XtGem Forum catalog
Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon

Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 97 đánh giá )

Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon - Chương XII

↓↓

Anh nhún vai. "Thì anh chẳng còn gì thú vị hơn để làm cả".

bạn đang xem “Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Anh sẽ phát chán lên".


"Anh cam đoan với em là anh đã quá quen với cảnh buồn chán".


Và Grace đã biết quá rõ kinh nghiệm của anh trong chuyện này rồi. Cô đặt tay lên má anh và tưởng tượng cảnh anh bị giam cầm trong cuốn sách, một mình và chìm trong bóng tối.


Cô kiễng chân lên khẽ hôn anh. "Cảm ơn anh đã đến đây cùng với em hôm nay. Nếu không có anh, chắc em chẳng thể nào dám đứng ở đây".


Anh cắn nhẹ vào môi cô. "Anh thích thế mà.


Lisa gọi vào cho cô. "Tiến sĩ Grace, khách hàng hẹn 8 giờ của chị đã có mặt".


"Anh sẽ ra ngoại chờ." - Julian nói.


Grace nắm chặt tay anh trước khi để anh đi ra ngoài.


Trong suốt một giờ đồng hồ sau đó, cô không thể nào tập trung vào công việc. Tâm trí cô để cả ở người đàn ông đang ngồi ngoài kia và việc anh có ý nghĩa với cô như thế nào.


Và cô ghét khi phải nghĩ đến chuyện rời xa anh biết bao.


Ngay khi kết thúc cuộc hẹn thứ nhất, cô tiễn khách ra tận cửa.


Lisa đang dạy Julian cách chơi tú lơ khơ trên máy tính. "Tiến sĩ Grace." - Cô nói - "Chị có biết là Julian chưa bao giờ chơi tú lơ khơ không?".


Grace cười ý nhị với Julian. "Thế à?".


Lisa để mặc Julian ngồi đó để quay lại xem sổ hẹn bệnh nhân. "À, cuộc hẹn lúc 3 giờ chiều của chị đã bị hủy. Bệnh nhân 9 giờ hẹn thông báo anh ta sẽ đến muộn mấy phút".


"Được," - Grace chỉ ngón cái ra phía cửa nói - " trong khi hai người chơi, tôi sẽ chạy xuống lấy cái máy tính cá nhân Palm Pilot tôi để quên trong xe".


Julian ngước mắt lên. "Để anh đi cho".


Grace lắc đầu. "Em tự đi được mà".


Không chần chừ, anh đi vòng qua bàn Lisa và chìa tay về phía cô để lấy chìa khóa. "Anh sẽ đi." - Anh nói bằng một giọng khiến cô hiểu rằng anh sẽ không chịu khoan nhượng.


Không muốn tranh cãi, cô đưa chìa khóa xe cho anh. "Em để ở dưới ghế lái xe nhé".


"Ừ, anh sẽ quay lại ngay".


Grace giơ tay lên đầu kiểu quân đội.


Có vẻ không thoải mái lắm, Julian rời khỏi văn phòng cô và tiến thẳng tới chỗ thang máy cuối hành lang.


Anh đưa tay lên mấy chiếc nút bấm rồi lại thôi. Thánh thần ơi, sao anh lại ghét cái thứ hình vuông kín mít này đến vậy.


Và chỉ nghĩ việc sẽ ở trong đó một mình thôi...


Anh nhìn quanh thì thấy cầu thang bộ. Không chần chừ một giây, anh đi thẳng ra cầu thang bộ.


Grace tìm được tài liệu của Rachel trong cặp thì mới nhớ ra là cô đã để quên hai tập tài liệu ở ghế sau.


"Đầu óc mình làm sao thế này?' - Cô tự gắt với bản thân. Nhưng lúc đó cô đã hiểu. Suy nghĩ của cô hiện đang bị phân tán bởi hai người đàn ông đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô.


Bực mình với bản thân vì đã để mất khả năng tập trung, cô cầm chiếc cặp và đi theo Julian.


"Chị đi đâu đấy, tiến sĩ Grace?" - Lisa hỏi.


"Tôi còn để quên cả mấy tập tài liệu trong xe nữa. Tôi sẽ quay lại ngay".


Lisa gật đầu.


Grace bước tới chỗ thang máy. Còn đang mải lục lọi trong cặp tài liệu tìm những giấy tờ bị mất khi cửa thang máy mở ra.


Cô bước luôn vào không hề nhìn lên và cứ thế bấm nút xuông tầng một.


