Grace tròn mắt khi cảm giác được giải thoát lan tỏa khắp cơ thể cô mạnh mẽ đến mức cô muốn hét, muốn cười to lên, nhưng trên hết là muốn giữ anh mãi mãi.
bạn đang xem “Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Chúa ơi, Julian". - Cô nói với giọng lãnh đạm mà cô không ngờ. "Em cũng không biết nữa. Anh chiếm diện tích lớn hơn phần anh được hưởng trên giường. Lại còn những chiếc quần đùi độc hại mà anh mặc nữa chứ... Cái gì nhỉ? Nếu anh trở về với em, tất cả những thứ đó cần phải được dẹp bỏ. Và sẽ không mặc quần jean đi ngủ nữa, vì nó cọ rát chân em".
Anh phá lên cười. "Đừng lo. Theo quan điểm của anh thì cứ khỏa thân là hay nhất".
Cô hòa vào tiếng cười của anh khi anh nâng mặt cô lên.
Khi anh định hôn cô, cô lùi lại một cách tinh quái. "À, nhân tiên cho em hỏi đây có phải là áo giáp của anh không?".
Anh chau mày. "Đúng rồi, nó đã từng là áo giáp của anh".
"Chúng ta có thể giữ nó được không?".
"Nếu em muốn. Nhưng vì sao?".
"Bởi vì, anh à," - Grace đưa mắt nhìn khắp thân hình tuyệt mỹ của anh - "trông anh như miếng thịt nướng ngon lành trong bộ quần áo đó. Chỉ riêng bộ quần áo này thôi cũng đủ khiến anh phải nằm xuống ít nhất là bốn đến năm lần mỗi ngày rồi".
Athena và Aphrodite cùng phá lên cười.
Trong nháy mắt, họ đã trở lại phòng ngủ của Grace, nguyên trạng như trước khi Priapus xuất hiện.
"Này!". Grace nói giọng hơi cáu kỉnh. "Áo giáp đâu mất rồi?".
Nó hiện ra cùng với mũ trụ, kiếm và khiên của anh trong góc nhà.
"Em hài lòng rồi chứ?". Julian vừa hỏi vừa kéo cô vào ngực mình.
"Sướng điên lên ấy chứ!".
Anh ngẩng đầu lên và trao cô một nụ hôn khiến toàn thân cô run rẩy. Grace rên lên trước hơi ấm của miệng anh trên trên miệng cô. Trước cảm giác của thân thể anh dưới thân thể cô.
Cô sẽ không bao giờ để anh đi.
"À, nhân tiện...".
Julian vội rời khỏi môi Grace, kèm theo một tiếng gầm gừ khi anh anh nhanh chóng với lấy tấm chăn phủ lên hai người.
Grace kéo chăn lên tận cằm.
"Athena," - anh gằn giọng bực bội "bà sẽ còn tiếp tục chen ngang chúng tôi đến bao giờ đây?".
Athena không hề tỏ ra ngại ngùng một chút nào khi tiến lại bên giường họ. Trên tay bà cầm mộ chiếc hộp lớn bằng vàng. "À, ta quên mất một số việc".
"Cái gì?". Họ đồng thanh hỏi, giọng đầy khó chịu.
Trước khi Athena kịp trả lời, Aphrodite đã hiện ra. "Ta có đây rồi". Bà nói với Athena trước khi lấy ra khỏi tay một cái hộp.
Athena biến mất.
Tiến lại bên cạnh giường, Aphrodite đặt chiếc hộp xuống cạnh Julian, rồi mở hộp ra. "Nếu con ở lại đây, con sẽ cần có vài thứ. Giấy khai sinh, hộ chiếu, thẻ xanh1...".
Aphrodite chau mày nhìn xuống. "À không, chờ chút, con không cần thứ đó". Rồi bà nhìn sang Grace hỏi. "Nó có cần không?".
"Không, thưa bà".
Aphrodite mỉm cười khi chiếc thẻ xanh biến mất. "Có cả một tấm bằng lái xe, nhưng nếu con muốn có lời khuyên của mẹ thì mẹ nghĩ tốt nhất nên để Grace đảm nhiệm việc lái xe. Con đừng tự ái, nhưng con lái xe rất tệ. Aphrodite thở dài. "Thật đáng tiếc là chúng ta không có vị thần nào cai quản việc đó. Nhưng không sao". Bà đóng chiếc hộp lại và trao cho anh. "Ở đây một thời gian chắc con sẽ làm được việc đó thôi".
Khi Aphrodite bước đi, Julian với tay nắm lấy tay bà. "Cảm ơn mẹ, về tất cả mọi điều".
Nước mắt dâng đầy trong mắt bà khi bà vỗ nhẹ lên bàn tay cậu con trai đang nắm lấy tay mình. "Mẹ rất xin lỗi vì mẹ đã không biết chuyện về những đứa con của con kịp thời để có thể cứu chúng. Con không biết mẹ ân hận thế nào khi biết tin sau đó Thần Chết đã có chúng đâu".
Julian bóp khẽ cánh tay bà.
"Nếu con cần bất cứ điều gì, con sẽ gọi mẹ chứ?".
"Con sẽ gọi mẹ ngay cả khi con không cần bất cứ thứ gì cả".
