Những bí ẩn của sa mạc - Frederik Forsythe

Những bí ẩn của sa mạc - Frederik Forsythe


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 6 đánh giá )

Những bí ẩn của sa mạc - Frederik Forsythe - Chương 8

↓↓

- Giữ máy nhé, ông nói, anh ta đang trên đường ra đến cửa đấy.

bạn đang xem “Những bí ẩn của sa mạc - Frederik Forsythe” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Terry Martin đến máy điện thoại.


- Moshe đây. Terry, tôi không có nhiều thời gian đâu. Hăy nói với người của anh rằng Viện có một nguồn tin rất cao cấp bên trong Baghdad. Hãy nói với họ rằng hãy hỏi điều gì xảy đến với Jericho. Tạm biệt. bạn của tôi.


- Moshe, một lúc nữa nào. ông có chắc không? Làm sao ông biết đươc?


- Điều đó không quan trọng. Anh đã không nghe thấy gì từ tôi đâu đấy nhé. Tạm biệt.


Điện thoại im bặt. Ờ Chiswick nhà học giả già đi trở lại vào chiếc taxi của mình và đi tiếp đến Heathrow, ông run lên với sự việc lớn lao ông vừa mới làm. Và bằng cách nào ông có thể nói với Terry Martin rằng chính ông, vị giáo sư môn Arập của đại học tổng hợp Tel Aviv, là người đã thảo bức thư trả lời đầu tiên cho Jericho ở Baghdad ?


Cú điện thoại của Terry Martin tìm thấy anh ta ở Nhà Thế kỷ ngay sau mười giờ.


- Ăn trưa hả? Xin lỗi, tôi không thể đâu. Một ngày tệ quá.


- Ngày mai thì có thể đấy.


- Thế thì muộn quá. Chuyện khẩn. Simon ạ.


Paxman đồng ý. Không nghi ngờ gì nữa người bạn hàn lâm của anh ta đã tìm ra được một cách diễn dạt nào đó mới mẻ của một câu nói trong bản tin của lraq, cái có thể biến đổi ý nghĩa của cuộc sống.


- Cũng không thể ăn trưa đâu. Cuộc họp quan trọng ở đây. trong nhà. Xem nào, uống nước nhé. Nhà hàng Lỗ trống trên tường. một quán nhỏ ngầm dưới đất ở cầu Waterloo, khá gần đây .Thế mười hai giờ nhé. Tôi có thể nói chuyện được nửa giờ, Terry ạ.


- Hơn nữa mới đủ được. Hẹn gặp anh nhé. Martin nói.


Ngay sau giữa trưa. họ ngồi với cốc bia trong căn nhà trên đó vùng nam trải đến Kem, Sussex, và Hampshire. Martin chưa đưa lộ nguồn tin của mình, nói về cái anh vừa được cho biết vào buổi sáng.


- Trời ơi, Paxman thầm thì. Có người ở bên buồng bên cạnh. Ai nói cho anh biết thế?


- Không thể nói dược.


- Có, anh phải nói.


- Xem nào. anh lưỡng lự. Tôi đã hứa rồi. Anh ấy là một học giả cao cấp. Đó là tất cả.


Paxman suy nghĩ. Học giả, và có quan hệ với Terry Martin. Chắc chắn là một nhà Arập học khác. Có thể có quan hệ với Mossad. Dù sao đi nữa, thông tin phải được đưa về Nhà Thế kỷ không chậm trễ. Anh ta cám ơn Martin, bỏ cốc bia của mình, và lao ra đường về Nhà Thế kỷ.Bởi vì trong cuộc họp trưa nay. Steve Laing đã không rời khỏi toà nhà. Paxman lôi ông ra một chỗ và nói với ông. Laing cấp tốc báo thẳng lên chỉ huy.


