- Tôi muốn biết ai đã nghĩ ra việc lấy trứng để sản xuất gà...?
bạn đang xem “Những quả trứng định mệnh - Bulgacov, Mikhail” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tôi , - Rokk đáp gọn lỏn.
- Chà chà... Thế.. Mà tại sao, xin được hỏi? Từ đâu anh biết về những đặc tính của tia sáng này?
- Tôi, thưa giáo sư, đã nghe hôm giáo sư báo cáo.
- Tôi còn chưa làm gì với trứng cả.... Chỉ mới dự định!
- Không sao, sẽ thành công mà, - Rokk chợt nói một cách tự tin và sôi nổi bất ngờ. - Tia sáng của ông tuyệt vời đến mức có thể làm ra cả voi chứ không phải chỉ gà con đâu!
- Anh biết không, - Persicov thốt lên, - anh không phải là nhà Động vật học chứ? Không à? Đáng tiếc... Nếu khô ng anh sẽ là một nhà thí nghiệm cực kì táo tợn... Vâng... Chỉ có điều anh sẽ mạo hiểm... thất bại... và làm mất thì giờ của tôi...
- Chúng tôi sẽ trả lại camera cho ngài mà. Nghĩa là?...
- Bao giờ?
- Khi tôi cho ra đời được lứa đầu tiên.
- Anh ăn nói sao mà tự tin quá thể? Thôi được. Pankrat!
- Tôi có mang theo người, - Rokk nói. - Và cả bảo vệ nữa.
Đến chiều, phòng làm việc của Persicov đã thoáng rộng hẳn ra... Các mặt bàn trống không. Người của Rokk mang đi ba camera lớn, chỉ để lại cho giáo sư camera nhỏ đầu tiên mà với nó ông đã bắt đầu các thí nghiệm của mình.
Hoàng hôn tháng Bảy đã dần dần buông xuống một màu xám đục trùm lên khu nhà của Viện, chảy đầy vào các hành lang.
Trong phòng làm việc vẳng ra tiếng những bước chân đều đều đơn điệu - đó là Persicov, không bật đèn, đi đi lại lại trong gian phòng lớn từ cửa sổ đến cửa lớn. Thật lạ lùng: trong buổi chiều hôm đó hình như có một tâm trạng buồn bã không giải thích nổi bao phủ lên tất cả mọi người và cả mọi con vật ngụ trong khu nhà của Viện. Bầy cóc nhái không hiểu sao đua nhau tấu lên một bản nhạc đặc biệt u uất, những tiếng kêu đầy đe dọa, báo điềm dữ. Pankrat phải bò khắp các hành lang để tìm bắt một con rắn nước chui ra khỏi chuồng nuôi; và khi bị bắt, nó có một vẻ như muốn trốn thật xa, đi đâu cũng được miễn là ra khỏi nơi đây.
Lúc chiều đã thật muộn thì chợt có tiếng chuông vang lên từ phòng làm việc của Persicov. Pankrat xuất hiện nơi ngưỡng cửa, và anh nhìn thấy một cảnh tượng thật lạ lùng. Nhà bác học đứng cô đơn bất động giữa gian phòng, nhìn chằm chằm lên mặt bàn.
Pankrat cất tiếng ho và đứng chết lặng.
- Thế đấy, Pankrat, - Persicov nói và chợt tay lên mặt bàn trống trải.
Pankrat kinh hoàng. Anh cảm thấy như cặp mắt của Persicov đang khóc trong ánh hoàng hôn. Điều đó thật khác thường, thật quái dị.
- Vâng ạ, - Pankrat run rẩy đáp, và nghĩ thầm:
"Giá như ông ấy quát mắng mình thì tốt hơn!" - Thế đấy, - Persicov lặp lại, và đôi môi của ông run lên như một đứa trẻ bị vô cớ tước mất thứ đồ chơi mà nó yêu thích. - Anh biết đấy, Pankrat quý mến ạ, - Persicov nói tiếp, mặt ngoảnh ra phía cửa sổ - bà vợ của ta, mười lăm năm trước bỏ ta đi để vào nhà hát ca hài kịch, và bây giờ đã mất... Chuyện là thế đấy, Pankrat thân mến ạ... Ta vừa nhận được thư...Cóc nhái kêu ai oán, bóng tối trùm lên giáo sư... Đêm dần buông. Moskva... đây đó ngoài cửa sổ những ngọn đèn màu trắng nhợt đã được thắp sáng... Pankrat, bối rối, rầu rĩ, kinh hoàng đứng nghiêm, hai cánh tay áp sát theo đường nẹp quần...
- Đi đi Pankrat, - giáo sư thốt lên nặng nhọc và khoát tay, - về ngủ đi, Pankrat thân mến của ta ạ.
Màn đêm đã trùm hắn xuống. Pankrat, không hiểu sao lại nhón chân rón rén đi ra khỏi phòng làm việc của Persicov, rồi chạy với về căn buồng xép của mình, bới trong đống giẻ ở góc nhà, lôi ra một chai rượu Nga uống dở, làm một hơi gần cạn cốc uống trà, nhắm một miếng bánh mì chấm muối, và ánh mắt của anh hình như có vui lên chút ít.
Khuya hôm đó, lúc đã gần nửa đêm, Pankrat chân trần ngồi trên chiếc ghế băng trong gian tiền sảnh tối mờ mờ, một tay thò vào gãi ngực dưới lớp áo vải hoa, nói với người đội mũ nồi trực đêm:
- Giết chết đi còn hơn, trời ạ...
- Chẳng lẽ khóc thật - người đội mũ nồi tò mò hỏi.
- Thề có Chúa, - Pankrat khẳng định.
- Một nhà bác học vĩ đại, - người đội mũ nồi nhận xét - nhưng mà ếch không thể thay cho vợ được.
- Hoàn toàn không thể, - Pankrat đồng ý.
Rồi anh nghĩ một lát , nói thêm :
- Tôi cũng đã định lôi bà xã ra đây... Tội gì mà để cô ấy phải nằm ở cái xó quê ấy... Nhưng cô ấy không thể nào chịu nổi mấy con vật kinh khủng này...
- Còn phải nói, thật kinh khủng, - người đội mũ nồi tán thành.
Từ trong phòng làm việc của nhà bác học không nghe vẳng ra bất cứ một tiếng động nào. Và cũng không có cả ánh đèn. Không thấy những vệt sáng hắt ra ở phía dưới cánh cửa đóng kín.
Chương trước | Chương sau