Aphrodite nâng tay anh lên môi và đặt vào đó một nụ hôn. Bà hết nhìn người nọ sang người kia. "Mẹ muốn có sáu đứa cháu nội. Tối thiểu đấy nhé".
"Này". Grace thốt lên sau khi lôi từ trong hộp ra một tấm bằng. "Anh được trao bằng tiến sĩ về lịch sử cổ đại à? Của trường Harvard à?".
Aphrodite gật đầu. "Còn có một tấm bằng nữa về ngôn ngữ và các môn học cổ điển". Bà nhìn Julian. "Mẹ không biết con thích làm gì, vì thế nên mẹ để cho con lựa chọn".
"Chúng ta sẽ thực sự dùng những thứ này sao chứ?". Grace hỏi.
"Đương nhiên rồi. Nếu con lục kỹ thêm tí nữa, con sẽ thấy cả bảng điểm của nó với đầy đủ các xác nhận nữa đấy".
Grace lục thêm. Cô nhìn sang hai mẹ con họ kinh ngạc. "Thật không công bằng, toàn điểm A thôi".
"Tất nhiên rồi". Aphrodite nói giọng đầy phẫn nộ. "Con trai ta không bao giờ xếp hạng hai cả".
Aphrodite mỉm cười. "Ta còn có thể làm thêm một tờ Giấy kết hôn nữa. Nhưng ta cho rằng hai con muốn tự lo liệu việc này. Và ngay khi Julian quyết định họ của nó, tên họ đó sẽ xuất hiện trên toàn bộ giấy tờ trong chiếc hộp này".
Aphrodite bới đến tận đáy hộp lôi ra một cuốn sổ ngân hàng nhỏ. "À, nhân tiện ta đã chuyển toàn bộ tiền bạc của con ở Macedon thành tiền hiện đại rồi đấy".
Grace mở cuốn sổ ra và một lần nữa vô cùng kinh ngạc. "Trời đất quỷ thần ơi! Anh giàu thật đấy".
Anh cười lớn. "Anh đã nói với em rồi mà, anh chinh phạt cũng khá đấy".
Aphrodite đưa tay ra. Cuốn sách từng giam giữ Julian hiện ra trong tay bà. "Ta cũng cho rằng con muốn tìm chỗ nào đó an toàn để cất giữ thứ này".
Julian há hốc miệng ngạc nhiên khi bà trao nó cho anh. "Mẹ giao cho con nhiệm vụ giam giữ Priapus à?".
Aphrodite nhún vai. "Nó đã giết chết con. Ta không thể không trừng phạt nó được. Cuối cùng thì nó cũng được thả ra thôi. Nếu nó tu tỉnh".
Grace suýt nữa thì thương cảm cho Priapus khốn khổ.
Suýt nữa thôi.
Aphrodite nhoài người hôn lên má Julian. "Mẹ lúc nào cũng yêu con. Mẹ chỉ không biết cách để bày tỏ tình cảm đó thôi".
Julian gật đấu. "Con đoán đó là điều tất yếu xảy ra khi có mẹ là một nữ thần. Không thể mong chờ có những bữa tiệc sinh nhật và những bữa ăn nấu tại nhà được".
"Đúng vậy, nhưng ta lại ban cho con vô số những quà tặng khác khiến bạn gái con có vẻ hạnh phúc đấy".
"Nhân tiện nói đến chuyện đó," - Grace lên tiếng khi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô - "chúng ta có thể bỏ đi món quà khiến tất cả phụ nữ đều bị hút vào như nam châm không!".
Aphrodite nhìn cô với ánh mắt hài hước. "Con của ta, con nhìn chàng trai này đi. Người đàn bà nào không nghĩ đến việc đưa nó lên giường cơ chứ? Ta sẽ phải làm cho tất cả bọn họ mù mắt thôi hoặc phải làm cho nó béo ra và đầu hói đi".
"Thế thì thôi vậy, con sẽ học cách thích nghi với điều đó".
"Ta cũng nghĩ vậy". Aphrodite biến mất.
Julian vòng tay quan Grace và kéo lưng cô sát vào người anh. "Em có mệt không?".
"Không, vì sao?".
"Bởi vì anh định làm tình với em cho đến hết ngày".
Cô cắn khẽ vào cằm anh. "Ôi, em thích nghe điều đó".
Anh hôn cô.
"Ôi, chờ đã". Anh nói và rụt người lại.
Grace cau mày khi anh ra khỏi giường, túm lấy cuốn sách, rồi ném nó ra hành lang và đóng sập cửa lại.
"Anh làm gì vậy?". Cô hỏi.
Julian thong thả bước lại giường với bước đi khoan thai khiến cô ngừng thở va nóng bừng lên. Anh bò lên giường như một con thú mượt mà, trần trụi và đưa ánh mắt nóng bỏng đầy khao khát nhìn khắp thân thể cô. "Anh ta có thể nghe thấy mọi chuyện chúng ta nói. Còn bản thân anh thì không hề muốn anh ta ở đây trong lúc anh làm chuyện này".
Grace rên lên vì khoái cảm.
"Anh đã đợi em hai ngàn năm nay, Grace Alexandria." Anh thì thầm vào tai cô. "Và em xứng đáng với từng giây chờ đợi ấy".
Chương trước | Chương sau