ngốc hết biết."
"Đúng thế đó, hình như Tabitha cũng nói với em như thế nhỉ."
Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn lại, mắt đối mắt và cuối cùng cô không thể chịu nổi cái nhìn đó. Anh quay sang Acheron. "Bảo vệ cô ấy giúp em."
"Đó là mệnh lệnh sao ?" Acheron hỏi vẻ không thể tin nổi.
"Đúng là đầu đất mà."
Anh nghiêng đầu trêu ghẹo. "Anh là tro không phải là đầu đất". (Chú thích: ở đây tác giả chơi chữ Ash – tên Acheron và ass).
Hàm Kyrian đanh lại. "Em có một cuộc hẹn phải đi đây. Gặp lại sau nhé." Anh quay người bước ra khỏi phòng.
Amanda đứng chết lặng trong phòng khách.
Tim cô như vỡ vụn khi nghe tiếng cửa garage mở ra, rồi tiếng động cơ xe Kyrian dội đến. Đúng là đồ cứng đầu cứng cổ.
"Anh ta nói sai rồi, Acheron. Anh không phải là đồ đầu đất, anh ta mới đúng."
Acheron cười ngất.
Amanda đưa tay bưng mắt cố nghĩ xem mình nên làm cái gì. Nhưng tự trong tim mình, cô hiểu rõ mình nên làm thế nào. Kyrian sắp chết, không cách này thì cũng cách khác.
Ít nhất, nếu cô giết anh, anh vẫn còn một cơ hội. "Đưa cho tôi cái huy hiệu đi."
Acheron đưa cho cô cái hộp. "Cô chắc chứ ?"
"Cực kỳ không."
Cô cố cầm lấy cái hộp nhưng anh vẫn giữ chặt lấy nó. "Dù cô muốn làm gì, cũng tuyệt đối đừng đổi ý một khi cô đã giữ vật này trong tay. Đó là điều tàn nhẫn nhất đối với cậu ấy. Chẳng thà chết trong tay Desiderius còn hơn chết trong tay người phụ nữ mà cậu ấy yêu quý. Một lần nữa."
Tay cô run rẩy. "Tôi sẽ không bao giờ làm phương hại đến anh ấy."
"Không phải muốn chỉ trích gì đâu, nhưng tôi nghe nói, người phụ nữ lần trước đã đánh rơi chiếc huy chương chỉ sau mười giây. Đừng phạm sai lầm đó lần nữa."
"Không đâu."
Anh gật đầu dứt khoát, đưa cô cái hộp đựng huy chương. "Nhớ đó, cô phải nắm chặt nó trong tay khi cô đâm chết cậu ấy. Giữ nó cho đến khi cậu ấy chết, và đặt cái huy chương lên trên dấu hiệu."
"Làm sao tôi biết khi nào thì chuyện đó được làm xong ?"
"Tin tôi đi, rồi cô sẽ biết thôi."
Amanda đặt chiếc huy chương trong túi xách, bên cạnh hộp búp bê Barbie mà Liza đã tặng cô. Kể từ khi Tabithe bị tấn công đến giờ lúc nào cô cũng mang theo con búp bê. Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng sự hiện diện của con búp bê khiến cô thấy thoải mái hơn. Vả lại, mang nó theo còn tốt hơn mang theo súng, và cô chắc là nó cũng an toàn hơn.
Khi đóng balo lại, di động cô réo vang. Lục tìm trong túi bên hông, cô trả lời máy.
"Mandy, là em phải không ?"
Cô chun mũi khi nghe giọng Cliff đầu dây bên kia. "Tôi cứ nghĩ là -"
"Nghe này," anh cắt lời cô. "Có chuyện khủng khiếp vừa xảy ra..."
Giọng gã như thể đang khóc vậy. Cho dù mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc nhưng cô cũng không thể ngăn nổi bản thân không lo lắng cho gã. Có thể gã là một tên khốn nạn nhưng cho đến trước đó vài tuần, cô vẫn từng nghĩ sẽ kết hôn với gã.
"Chuyện gì ?"
"Là mẹ anh," gã nói, sụt sùi. "Nghe này, anh biết quan hệ giữa chúng ta hiện nay không nên nói chuyện này, nhưng anh không biết phải gọi cho ai nữa. Em làm ơn đến đây có được không ? Anh không muốn ở một mình."
Cô do dự. Một cảm giác kỳ lạ, khó chịu quặn thắt trong dạ dày. Cho dù cô không thể chịu đựng được ý nghĩ đối diện với Cliff lần nữa, đối diện với cái sự ích kỷ của gã. Nhưng gã đang cần cô. Chỉ đến đó vài phút rồi trở lại đây đợi Kyrian. "Được rồi, tôi sẽ đến."
"Cám ơn."
Acheron nhướng mày nhìn cô. "Có chuyện gì sao ?"
"Bạn tôi có việc nhờ giúp đỡ."
Anh gật đầu. "Đi đi. Tôi sẽ tìm chị cô và bảo vệ cô ta." Acheron mặc chiếc áo thun vào.
"Với lại, cẩn thận đó."
"Cẩn thận cái gì ?"
"Đêm xuống rồi, bọn quái vật vẫn đang gầm gừ ở bên ngoài đó."
Amanda rùng mình để cơn sợ hãi tràn qua. "Tôi có nên sợ không ?"
"Cứ làm theo linh tính của cô, cô gái bé nhỏ ạ. Cứ làm những gì muốn làm."
Cô ghét nhất là lúc nào cũng bị gọi là "cô gái bé nhỏ", nhưng có vẻ như cô không thể bực dọc vì điều đó. "Anh có vẻ là người cảm tính nhỉ ?"
"Có thể chọn lựa để trở thành một Kẻ Săn Đêm hay một nhà tiên tri. Cá nhân tôi mà nói thì tôi thích mấy chuyện đại loại như giết người như thế hơn là cứ quỳ lạy, cầu nguyện hoặc ngồi xếp bằng."
Acheron Parthenopaeus đúng là một người kỳ quạc.
Amanda lấy chìa khóa đi ra xe. Khi đưa xe ra đường chính hướng về phía đường cao tốc, cô cứ có cảm giác là dường như Acheron muốn cô ra ngoài một mình.
Làm sao anh ta lại có thể làm thế khi Kyrian đã nhờ anh ấy bảo vệ cô ?
Hay là vì việc Tabitha nghênh ngang trên đường còn nguy hiểm hơn việc cô đến gặp Cliff.
Ồ, đúng rồi. Dám thế lắm. Nguy hiểm duy nhất mà Cliff có thể tạo ra là khiến cô chán chết.
Nhưng cô cũng chẳng ở đó lâu.
Amanda leo lên tầng một, đến căn hộ của Cliff, cô gõ cửa, đợi gã trả lời.
Gã bước ra mở cửa, trên người vận một cái quần Levi và một cái sơ mi xổ nút màu vàng. "Sao vậy ?" gã hỏi, nhìn qua vai cô. "Lần này không ai chở em đến đây sao ?"
Cô trừng mắt nhìn khi nghe thấy giọng nói ghen tị ti tiện. Làm sao gã dám nói thế kia chứ. "Nói vậy là ý gì ?"
Gã nhún vai, mở rộng cửa. "Không có gì, chỉ là hơi buồn chán thôi. Cám ơn vì đã đến nhanh như vậy."
Một lần nữa, trong đầu cô vang lên tiếng nói bảo cô nên đi đi. Như một con ngốc, cô lờ đi tiếng nói đó, bước vào trong nhà.
Gã đóng sập cửa sau lưng cô.
Chương trước | Chương sau