Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon

Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon - Chương X

↓↓

Ben đã nhìn Julian bằng ánh mắt khác, tuy nhiên cô vẫn có thể khẳng định rằng ông ta chưa sẵn lòng tin rằng một người có diện mạo như Julian có thể hiểu biết về lĩnh vực của ông ta. "Thế làm sao anh biết được điều đó?".

bạn đang xem “Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Julian trả lời bằng tiếng Hy Lạp.


Lần đầu tiên kể từ khi biết người đàn ông này cách đây một htập kỷ, Grace thấy vị tiến sĩ tỏ vẻ kinh ngạc. "Chúa ơi!" - ông ta thốt lên - "Anh nói như thể anh sinh ra để nói thứ ngôn ngữ đó".


Julian mỉm cười ý nhị nhìn Grace.


"Tôi đã nói với anh rồi mà." - Selena nói. "Anh ấy biết về các vị thần Hy Lạp hơn bất kỳ ai trên trái đất này".


Tiến sĩ Lewis phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Julian. "Đây có phải là thứ mà tôi nghĩ không?" - Ông ta hỏi. "Nó có phải là nhẫn của nguyên soái không?".


Julian gật đầu. "Đúng rồi".


"Nếu anh không phiền thì cho tôi xem thử một chút".


Julian tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay và đưa cho ông ta.


Tiến sĩ Lewis hít một hơi dài. "Của người Macedon à? Tôi đoán là thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên".


"Rất giỏi".


"Quả là một bản sao hoàn hảo." - Ben nói và đưa trả lại anh chiếc nhẫn.


Julian đeo lại chiếc nhẫn vào tay. "Đây không phải là một bản sao đâu".


"Không phải ư!?" - Ben kêu lên giọng nghi ngờ. "Nó không thể là nhẫn thật được. Thời đó quá xa rồi".


"Nó do một nhà sưu tầm cá nhân cất giữ." - Selena nói chen vào.


Ben hết nhìn người nọ lại nhìn sang người kia. "Làm thế nào anh lại có nó?" - Ông ta hỏi Julian.


Julian im lặng khi nhớ lại cái ngày anh được trao chiếc nhẫn. Anh và Kyrian xứ Thrace cùng được thăng chức sau khi hai người dũng cảm chiến đấu cứu thành Themopoly khỏi tay quân La Mã.


Đó là một trận chiến đấu khốc liệt, dai dẳng và đẫm máu.


Đội quân của họ đã bị tan tác và chỉ còn hai người bọn họ chiến đấu bảo vệ thành. Julian cứ nghĩ Kyrian cũng sẽ bỏ mặc anh, nhưng anh chàng ngốc nghếch trẻ tuổi đó đã chỉ mỉm cười với anh, mỗi tay cầm một kiếm và nói: "Hôm nay là một ngày đẹp trời để chết. Chúng ta hãy cứ giết càng nhiều bọn chó đẻ La Mã càng tốt trước khi chúng ta phải lên đò của Charon 4.


Là một kẻ hoàn toàn điên khùng. Kyrian lúc nào cũng vũ dũng vô mưu.


Sau đó, họ đã cùng nhau uống say ăn mừng chiến thắng. Và buổi sáng tiếp theo, họ tỉnh dậy và được thăng chức.


Có thánh thần, trong số những người mà Julian biết ở Macedon, Kyrian là người mà anh nhớ nhất. Kyrian là người duy nhất từng đứng sau lưng để bảo vệ anh.


"Đó là một món quà." - Julian trả lời.


Ben liếc nhìn bàn tay Julian, ánh mắt đầy thèm thuồng. "Anh có định bán nó không? Tôi sẵn lòng trả giá cao để mua nó".


"Không bao giờ." - Julian trả lời khi nhớ lại những vết thương mà anh phải chịu trong trận chiến bảo vệ thành Themopoly. "Anh không biết tôi đã phải trải qua những gì để có được nó đâu".


Ben lắc đầu. "Tôi ước gì có ai đó trao cho tôi món quà như thế này. Anh có thông tin gì về giá trị của nó không?".


"Lần cuối cùng tôi được biết thì giá trị của nó là vàng ròng tương đương trọng lượng cơ thể tôi".


