Cánh mũi Nick phập phồng. "Được thôi, cứ đi mà chết đi. Tôi thì cần bận tâm cái quái gì chứ ? Tôi có nhà, có xe, có tất cả mọi thứ. Muốn đi thì cứ việc mà đi, rồi báo cho gã biết là anh bị thương tới dở sống sở chết. Hay tôi cứ để cửa mở không cần khóa gì cả và mời gã vào đây nhỉ ?"
bạn đang xem “Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Nick, bình tĩnh đi nào," Amanda dịu dàng nói. Cô nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Nick. Với Kẻ Săn Đêm, anh như một đứa con trai vậy. "Cô biết gì chứ ?" anh rít qua kẽ răng. "Tôi đếch thèm quan tâm bởi vì tôi chả cần ai hết." Anh chỉ tay về phía Kyrian. "Tôi cũng không cần anh, không cần tiền của anh, không cần cái giống quái nào hết. Tôi chả cần ai hết, chỉ lo cho mình là đủ. Cho nên, muốn thì cứ đi chết đi, bởi vì, tôi đếch thèm quan tâm." Nick quay người bỏ đi.
Nhanh hơn cả một cơn gió, Kyrian đã đứng chặn ngay trước mặt Nick.
Vẻ mặt Kyrian thật bình tĩnh như nét mặt người cha trước đứa con mới lớn thích nổi loạn. "Nick, tôi sẽ không chết đâu."
"Vậy sao. Anh có biết Streigar đã nói thế với Sharon bao nhiêu lần trước khi anh ta bị biến thành món chiên tặng thêm không ?" Nick hất tay Kyrian khỏi tay mình, hùng hổ bước ra khỏi nhà.
Quai hàm Kyrian giật giật, anh lấy điện thoại ra bấm gọi.
"Acheron," anh nói vào máy, "cận vệ của em là một tên phản bội, hiện giờ nó đang đi về khu dân cư trong một chiếc Jag XKR không mui. Anh giúp em bắt nó lại trước khi nó lại bắt đầu làm chuyện gì đó ngu ngốc không ?"
Anh cau mày lo lắng, anh lắng nghe đầu dây bên kia, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô. "Được rồi, cám ơn."
Trông anh cực kỳ giận dữ khi nghe những lời Acheron nói. "Được rồi, chúa tể vĩ đại, ông chủ tôn kính. Em đi nghỉ ngay đây."
Rồi mặt anh thoáng chút kinh ngạc. "Làm sao anh biết được em đang đứng."
Im lặng một hồi, anh khịt mũi. "Chết tiệt, Ash. Chúc ah may mắn với Nick." Anh cúp máy.
Cho dù không biết đích xác Acheron đã nói gì nhưng cô vẫn được ý chính. "Anh ấy nói đúng đó, anh nên nằm xuống nghỉ đi."
Đôi mắt đen của Kyrian hấp háy. "Anh không muốn bị chiều hư đâu."
"Được thôi, có phải anh cũng muốn em làm như Nick, nói với anh là em không cần gì cả, cũng không cần ai cả rồi phóng ra khỏi nhà không ?"
Kyrian nhìn cô cười ngượng ngùng. "Giờ thì em cũng đã biết tại sao anh lại khoan dung với cậu ta rồi đó. Vốn là cùng một giuộc mà."
Amanda cười phá lên, cho dù trong lòng rất là cảm động tình cảm của cả hai. "Để em đoán xem, chắc khi bằng tuổi anh ấy, anh cũng thế phải không ?"
"Thật ra nó đã khoan dung hơn anh nhiều. Cũng không quá cứng đầu cứng cổ như anh."
Amanda bước đến gần, vòng tay ôm lấy anh. "Thôi nào, chúng ta lên lầu thôi."
Anh khiến cô há hốc vì kinh ngạc khi ngoan ngoãn theo cô trở lại phòng khách, leo lên giường nằm. Trong khi cởi quần áo cho anh, cô trông thấy vết thương ửng hồng đang dần lành. Cô nắm lấy tay anh, chạm nhẹ vào những vết thương tròn tròn do đinh gây ra. "Thật không thể tin nỗi là sao bao nhiêu chuyện anh lại bình phục nhanh đến thế."
Anh thở dài. "Kẻ Săn Đêm không bị thương lâu đâu."