Không cần chờ đến khi thang máy đóng lại, cô đã nhận ra không phải chỉ có mình cô đứng trong thang máy.


Rodney Carmicheal đứng đối diện đang nhìn cô chằm chằm.


"Thế hắn là ai?".


Grace lạnh cứng người khi cảm giác sợ hãi xen lẫn tức giận bùng lên trong cô. Cô những muốn xé hắn ra từng mảnh! Nhưng mặc dù là một gã đàn ông nhỏ con, hắn vẫn cao hơn cô cả một cái đầu.


Và thần kinh thì có vấn đề.


Cố giấu nỗi sợ hãi đang lên, cô hỏi giọng bình tĩnh. "Anh làm gì ở đây?".


Hắn cong môi lên nói với cô. "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi muốn biết quần áo trong nhà cô đó là của kẻ nào".


"Đó không phải là việc của anh".


"Chết tiệt." - Hắn rít lên. Hắn đang ở trên cái ranh giới mỏng manh của tình trạng điên loạn và cô không hề muốn hắn nổi điên lên khi họ đang bị giam kín trong cái thang máy này. "Tất cả những gì liên quan đến cô đều là việc của tôi".


Grace cố làm chủ tình thế. "Nào, hãy nghe tôi, anh Carmicheal, tôi không biết anh và anh cũng không biết tôi. Tôi không thể hiểu nổi lý do vì sao anh bám theo tôi, nhưng tôi muốn việc đó chấm dứt".


Hắn bấm nút tạm dừng thang máy. "Bây giờ cô hãy nghe tôi nói đây, Grace. Chúng ta là một cặp hoàn hảo. Cô cũng biết rõ điều đó như tôi vậy. Chúng ta sinh ra là để dành cho nhau".


"Thôi được." - Cô cố gắng làm hắn bình tĩnh lại. "Chúng ta hãy thảo luận chuyện này trong văn phòng của tôi". Cô bấm nút cho thang máy đi tiếp.


Hắn lại bấm cho nó dựng lại. "Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp ở đây".


Grace hít một hơi dài khi tay cô bắt đầu run lên. Cô phải thoát ra khỏi đây mà không làm cho hắn trở nên giận dữ hơn. "Ngồi trong văn phòng tôi sẽ thoải mái hơn ở đây'.


Lần này, khi cô đưa tay ra bấm nút, hắn tóm lấy tay cô.


"Tại sao cô không chịu nói chuyện với tôi chứ?" - Hắn hỏi.


"Chúng ta đang nói chuyện đấy thôi." - Grace dịch dần về phía hộp thoại.


"Tôi cá là cô nói chuyện với hắn ta, đúng không? Tôi cá là cô và hắn đã dành hàng giờ bỡn cợt và làm những chuyện chỉ có Chúa mới biết. Bây giờ, nói cho tôi biết hắn là ai?".


"Anh Carmicheal...".


"Rodney!" - Hắn hét lên. "Chết tiệt, tên tôi là Rodney".


"Được rồi, Rodney. Hãy...".


"Tôi cá là hắn đã đặt bàn tay bẩn thỉu của hắn lên khắp người cô, có đúng không?" - Hắn dồn cô vào góc bảng điều khiển. "Từ hồi cô gặp tôi, cô đã ngủ với hắn bao nhiêu lần rồi hả?".


Grace run lên trước cái nhìn man dại chiếu ra từ cặp mắt ti hí của hắn. Hắn đang lên cơn điên. Cô đưa tay ra sau nhấc điện thoại. Nhưng trước khi cô kịp đưa lên tai nghe, hắn đã giật lấy nó.


"Cô đang làm cái quái gì thế?" - Hắn hỏi.


"Anh cần được giúp đỡ".


Hắn ném chiếc điện thoại về phía bảng điều khiển. "Tôi không cần giúp đỡ. Tôi cần nói chuyện với cô. Cô nghe rõ chưa? Tôi cần cô nói chuyện với tôi!". Hắn dằn từng tiếng bằng cách đập mạnh chiếc điện thoại vào bảng điều khiển.


Grace khiếp hãi nhìn chiếc điện thoại vỡ tan tành. Sau đó hắn bắt đầu đưa tay lên tự túm tóc.


"Hắn đã hôn cô. Tôi biết là hắn đã làm thế". Hắn nhắc đi nhắc lại những từ đó trong khi giật ra hàng nắm tóc từ trên đầu.


Ôi, Chúa ơi! Cô bị nhốt trong này với một thằng điên.