Ben phá lên cười, đập tay xuống mặt bàn bói bài của Selena. "Nói hay lắm. Đó chính là số tiền chuộc mọt tướng quân bị bắt làm tù binh đúng không?".


"Đối với những kẻ hèn nhát không dám chết trên chiến trường thì đúng là như vậy".


Sự tôn trọng hiện lên trong mắt Ben khi ông ta nhìn Julian. "Anh có biết chiếc nhẫn thuộc về ai không?".


"Thuộc về Julian xứ Macedon. Anh đã bao giờ nghe nói về ông ta chưa, Ben?" - Selena trả lời thay cho Julian.


Ben há hốc mồm. Mắt trợn tròn lên. "Cô nói nghiêm túc không đấy? Cô có biết đó là ai không?"


Selena giả bộ ngơ ngác.


"Nghĩa là cô không biết," - Ben tiếp tục giảng giải. "Tesius viết rằng Julian sẽ trở thành một Alexander Đại đế thứ 2. Julian là con trai của Nguyên soái Diokles người Sparta, còn được biết dưới cái tên "Diokles đồ tể". Người đàn ông đó đã khiến cho Marquis de Sade trông như Ronald McDonald."


"Có tin đồn rằng Julian là kết quả của sự kết hợp giữa vị nguyên soái với Nữ thần Aphrodite sau khi ông ta cứu một ngôi đền của bà khỏi bị mạo phạm. Tất nhiên, ngày nay người ta cho rằng mẹ của anh ta thật ra là một nữ tu sĩ tại đền thờ Aphrodite".


"Thật à?" - Grace hỏi.


Julian đảo mắt. "Không ai quan tâm đến Julian là ai đâu. Người đàn ông đó đã chết từ quá lâu rồi".


Ben phớt lờ câu nói của anh và tiếp tục khoe sự hiểu biết cua rmình. "Người La Mã gọi anh ta là Augustus Julius Punitor..." - ông ta nói rồi quay sang Grace giải thích thêm để cô hiểu - "nghĩa là: Julian - Người trừng phạt vĩ đại. Anh ta và Kyrian thành Thrace đã mở một đường máu xuyên qua Địa Trung Hải trong cuộc chiến tranh lần thứ 4 của Macedon chống lại thành Rome và thề rằng sẽ nhìn thành phố đó đổ dưới chân mình. Anh ta và Kyrian đã gần như thành công trong việc khiến thành Rome phải quy hàng".


"Anh có biết chuyện gì đã xảy ra với Kyrian thành Thrace không?" - Julian hỏi.


Ben khẽ huýt gió. "Anh ta có một kết thúc không mấy tốt đẹp. Anh ta đã bị bắt và bị quân La Mã hành hình vào năm 147 trước Công nguyên".


Nghe đến đó Julian co rúm người lại. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ bồn chồn, anh lấy tay nghịch chiếc nhẫn. "Người đàn ông đó có lẽ là một trong những chiến binh giỏi nhất từ xưa đến nay. Anh ta yêu chiến trường hơn bất kỳ ai mà tôi từng biết". Anh lắc đầu nói: "Tôi còn nhớ một lần anh ta đánh xe ngựa vượt qua bức tường khiên để đánh thẳng vào sống lưng quân La Mã. Việc đó giúp cho binh lính của anh ta có thể đánh bại quân địch với số thương vong đếm trong lòng bàn tay". Anh chau mày. "Tôi không thể tin là họ có thể bắt giữ được anh ta".


Ben nhún vai vẻ thản nhiên. "À, thì sau khi Julian biến mất, Kyrian là nguyên soái Macedon duy nhất đáng để đứng đầu quân đội, vậy nên quân La Mã tìm cách săn lùng anh ta không từ một thủ đoạn nào".


"Chuyện gì đã xảy ra với Julian?" - Grace hỏi, tò mò không biết các nhà sử học nói gì về chuyện này.


Julian nhìn cô chằm chằm.


"Không ai biết cả." - Ben nói. "Đó là một trong những bí mật lớn nhất của thế giới cổ đại. Đó là một nguyên soái bất khả chiến bại, vậy mà đùng một cái, ở tuổi 32, anh ta biến mất không để lại dấu vết".