Amanda hầu như không nghe anh nói gì hết cả. Cô đang chạm vào vết thương, những hình ảnh cứ không ngừng chớp nháy trong đầu. Cô có thể cảm nhận sơn giận dữ của anh, nỗi đau của anh. Và rồi, cô nhìn thấy tương lai. Kyrian lại bị kéo ra, treo lên trong sự vui thích của Desiderius.
Kyrian sắp chết rồi.
Cô hoảng hốt, đứng bật dậy bước lui về sau.
Kyrian nhíu mày. "Có chuyện gì vậy ?"
Amanda vỗ vỗ ngực hoảng loạn vòng tay ôm lấy người. Cô cố chống lại nỗi lo đang tràn về nhưng từ sâu thẳm trong lòng cô chỉ muốn gào lên trước cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Cô không thể để anh chết. Không thể được.
Tự nói bản thân phải bình tĩnh, cô nhìn trừng trừng Kyrian. "Anh phải quên quá khứ đi. Nếu cứ giữ mãi quá khứ, Desiderius sẽ có cơ hội hủy diệt anh đó."
Anh tránh ánh nhìn của cô. "Anh biết."
"Giờ anh tính làm gì đây ? Nếu anh không chấm dứt việc cứ nhớ mãi chuyện cũ, gã sẽ tóm được anh đó."
"Anh có thể lo liệu được, Amanda."
"Được sao ?" cô hỏi, cổ họng đắng ngắt khi cô thấy anh lại sắp chết lần nữa. Ôi trời đất ơi, làm ơn đừng mà. Cô không thể chịu đựng nỗi việc mất anh. Chỉ nghĩ đến chuyện một ngày không được anh ôm trong lòng, không được nghe thấy giọng nói của anh...
Tiếng cười của anh.
Thật không thể tưởng tượng nỗi. Đó sẽ là một cơn đau không thể chịu nỗi.
"Anh có thể tự kìm chế được mà," anh dứt khoát đáp.
Nhưng cô biết rõ sự thật. Cô đã từng chứng kiến cảnh anh bị tra tấn. Tệ hơn, cô biết chưa bao giờ anh có thể quên được chuyện này. Chưa bao giờ. Anh ấy phải vứt chuyện này ra khỏi đầu thôi.
Bất thình lình cô nghĩ được một cách có thể thanh tẩy đầu óc của anh.
Ít nhất cô hy vọng cách này sẽ có hiệu quả.
"Em sẽ quay lại ngay."
Kyrian nhìn cô bỏ đi, tâm tư anh hoàn toàn bị khuấy động. Hơn ai hết, anh biết rõ điểm yếu của mình. Tất cả t những gì Desiderius cần làm là kéo tay của anh thật mạnh và thế là anh trở nên bấn loạn. Ký ức mới đau đớn làm sao và anh hoàn toàn bất lực trước quá khứ.
Anh đưa tay lên che mắt. Phải có cách nào đó đẩy những ký ức đó ra khỏi tâm trí anh. Phải có cách nào đó giúp anh đối diện bọn Daimon với một tâm trí hoàn toàn bình tĩnh.
Thời gian cứ trôi trong khi anh đưa ra đủ mọi giải pháp.
Kyrian nhận ra có người đang quan sát mình. Anh xoay người, trông thấy Amanda đang đứng ngay cửa ra vào, tay cầm một cái khay, mình vận một chiếc đầm satin trắng, dài mềm mại. Cô mỉm cười nồng ấm bước vào phòng, đặt cái khay lên đầu tủ.
Kyrian nhướng mày.
Cô dịu dàng bước tới bên giường, khuỵu gối. Đầu gối nho nhỏ lộ ra từ khe hở của cái áo choàng. Cô gác chân lên giường, kéo anh nằm ngửa ra. Mắt anh vẫn dán vào phần chân mang vớ ẩn hiện một phần nịt nằm bên dưới chiếc áo choàng.
Cô cười tươi tắn mở túi lấy một chiếc khăn lụa dài.
Kyrian trố mắt nhìn cô quấn chiếc khăn vòng quanh cổ tay mình. "Em đang làm gì thế."
"Khiến mọi chuyện tốt hơn."
"Khiến cái gì tốt hơn ?"
"Quá khứ."
"Amanda," anh gầm lên khi cô cột tay anh lên cột giường. Ngay khi nhận ra cô định làm gì, anh hoảng sợ tránh xa cô ra. "Không !"