Ngài Colin, người không bao giờ nói gì quá lời, chửi tướng Kobi Dror là kẻ đồng nghiệp chó chết nhất. bỏ bữa trưa, ra lệnh mang gì đó đến bàn của ông, và lui lên tầng trên cùng. Ở đó ông gọi một cú điện thoại riêng vào một đường dây đặc biệt an toàn đến luật gia William Webster, Giám đốc CIA.Mới là tám giờ rưỡi sáng ở Washington, nhưng luật gia là một người thích dậy sớm cùng bình minh, và ông đang ngồi ở bàn làm việc để nói điện thoại, ông hỏi đồng nghiệp người Anh một số câu hỏi về nguồn thông tin, càu nhàu vì không có, nhưng đồng ý đó là cái gì đó không thể để xổng mất được.


Webster nói với phó giám đốc (các chiến dịch) Bill Stewart, người giận điên lên, và rồi đã có cuộc nói chuyện nửa giờ với Chip Barber, chỉ huy các Chiến dịch cho Trung đông. Barber còn điên tiết hơn, vì ông đã từng là người ngồi trước mặt tướng Dror trong căn phòng sáng sủa trên đỉnh một ngọn đồi ở bên ngoài Herzlia và đã, có vẻ như vậy, đã nhận một lời nói dối.Giữa họ, họ phải làm điều họ muốn được thực hiện. và chuyển ý kiến trở về giám đốc.


Vào giữa trưa William Webster có một cuộc gặp với Brent Scowcroft, Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia, và đưa vấn đề sang cho tổng thống Bush. Webster đã hỏi về cái ông muốn và được cho toàn quyền xử lý.Bộ trướng Ngoại giao James Baker đồng ý hợp tác, và ông thực hiện ngay lập tức. Đêm đó, Bộ Ngoại giao gửi một yêu cầu khẩn cấp cho Tel Aviv, yêu cầu này được trình bày với thành viên của nó vào buổi sáng tiếp sau đó, lúc mới ba giờ sáng do lệch múi giờ.


Thứ trưởng Ngoại giao lsrael vào thời gian đó là Benjamin Netanyahu, một nhà ngoại giao đẹp trai, lịch thiệp, tóc màu trắng bạc và là anh của Jonathan Netanyahu người Israel duy nhất bị giết trong cuộc đột nhập vào sân bay Entebbe của Idi Amin, trong đó các lính biệt kích Israel đã cứu các hành khách của một chiếc máy bay Pháp bị không tặc bởi những tên khủng bố Palestine và Đức.Benjamin Netanyahu sinh ra ở thế hệ sabra thứ ba và được giáo dục một thời gian ở Mỹ. Nhờ được giáo dục tốt và chủ nghĩa dân tộc nhiệt thành của mình, ông ta là một thành viên của chính phủ đảng Likud của Itzhack Shamir và thường xuyên là người phát ngôn giàu sức thuyết phục của Israel trong các cuộc phỏng vấn với giới truyền thông phương Tây.


Ông đến Washington hai ngày sau đó, vào ngày 14 tháng Mười, hơi bối rối bởi sự khẩn cấp của lời mời của Bộ Ngoại giao mà ông phải bay sang Mỹ để thảo luận về một vấn đề có tầm quan trọng rất lớn.Ông còn bối rối hơn khi hai giờ nói chuyện cá nhân với thứ trưởng Lawrence Eagleburger chỉ là một cái nhìn tổng quan của sự phát triển của Trung Đông kể từ ngày 2 tháng Tám. Ông kết thúc buổi nói chuyện hết sức tức tối, rồi đối mặt với một chuyến bay đêm quay trở về Israel.


