Polly po-cket
Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon

Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon - Chương XVI

↓↓

Không, Julian xứ Macedon chưa bao giờ hèn nhát. Anh là nguyên soái đã từng nhìn xuống toàn bộ đạo quân La Mã ngạo nghễ và thách thức chúng lấy được đầu anh.

bạn đang xem “Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đó chính là người đàn ông mà Grace đã tìm thấy và là người đàn ông đã yêu cô. Người đàn ông đó quyết không làm cô tổn thương.


Grace cố đưa hông để kéo anh lại gần cô hơn, nhưng anh không tuân theo.


"Em có biết anh sẽ nhớ gì nhất không?" - Anh hỏi và trườn thấp xuống.


"Em không biêt". Cô thì thầm.


"Đó là hương thơm toả ra từ mái tóc em khi anh vùi mặt vào đó. Đó là cái cách em bám chặt lấy anh và gọi tên anh khi em lên đỉnh. Đó là nụ cười của em. Nhưng trên hết, đó là hình ảnh của em mỗi sáng thức giấc khi ánh mặt trời lung linh trên khuôn mặt. Anh sẽ không bao giờ quên".


Anh di chuyển bàn tay rồi đẩy mạnh hông vào hông cô. Nhưng thay vì đi sâu vào trong cô, động tác của anh chỉ dừng lại ở một cái mơn trớn bên ngoài khiến cả hai đều rên lên.


Julian cúi xuống sát tai cô, cắn lến cổ cô và thì thầm. "Anh sẽ yêu em mãi mãi".


Grace nghe thấy anh hít một hơi trong tóc cô cùng lúc chuông đồng hồ báo nửa đêm.


Trong một luồng sáng chói loà, anh biến mất.


Trong mất mấy giây, Grace mới định thần lại được.


Khiếp sợ, cô mong mình thức giấc, nhưng tiếng chuông đồng hồ vẫn tiếp tục đổ, cô biết mình không mơ.


Julian đã đi rồi.


Anh đã thật sự. thật sự ra đi rồi.


"Không!" - Cô hét lên rồi ngồi bật dậy. Không thể nào! "Không!".


Tim cô đập liên hồi, cô chạy khỏi phòng ngủ xuống tầng một tìm cuốn sách vẫn còn nằm trên bàn uống cà phê. Cô lật nhanh những trang sách thì thấy hình ảnh Julian đã đứng vào trong đó như cũ. Chỉ có điều bây giờ không còn nụ cười ranh mãnh và mái tóc anh cũng đã cắt ngắn.


Không, không, không! Những từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. "Tại sao anh nỡ làm như vậy? Tại sao?".


"Sao anh có thể?" - Cô hỏi và ôm cuốn sách vào ngực.


"Lẽ ra em đã có thể mang lại tự do cho anh, Julian. Em không nề hà bất cứ điều gì. Ôi, Chúa ơi, Julian, sao anh lại làm điều đó với bản thân mình?". Cô nức nở. "Tại sao?".


Nhưng thâm tâm cô hiểu rõ. Nét mặt dịu dàng của anh đã nói lên tất cả. Anh làm vậy vì không muốn làm cô tổn thương như Paul đã từng làm.


Julian yêu cô. Và kể từ giây phút anh xuất hiện, anh đã không làm gì ngoài việc bảo vệ cô. Che chở cho cô.


Và đến tập giờ phút cuối cùng. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ đánh mất tự do của chính mình để lại bị cầm tù và đày đọa vĩnh viễn, anh vẫn nghĩ tới cô trước tiên.


Grace đau đớn trước sự thật và sự hy sinh mà anh đã dành cho cô. Bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến cảnh anh bị giam cầm trong bóng tối. Cô độc trong đau khổ.


Anh đã kể với cô về cái đói, cái khát mà anh phải chịu đựng khi bị giam trong cuốn sách.Và trong óc cô lại hiện ra cảnh anh vật vã đau đớn trên chiếc giường của cô. Nhưng trên hết, cô nhớ lại câu anh nói với cô sau đó.


"Cái đau đớn trên giường không thấm vào đâu so với những gì anh phải chịu đựng trong cuốn sách".


Vậy mà bây giờ anh phải vào đó. Chịu đựng.


"Không!" - Grace nói. "Em không cho phép anh làm vậy với bản thân. Anh có nghe thấy em nói không Julian?".


Ôm chặt quyển sách vào ngực, cô chạy về phía sau nhà. Cô mở tung cánh cửa kính và bước ra ngoài dưới ánh trăng.


"Quay lại đây với em Julian xứ Macedon, Julian xứ Macedon, Julian xứ Macedon!". Cô cứ nhắc đi nhắc lại câu thần chú cầu mong anh hiện ra.