Cô nắm lấy tay anh, giữ chặt giữa ngực mình. "Có."
Amanda nhìn đôi mắt hoảng loạn của anh. "Không, đừng." anh dứt khoát.
Cô liếm môi, đưa tay anh đặt lên môi cô. Cô mở miệng, nút lấy đầu ngón tay anh. "Làm ơn đi, Kyrian. Anh có thể hứa với em là anh sẽ không quên chuyện này nha."
Đam mê như quấn lấy dạ dày khi anh nhìn cô. Lưỡi cô quấn lấy da anh, liếm láp giữa những ngón tay. Và rồi cô bám chặt lấy phần cổ tay và cánh tay anh, bấu chặt những ngón tay khiến cả người anh rùng mình ớn lạnh.
Cô chầm chậm dẫn dắt tay anh từ môi xuống dần đến áo ngủ, đi thẳng vào trong khuôn ngực trần. "Làm ơn đi." Hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn, anh co tay ôm chặt lấy cô. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để ghi nhớ những lời cô đã nói.
Cô nói muốn anh hoàn toàn tin tưởng cô. Và đó là điều mà anh đã không thể trao cho bất kỳ một ai trong suốt hơn hai ngàn năm qua.
Anh đã quá sợ hãi với những sai lầm trong quá khứ. Bắt gặp ánh mắt cô, anh cảm thấy như mình sắp vỡ vụn. Liệu rằng một ngày nào đó cô có lại phản bội anh không ?
Anh có can đảm đánh cược thêm lần nữa không ?
Lần này, cô kéo tay anh về phía cột giường bằng gỗ có chạm khắc, anh nghiến răng nhưng vẫn không buông tay. Nhưng, trái tim anh quẫy đạp liên hồi.
Amanda biết cô vừa giành được chút chiến thắng nho nhỏ. Cô mỉm cười, buộc nhẹ chiếc khăn. "Anh có thể cởi trói lúc nào anh muốn. Chỉ cần nói một tiếng em sẽ thả anh ra. Nhưng như thế cũng có nghĩa là mọi chuyện sẽ chấm dứt."
"Cái gì sẽ chấm dứt ?"
"Rồi anh sẽ thấy."
Amanda cầm tay còn lại của anh, cột mảnh khăn lụa vào cổ tay. Kyrian nhìn cô, hơi thở trở nên dồn dập hơn và phập phồng hơn. Nhưng anh không nói lời nào trong khi cô cột anh vào cái cột đầu giường. Mồ hôi đầm đìa trên trán. Anh kéo mạnh chiếc khăn, cơ bắp khắp người căng lên. "Anh không thích trò này." Anh dịch chuyển lấy lại tự do.
Amanda trèo ra khỏi người anh, giữ chặt cổ tay anh, nắm rịt lấy. Cô cúi đầu xuống, quấn lấy môi anh bằng môi mình.
Kyrian căng ra cảm nhận lưỡi cô xông thẳng vào giữa hai môi, đòi hỏi tiến vào sâu hơn nữa. Anh hé miệng, chào đón. Cái cách lưỡi cô xông vào giành quyền kiểm soát khiến anh rên lên rạo rực, cảm giác như đang nhấm nháp cô từng chút một. Mùi vị như trên thiên đàng đến ngay cả một kẻ không linh hồn như anh cũng cảm nhận được rõ ràng. Mùi hương hoa hồng dìu dịu cứ quấn quýt trong đầu khiến anh choáng váng và nóng bừng lên. Gần như không thở nổi nữa rồi. Và rồi đôi bàn tay cô áp lên ngực anh, tiếp theo, anh cảm nhận được bầu ngực căng tròn mềm mại tựa thẳng vào ngực mình.
Anh muốn ôm choàng lấy cô trong vòng tay nhưng đôi tay anh đã bị cô cột chặt.
Gầm gừ khó chịu, anh giật mạnh miếng lụa.
Nghe thấy tiếng vải bị xé rách, Amanda lùi người tránh khỏi môi anh. "Anh nhớ nhé," cô khàn giọng, "nếu anh thả tay ra, anh sẽ không có gì ngoài nước lạnh thôi."
Ngay lập tức anh khựng lại.