Ben lại vỗ một cái lên chiếc bàn bói bài của Selena. "Lần cuối cùng người ta nhìn thấy Julian là ở trận chiến Conjara. Bằng một nước đi tài tình, anh ta đã lừa được Livius rời bỏ vị trí vững vàng của mình. Đó là một trong những chiến bại thảm hại nhất trong lịch sử La Mã".


"Ai thèm quan tâm chứ?" - Julian càu nhàu.


Ben tảng lờ sự xen ngang của anh. "Sau trận chiến đó, người ta đồn rằng Julian đã nhắn tin tới Scipio con rằng anh sẽ đến tìm Scipio con để trả thù vì Scipio cha đã từng đánh bại quân Macedon. Quá khiếp sợ, Scipio con đã từ chối không chỉ huy quân đội ở Macedon và thay vào đó xung phong sang chiến đấu ở Tây Ban Nha".


Ben lắc đầu. "Nhưng trước khi Julian kịp thực hiện lời đe dọa của mình, anh ta biến mất. Người ta tìm thấy gia đình anh ta bị thảm sát tại nhà. Và sau đó câu chuyện trở nên thú vị". Ben nhìn sang Selena. "Truyền truyết Macedon thì nói rằng anh ta bị một vết thương nguy kịch trong trận chiến với Livius và trong cơn đau tột cùng, anh ta phi ngựa về nhà giết toàn bộ gia đình để họ không bị kẻ thù bắt làm nô lệ. Truyền thuyết La Mã thì lại nói rằng Scipio đã cử một nhóm binh lính tấn công Julian giữa đêm khuya. Giả thuyết cho là bọn họ đã giết chết anh ta cùng gia đình, rồi sau đó cắt nhỏ xác anh ta đem giấu đi".


Julian khịt mũi trước giả thuyết đó. "Scipio là một kẻ hèn nhát và hợm hĩnh. Hắn mà dám tấn công t..."


"Ồ thời tiết tuyệt quá phải không?" - Grace ngắt lời Julian trước khi anh để lộ tung tích.


"Scipio không phải là một kẻ hèn nhát." - Ben nói với Julian. "Không ai có thể phủ nhận những chiến tích của anh ta ở Tây Ban Nha".


Cô thấy sự căm ghét lóe lên trong mắt Julian.


Nhưng Ben có vẻ không nhận ra điều đó. "Chàng trai trẻ, cái nhẫn của anh quả thật là vô giá. Tôi tha thiết muốn biết làm cách nào người ta có thể sở hữu được nó. Và tôi sẵn sàng đổ máu để được biết điều gì đã xảy ra đối với chủ nhân thực sự của nó".


Grace nhìn sang Selena vẻ không thoải mái.


Julian nhìn Ben cười chua chát. "Julian xứ Macedon phải hứng chịu cơn thịnh nộ của các vị thần và bị trừng phạt cho sự ngạo mạn của mình".


"Tôi cho rằng đó cũng là một cách giải thích". Bỗng chuông báo thức ở đồng hồ của ông ta kêu lên. "Khỉ thật, đến giờ tôi phải đi đón vợ rồi".


Ông ta đứng dậy và chìa tay ra cho Julian. "Chúng ta gặp nhau không đúng lúc rồi, tôi là Ben Lewis".


"Tôi là Julian." - Anh vừa nói vừa lắc tay ông ta.


Ben cười lớn. Nhưng rồi ông ta nhận ra rằng Julian không hề nói đùa. "Thật không?".


"Anh có thể nói tên tôi được đặt theo tên của vị nguyên soái Macedon của anh".


"Chắc cha anh cũng giống cha tôi. Yêu tất cả những gì thuộc về Hy Lạp".


"Thực ra ông ấy trung thành với Sparta".


Ben cười lớn hơn. Ông ta liếc nhìn Selena. "Sao cô không đưa anh ấy đến dự buổi họp mặt sắp tới của chúng ta ở câu lạc bộ Socrates nhỉ? Tôi rất muốn mọi người được gặp anh ấy. Không phải lúc nào tôi cũng tìm được một người biết về lịch sử Hy Lạp cổ đại gần bằng tôi thế này đâu". Nói đoạn ông ta quay sang Julian. "Rất hân hạnh".


"Hẹn gặp lại sau nhé." - Ben nói và vẫy Selena.