Không thấy gì cả. Chẳng có gì hết.


"Đừng, xin đừng mà!".


Trái tim tan nát, Grace quay vào trong nhà. "Vì sao? Vì sao?" - Cô khụy chân xuống , nức nở, vật vã.


"Ôi, Julian!" - Cô thì thầm đứt quảng khi kỷ niệm cứ bủa vây lấy cô. Julian cười với cô, ôm cô, hay chỉ ngồi im lặng suy nghĩ. Cảm giác những nhịp đập rộn ràng của anh đập ngay cạnh lồng ngực cô.


Cô muốn anh quay lại.


Cô cần anh quay lại.


"Em không muốn sống mà không có anh". Cô thì thầm với quyển sách. "Anh có hiểu không, Julian? Em không thể sống thiếu anh".


Bỗng dưng có một luồng sáng lóe lên trong phòng.


Grace kinh ngạc nhìn thấy, hy vọng đó là Julian quay lại với mình.


Nhưng không phải là Julian. Đó là Aphrodite.


"Đưa quyển sách cho ta" . - Aphrodite nói và đưa tay định lấy quyển sách.


Grace giật lại. "Tại sao bà lại làm điều đó với anh ấy?" - Cô căn vặn. "Chẳng phải anh ấy đã chịu đựng đủ vì bà rồi sao?" Tôi sẽ không giữ anh ấy lại. Tôi thà để anh ấy ở với bà còn hơn bị giam cầm thế này".


Grace gạt nước mắt. "Anh ấy chỉ có một mình trong đó. Một mình trong bóng tối" - Cô thì thầm. "Xin đừng để anh ấy như vậy nữa. Xin hãy cho tôi vào trong cuốn sách với anh ấy. Tôi xin bà!".


Aphrodite buông tay xuống. "Cô sẽ làm việc đó vì nó à?".


"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì anh ấy".


Aphrodite nheo mắt lại. "Đưa cuốn sách cho ta".


Mắt nhòa đi trong nước mắt, Grace đưa cuốn sách cầu mong sao Aphrodite có thể cho cô vào cùng với anh.


Aphrodite hít một hơi thở sâu và mở cuốn sách ra. "Ta sẽ gặp rắc rối lớn vì chuyện này đây".


Bỗng một luồng sáng chói khác lóe lên khiến Grace lóa mắt. Đầu óc cô mông lung, quay cuồng khiến cô có cảm giác hơi buồn nôn. Mọi vật xung quan cô chao đảo.


Đây có phải là thứ Julian vẫn phải trải qua mỗi khi có người triệu gọi anh lên không? Cô cũng không biết nữa, nhưng tình trạng này thật khủng khiếp và đáng sợ.


Rồi bỗng nhiên, mọi thứ trở nên tối đen.


Grace rơi vào một hố sâu nơi bóng tối đè lên cô, thít chặt phổi cô, khiến mắt cô bỏng rát như lửa.


Cô đưa tay ra hòng túm được cái gì giữ mình lại khỏi rơi tiếp và cảm thấy phía dưới có cái gì đó mềm mại một cách đặc biệt.


Ánh sáng trở lại và cô thấy mình đang nằm trên giường của chính mình với Julian nằm ở trên.


Anh đưa mắt nhìn xung quanh kinh ngạc. "Làm thế nào...".


"Tốt hơn là hai người lần sau đừng có để chuyện này xảy ra nữa" - Aphrodite đứng ở cửa nói vào. "Nếu ta thử cố làm chuyện này một lần nữa, không thể nói trước được những sức mạnh đó có thể làm gì với ta đâu".


Rồi bà ta biến mất.


Julian hết nhìn ra cửa lại nhìn đến cô. "Grace, anh...".


"Đừng nói gì nữa, Julian", - cô nói luôn không muốn anh lãng phí thêm một giây nào nữa - "bây giờ hãy cho em thấy các vị thần muốn một người đàn bà biết đến một người đàng ông như thế nào".


Nói rồi cô kéo sát đầu anh xuống và trao anh một nụ hôn nồng nàn, nóng bỏng.


Anh hôn cô ngấu nghiến và với một nhát đâm mạnh mẽ đầy uy lực, anh đi sâu vào trong cô.


Julian ngửa đầu ra sau, gừ gừ trong họng trước hơi nóng mượt mà, ấm áp của thân thể cô đang chào đón anh. Cảm giác đó lay động tận tâm can anh khiến môi dưới của anh run lên. Thánh thần ơi, cô còn tuyệt hơn anh đã tưởng tượng.


Và anh nhớ lại những lời cô nói với anh.


"Em không muốn sống mà không có anh. Anh có hiểu không, Julian? Em không thể sống thiếu anh".