Chính lúc ông rời Bộ Ngoại giao một trợ lý tuồn một cái các rất đắt tiền vào tay ông. Chiếc các có hình một người, và người viết, với lối hành văn lịch thiệp, yêu cầu ông đừng rời Washington mà không đến nhà người đó cho một cuộc gặp ngắn, để bàn luận về một vấn đề có tầm khẩn cấp nào đó "cho cả hai đất nước chúng ta và cho toàn thể dân chúng của chúng ta."Ông biết chữ ký, biết người đàn ông, và biết quyền lực cũng như sự giàu có của bàn tay viết ra nó. Chiếc limousin của người viết đang đậu ngoài cửa. Viên thứ trưởng Israel quyết định nhanh và bảo thư ký của mình quay về Đại sứ quán với cả hai bộ hành lý và sẽ gặp lại ông ở ngôi nhà ở Georgetown hai giờ sau đó. Từ đó họ có thể đi đến Dulles. Rồi ông lên chiếc limousin.


Ông chưa bao giờ đến ngôi nhà trước đó, nhưng đúng như ông đoán trước, một toà nhà tuyệt đẹp ở cuối đường M, chỉ cách có 300 yard từ khu học xá của đại học tổng hợp Georgetown. Ông được dẫn vào một phòng sách đầy ắp tranh ảnh và sách quý hiếm tột cùng với thẩm mỹ cao. Một lúc sau chủ nhà đi vào, tiến về phía cái thảm Kashan với cánh tay mở rộng.


- Bibi thân mến của tôi, anh tốt biết bao khi dành thời gian như thế này.


Saul Nathanson, chủ nhân và là nhà tài phiệt, nhiều nghề làm ông trở nên cực giàu có, nhưng tài sản thực sự của ông được giấu sau những gì được lộ ra, và bản thân người đàn ông được giáo dục quá tốt để mà lộ ra. Những bức Van Dykes và Breughels trên các bức tường không phải tranh sao chép, và những tặng phẩm từ thiện của ông, bao gồm một số thứ cho Israel, là thật huyền thoại.Giống như vị Bộ trưởng Israel, ông rất lịch thiệp và tóc cũng màu ghi, nhưng không giống người đàn ông trẻ hơn mình vài tuổi, ông mặc quần áo do nhà may Savile Row, London cung cấp và những chiếc áo lụa của ông thì từ Sulka.


Ông chỉ người khách đến những chiếc ghế bành trước một lò sưởi đốt gỗ, một cái chai Anh đã được mở với một cái chai và hai ly rượu vang trên một cái khay bạc.


- Một số thứ mà tôi nghĩ ông có thể thích, anh bạn của tôi, trong khi chúng ta trò chuyện.


Người hầu bàn rót ra hai cốc Lalique thứ vang đỏ, trong khi người lsrael nuốt khan. Nathanson nhướng một mi mắt lên.


- Thật tuyệt, dĩ nhiên rồi. Netanyahu nói. Château Mouton Rothschild năm 61 không dễ kiếm một chút nào.


Người hầu để lại cái chai trong tầm với và rút lui.


Saul Nathanson còn lâu mới đi ngay vào vấn đề ông muốn nói. Các kiệt tác được bàn luận đầu tiên. Rồi đến Trung Đông.


- Sẽ có chiến tranh, anh cũng biết đấy, ông buồn bã


- Tôi không hề nghi ngờ gì về điều đó, Netanyahu đồng ý


- Trước khi nhiều những người Mỹ trẻ tuổi có thể phải chết, những người trẻ tuổi khác không đáng phải chịu.


Chúng ta phải làm mọi thứ có thể để giữ con số đó nhỏ ở mức nhân đạo nhất, ông có thấy thế không? Rượu vang nữa nhé?


- Tôi không thể uống thêm nữa.


Người đàn ông này đang muốn lái vấn đề đến cái quỷ quái gì thế này? Vị thứ trưởng Ngoại giao lsrael thầm hỏi mà không tìm được câu trả lời.


- Saddam, Nathanson nói. nhìn chằm chằm vào bếp lửa, là một mối đe doạ. ông ta phải bị chặn lại. ông có khả năng là một mối đe doạ hơn nữa cho Israel hơn là bất kỳ các nước láng giềng nào khác.