"Được." - Selena nói với Julian khi Ben đã lẫn vào đám đông. "Anh, một người bạn của tôi, đã hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi. Anh đã gây ấn tượng với một trong những học giả hàng đầu về Hy Lạp cổ đại của đất nước này".


Julian có vẻ không quan tâm lắm đến điều đó, nhưng Grace thì có. "Lanie này, cậu có nghĩ rằng Julian có thể trở thành một giảng viên đại học khi anh ấy phá vỡ được lời nguyền không? Mình đang nghĩ anh ấy sẽ...".


"Đừng, Grace." - Julina ngắt lời cô.


"Đừng cái gì? Sắp tới anh sẽ cần cái gì đó...".


"Anh sẽ không ở lại đây".


Ánh mắt anh lạnh lẽo vô cảm y như ánh mắt anh đêm đầu tiên khi cô triệu gọi anh. Nó như đâm thẳng vào tim cô.


"Ý anh là gì?" - Grace hỏi.


Anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác trả lời: "Athena đã nói bà ấy có thể đưa anh trở về nhà. Một khi lời nguyền được hóa giải, bà ấy sẽ đưa anh trở lại Macedon".


Grace cảm thấy nghẹt thở. "Em hiểu rồi." - Cô nói, mặc dù cô đang chết đi ở trong lòng. "Anh sẽ chỉ lợi dụng thân xác em, rồi sau đó bỏ đi". Họng cô nghẹn đắng. "Ít nhất thì sau đó em cũng không cần phải nhờ Selena lái xe đưa về nhà".


Julian rúm người lại như thể cô vừa tát thẳng vào mặt anh. "Thế em muốn gì ở anh hả Grace? Vì sao em muốn anh ở lại đây?".


Cô không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào. Tất cả những gì cô biết là cô không muốn anh ra đi. Cô muốn anh ở lại.


Nhưng nếu anh không muốn thì cô cũng không ép.


"Anh biết không," - cô nói và ý nghĩ anh sẽ rời bỏ cô khiến cô tức giận - "em không muốn anh ở lại đây. Thực ra, sao anh không qua nhà Selena ở vài ngày nhỉ?". Rồi cô nhìn sang Selena. "Cậu không phiền chứ?".


Selena há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại như con cá đớp không khí.


Julian với tay nắm lấy cô. "Grace...".


"Đừng chạm vào người em." - Cô vừa nói vừa giằng tay khỏi tay anh. "Anh làm em nổi da gà".


"Grace!" - Selena gắt lên. "Mình không thể tin cậu lại...".


"Không sao đâu." - Julian nói giọng trống rỗng, lạnh lùng. "Ít nhất thì cô ấy cũng không tát vào mặt tôi khi trút hơi thở cuối cùng".


Cô đã khiến anh tổn thương. Grace có thể thấy điều đó trong mắt anh, nhưng chính anh cũng làm cô tổn thương. Thật kinh khủng.


"Gặp lại cậu sau." - Cô nói với Selena rồi để mặc Julian đứng đó.


Selena thở dài nhìn Julian trong khi anh dõi theo bước chân Grace đang bỏ đi. Toàn thân anh bất động như đá và cô thấy hàm anh giật giật.


"Họ tấn công, họ ghi bàn. Một cú đánh xuyên thẳng qua tim nhằm trúng vào những dây thần kinh tự ái".


Julian nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt giận dữ. "Nói cho tôi biết, bà đồng. Lẽ ra tôi phải nói thể nào?".


Selena trộn bộ bài. "Tôi không biết." - Cô nói vẻ đăm chiêu. "Tôi đoán là anh không bao giờ có thể phạm sai lầm nếu trung thực".


Julian vuốt mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chiếc bàn của Selena. Anh không định làm Grace buồn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Lạnh...

Lạnh...

Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt

24-06-2016
Dê con nhanh trí

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê

24-06-2016
Đôi cánh thiên thần

Đôi cánh thiên thần

Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn này đến bạn khác sờ vào "đôi cánh" ấy.

01-07-2016
Có một mùa hoa ở lại

Có một mùa hoa ở lại

Ai rồi cũng sẽ đi qua những tháng ngày vụng dại của tuổi trẻ. Ai rồi cũng có lúc

24-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s