Nhận thấy thay đổi của anh, Amanda quay lại với chuyện còn dang dở. Tay cô chầm chậm luồn xuống bên dưới chiếc áo dài, lòn qua ngực, cho đến khi chạm được vào sợi dây lưng. Cô chầm chậm mở nút buộc, cởi áo ra, phô bày bộ ngực trần đầy nữ tính.
Cơ thể anh như bùng lên khi vô vứt chiếc áo ngủ xuống dưới chân.
Trước mắt anh, cô không hẳn khỏa thân hoàn toàn. Trên người cô vẫn còn cái nịt bít tất mà anh đã mua hôm trước.
Chậm chạp, nhưng đầy quyến rũ, cô tiến từng bước về phía giường, trườn lên người anh như một con mèo, bộ ngực cô áp sát cơ thể anh, lướt từ bụng lên đến ngực. Kyrian rít lên cảm nhận sức nóng từ cơ thể cô lan tỏa, truyền sang anh, cảm nhận bầu vú no tròn di chuyển.
"Anh thấy thế nào, tướng quân ?"
Anh chỉ muốn nuốt chửng cô thôi. "Tốt."
Cô mỉm cười, môi và lưỡi lần tìm đến xương hàm của anh.
"Nhưng làm thế này thì lại càng tốt hơn," anh thì thầm, cả cơ thể như muốn bùng lên.
Cô ngả người về sau, cười to. "Thế nếu em mang anh đến thiên đường thì sao ?"
Anh kéo căng chiếc khăn trói nơi cổ tay. "Nếu thế thì anh hoàn toàn thuộc về em, em yêu à."
Cô ước chi đó đúng là sự thật. Amanda rời khỏi giường đến chỗ cái khay. Khi cầm lấy lọ mật ong nóng trong khay, cô nhớ đến cảnh bọn La Mã đã chế dầu nóng lên người Kyrian.
Cô nhớ gương mặt anh khi bọn chúng đổ dòng chất lỏng đó lên da thịt anh, bỏng rát.
Tim cô như thắt lại, quay trở lại giường, cô cầm cái lọ đưa lên trước ngực anh, đau đớn cảm nhận bóng đen quá khứ tràn lên trong mắt khi anh nhớ lại chuyện đã qua.
Kyrian co rúm lại khi dòng mật ong nóng ấm chảy tràn xuống làn da trần. Nhưng không hề có nỗi đau bỏng rát. Những đau đớn do da bị phồng rộp hay cháy nám không hề tồn tại. Thậm chí anh còn cảm thấy dễ chịu.
Anh thoải mái ngắm Amanda vẽ mật ong thành những vòng tròn nho nhỏ, đầu ngón tay nguệch ngoạc nơi đầu vú khiến toàn thân anh cứng đờ. Rồi dòng mật ong ấm áp từ từ lan tỏa xuống vùng bụng phẳng lì.
Cô đặt bình mật ong sang một bên, chậm chạp liếm láp từng chút từng chút một trên làn da trần. Anh hạnh phúc tận hưởng cảm giác được cô phục vụ. Lưỡi cô dần tìm xuống nơi rốn, cả cơ thể anh như căng ra.
Tiếng cười nén lại nơi cổ họng khi cô ngước nhìn anh từ cái vùng nhạy cảm ngay sát phần bụng dưới. Rồi cô lướt lên ngực, chiếc lưỡi vẽ thành một đường dài chạm vào trái cổ - thánh địa của Adam. Anh rít lên, cong người, đầu ngửa hẳn về sau để cô dễ dàng tiến sâu hơn lên cổ mình, cảm nhận răng cô trên da thịt khiến anh rùng mình.
"Amanda," anh hổn hển gọi tên cô trong hơi thở.
Cô mỉm cười rời khỏi giường, cầm lấy cái chén nhỏ.
Amanda không biết từ đâu lại có được cái thứ dũng khí đó. Chưa bao giờ cô lại hành xử như thế, nhưng cô muốn cứu Kyrian bằng bất cứ giá nào. Nhất là, khi làm thế, có điều gì đó đang thay đổi trong cô. Cứ như một phần cơ thể cô đang vùng lên tìm kiếm tự do.
Cố dẹp đi những suy nghĩ kỳ quái đó, cô thọc sâu vào lớp kem trong cái chén, thoa lên môi anh. Dùng ngón cái lau sạch lớp kem dính quanh miệng.
Chương trước | Chương sau