Và không có cách nào để thoát ra cả.


Julian quay lại văn phòng Grace tay cầm chiếc máy tính Palm Pilot. "Grace đâu?" - Anh hỏi Lisa khi không thấy Grace trong văn phòng.


"Anh không gặp cô ấy à? Cpp ấu đi xuống xe ngay sau anh mấy phút mà".


Anh chau mày. "Cô chắc không?".


"Chắc. Cô ấy bảo là cô ấy để mấy tập tài liệu trong xe".


Trước khi anh kịp hỏi gì thêm thì một phụ nữ gốc Phi xinh đẹp mặc một bộ vét màu đen cổ điển bước vào tay cầm một chiếc cặp tài liệu. Cô dừng lại ở cửa tháo giày và chùi gót chân. "Đúng là thứ hai." - Cô nói với Lisa. "Tôi vừa phải leo tám tầng cầu thang bộ vì thang máy đang bị kẹt đâu đó giữa các tầng. Còn bây giờ cô có thông tin thú vì gì cho tôi không?'.


"Chào bác sĩ Beth." - Lisa vui mừng nói rồi đưa tay lật cuốn sổ trên mặt bàn. "Chị có một cuộc hẹn lúc chin giờ với Rodney Carmicheal".


Julian lạnh người.


"Ồ không, chờ chút," - Lisa nói - "đó là bệnh nhân của bác sĩ Grace. Bệnh nhân của chị là...".


"Cô vừa nói là Rodney Carmicheal à?" - Anh hỏi.


"Vâng, anh ta gọi điện đến thay đổi lịch hẹn".


Julian không chờ cô ta nói hết câu. Anh thả chiếc Palm Pilot xuống mặt bàn Lisa và lao ra khỏi văn phòng chạy về phía cầu thang máy. Tim anh đập thình thịch, tất cả những gì anh có thể nghĩ lúc này là làm cách nào để tìm thấy Grace càng nhanh càng tốt.


Đúng lúc đó anh nhận ra âm thanh mà anh nghe thấy đúng là tiếng chuông báo động.


Anh lạnh buốt sống lưng khi tất cả bản năng mách bảo anh chuyện gì đang diễn ra. Rodney đã dừng thang máy là và Grace đang ở trong đó. Anh dám chắc điều này.


Bỗng có tiếng thét bị bóp nghẹt vang lên từ phía sau cánh cưa thang máy đang đóng chặt lại.


Mắt anh mờ đi vì tức giận và sợ hãi, anh giật mạnh à mở cánh cửa thang máy đến chỗ thông hơi.


Julian lạnh cứng người.


Anh không nhìn thấy hộp thang. Tất cả những gì anh thây chỉ là một cái hốc đen ngòm thăm thẳm. Và nó trong giống như ở trong quyển sách vậy. Tệ hơn, nêu lao xuống đó, cảm giác sẽ giống như đang bị rơi vào cái địa ngục của anh. Tối tăm. Tù túng. Chật cứng.


Anh cố lấy lại nhịp thở khi nỗi khiếp sợ dâng lên.


Trong thâm tâm, anh biết Grace đang ở dưới kia. Một mình với một kẻ điên loạn và không có một ai giúp đỡ.


Anh nghiến răng, bước lùi lại và nhảy xuống túm lấy dây cáp.


Grace cố lấy sức đẩy mạnh Rodney ra.


"Tôi không chia sẻ cô với ai!" - hắn ta gầm lên, túm lấy tay cô. "Cô là của tôi".


"Tôi không thuộc về ai trừ chính bản thân mình". Grace thúc đầu gối vào háng hắn.


Hắn ngã gục xuống sàn.


Tuyệt vọng, Grace cố bám vào cái rãnh bên vách thang máy để trèo lên cánh cửa sập ngay trên đầu. Nếu cô có thể lên được đến đó...


Rodney tóm vào eo cô và quăng cô lại vào góc thang máy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương
Yêu lại người cũ

Yêu lại người cũ

Đừng ngại ngần, cũng đừng tự day dứt, nếu tình yêu đã chọn bạn, cũng có nghĩa là

30-06-2016
Như là nước mắt

Như là nước mắt

Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ

30-06-2016
Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện là.... *** Nhà có điều kiện là sáng sớm hai vợ chồng, người

24-06-2016
Em nợ anh

Em nợ anh

- ''Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu!'' ***** Nó biết anh trong một

29-06-2016
Chờ ngày mai đến

Chờ ngày mai đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016