- Chúng tôi đã nới về điều đó nhiều năm rồi. Nhưng khi mà chúng tôi ném bom phá lò phản ứng hạt nhân của họ, thì Mỹ lại lên án chúng tôi.


Nathanson phác một cử chỉ phản đối bằng một tay.


- Không có ý nghĩa gì đâu. dĩ nhiên rồi, mọi sự không có nghĩa rườm rà cho khuôn mặt của nhiều thứ. Cả hai ta đều biết điều đó, và cả chúng ta đều biết nhiều hơn. Tôi có một con trai phục vụ tại vùng Vịnh.


- Tôi không biết đấy. Cầu cho anh ấy an toàn trở về.


Nathanson tỏ ra xúc động sâu sắc.


- Cám ơn anh. Bibi, cảm ơn anh. Ngày ngày tôi cầu nguyện điều đó. Đứa lớn nhất của tôi, đứa con trai duy nhất của tôi. Tôi chỉ cảm thấy rằng... Ở thời điểm này... hợp tác giữa chúng ta cần phải được thực hiện không có trở ngại nào hết cả.


- Điều đó thì khỏi bàn cãi. Người lsrael dã có cảm giác khó chịu là tin xấu đang đến.


- Để hạ mức thương vong xuống, anh cũng hiểu đấy. Đó chính là lý do tại sao tôi yêu cầu sự giúp đỡ của anh, Bibi ạ, để hạ mức thương vong xuống. Chúng ta cùng ở một phía mà, có đúng thế không nào? Tôi là một người Mỹ và là một người Do Thái.


Chuỗi từ lơ lửng trong không khí.


- Và tôi là người Israel và là người Do Thái. Netanyahu lẩm bẩm. Ông cũng có cả chuỗi từ. Nhà tài phiệt không có cách nào lân tránh nữa.


- Chính xác. Nhưng bởi vì sự giáo dục ở đây. anh sẽ hiểu thế nào - à, thế nào là nói chứ? Những người Mỹ đôi khi cũng xúc động. Liệu tôi có dở hơi không?


Một cái thở dài, người Israel nghĩ.


- Nếu có điều gì đó được thực hiện có thể bằng cái cách nhỏ bé nào đó giữ số lượng thương vong thấp xuống, dù chỉ một chút ít thôi. cả tôi và những người đồng chí của tôi sẽ vĩnh viễn biết ơn bất kỳ ai đóng góp được cái gì đó.


Nửa còn lại của tình cảm được giữ lại, nhưng Netanyahu đã quá kinh nghiệm của một nhà ngoại giao dễ mà bỏ mất nó. Và nếu có cái gì đó được làm hay không được làm có thể làm tăng những thương vong đó, nước Mỹ sẽ nhớ dai và sự trả thù của nó chẳng dễ chịu một chút nào cả.


- Các ông muốn gì ở tôi nào? ông hỏi.


Saul Nathanson uống cạn ly rượu vang của mình và nhìn chằm chằm vào những cái đồng hồ.


- Có vẻ như là, có một người đàn ông ở Baghdad. Mật danh... Jericho...


Khi ông kết thúc câu nói của mình, thứ trưởng Ngoại giao đầy ưu tư đi đến Dulles để bắt chuyến bay về nhà.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Me hài ola ngày 25-06-2016

Me hài ola ngày 25-06-2016

Trước đây bạn có những điều tuyệt vời không chỉ me hài ola mà còn nhiều thứ khác

25-06-2016
Sâu và Táo

Sâu và Táo

Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền

29-06-2016
Món quà một nửa

Món quà một nửa

Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị

30-06-2016
Thiết chúa đại phong

Thiết chúa đại phong

Chúa Trịnh ngày nào cũng yến tiệc, ních đầy bụng những sơn hào, hải vị. Người

24-06-2016
Hoa bụi đường

Hoa bụi đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chúng ta

25-06-2016
Cuốn theo chiều gió

Cuốn theo chiều gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016

Insane