Hơi thở của anh trở nên đứt quảng, anh nhìn xuống khuôn mặt cô trong lúc cảm nhận về thân thể cô thật ấm áp đang ôm chặt lấy anh. Anh đưa tay dọc theo cánh tay để tìm bàn tay cô, nắm chặt trong tay mình. "Anh có làm em đau không?".


"Không đâu." - Cô trả lời, ánh mắt ấm áp, chân thành khi cô đưa bàn tay lên môi và đặt lên đó một nụ hôn - "Anh không bao giờ làm em đau khi ở cùng với em".


"Nếu em đau thì nói ngay với anh để anh dừng lại nhé".


Cô quàng cả tay và chân quanh người anh. "Nếu anh bỏ em đi trước bình minh, em sẽ săn tìm anh đến tận chân trời để đánh cho anh một trận".


Julian cười, không hề mảy may nghi ngờ điều đó.


Grace đưa lưỡi liếm dọc cổ họng anh, sung sướng khi thấy anh rùng mình trong tay cô.


Anh đi thật sâu vào trong cô đến nỗi cô cảm thấy rung động đến tận ngón chân.


Cô nín thở trước cảm giác khó tin khi anh lấp đầy trong cô, trước sức mạnh dẻo dai, nhanh nhẹn của cơ thể anh.


Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác cơ bắp anh cọ xát khắp thân thể cô. Cô quắp chân quanh người anh, cảm thấy khoan khoái hi những sợi lông chân của anh cù cù vào chân cô.


Cô chưa bao giờ dám nghĩ mình lại có cơ thể được trải qua những cảm giác như thế này. Cô chỉ có thể thở khi cảm thấy tình yêu cô dành cho anh đang chảy khắp huyết mạch. Anh là của cô. Ngay cả sau này anh có bỏ cô, cô cũng vẫn sẽ tận hưởng giấy phút của niềm hạnh phúc thánh thiện này bên anh.


Say sưa trong cảm giác mạnh mẽ đối với anh, cô đưa tay dọc sống lưng anh thúc giục anh nhanh hơn.


Julian cắn môi khi cô cắm chặt móng tay vào lưng anh. Làm thế nào mà đôi tay nhỏ bé này lại có sức mạnh hạ gục anh như vậy?


Anh sẽ không bao giờ có thể hiểu nổi và càng không thể hiểu được vì sao cô lại yêu anh.


Anh chỉ thấy biết ơn về điều đó.


"Nhìn anh này, grace." - Anh nói. "Anh muốn em nhìn vào mắt anh".


Grace nhìn anh say đắm. Đôi mắt anh khép hờ và cô có thể thấy cô đang khiến anh sung sướng qua cách anh thở và vẻ mặt anh.


Đến khi cô không thể cầm cự thêm được nữa, cơ thể cơ nổ tung trong hàng ngàn rung động mãnh liệt.


"Ôi, Julian!" - Cô kêu lên, càng rướn người lên sát vào người anh. "Ôi, đúng rồi!".


Anh đẩy mình ngập trong cô và đông cứng lại khi thân thể cô rung lên quanh thân thể anh.


Khi Grace mở mắt, cô bắt gặp nụ cời ranh mãnh của anh. "Làm vậy phải không em?" - Anh hỏi.


Cô lấy hết sức bình sinh để khỏi rên lên trước cảm giác đó mà trả lời anh: "Cũng tạm được".


"Tạm được à?" - Anh cười nói. "Thế thì anh đoán là anh sẽ còn phải cố gắng nhiều".


Anh lăn tròn cùng cô, cố gắng lăn chậm để không bị tuột ra khỏi cô.


Grace rên lên khi thấy mình nằm trên người anh. Anh nhỏm dậy kéo chiếc nơ giữa ngực áo cô. Chiếc áo ngủ mong manh mở ra.


Vẻ ngây ngất hiện ra trên mặt anh khiến cô hài lòng hơn cả cảm giác anh đang ở sâu trong cô. Cô mỉm cười rồi nhấn xuống để anh vào sâu hơn nữa trong cô.


Cô cảm thấy anh rùng mình quanh cô. "Làm vậy đúng không anh?".


"Cũng tạm được". Nhưng giọng nói đứt quãng của anh đã phản bội lại việc cố tỏ ra dửng dưng của anh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chị/Cô! Anh yêu em!

Chị/Cô! Anh yêu em!

Tôi tát cậu ta, lần đầu tiên trong đời tôi tát một người và đó lại là cậu Sinh

23-06-2016
Sẵn lòng giúp đỡ

Sẵn lòng giúp đỡ

Chạy khắp rừng thấm mệt, anh Nai muốn nghỉ ngơi chút đỉnh. Anh nằm xuống bãi cỏ

24-06-2016
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm

29-06-2016