Bây giờ thì họ đã mặt đối mặt, và ở một tư thế bình đẳng hơn một chút. - đấy là trường hợp có ai đó có thể đứng ở tư thế bình đẳng với một người đàn ông mang trong mình một sức mạnh và uy lực đến vậy.
bạn đang xem “Người tình kỳ ảo - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bỗng nhiên ý thức một cách đầy đủ về sự hiện diện của anh tác động mạnh đến cô.
Anh ấy có thật!
Thánh thần ơi, hoá ra cô và Selena đã gọi được anh ấy hiện lên thật.
Đôi mắt anh nhìn chòng chọc vào mắt cô, khuôn mặt trông khắc kỷ và hoàn toàn chẳng có gì vui vẻ. "Tôi không hiểu vì sao tôi lại ở đây. Nếu cô không muốn tôi, vì sao cô lại gọi tôi?"
Cô suýt thì rên lên khi nghe anh nói. Tệ hơn là trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh cơ thể mạnh mẽ, rắn chắc ánh vàng của anh áp vào da thịt cô.
Không biết cảm giác được làm tình suốt đêm với một người đàn ông tuyệt vời đến mức khó tin thế kia sẽ như thế nào nhỉ?
Và anh sẽ vô cùng ngọt ngào ở trên giường. Hẳn không còn gì nghi ngờ về việc đó cả. Với những cử chỉ anh vừa thể hiện với cô, chẳng cần phải nói sẽ còn tuyệt đến thế nào ...
Chỉ riêng ý nghĩ đó đã làm cô căng lên. Có gì đặc biệt ở người đàn ông này?
Trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy ham muốn nhục dục như lúc này. Chưa bao giờ! Cô có thể, nói đúng theo nghĩa của nó, đè anh xuống sàn nhà và thưởng thức anh.
Chuyện này thật vô lý.
Nhiều năm qua, cô đã quá quen với việc tình dục được mô tả bằng những từ ngữ sinh động nhất - một số bệnh nhân của cô thậm chí còn cố tình gây sốc hoặc kích thích cô.
Nhưng chưa bao giờ có ai khơi được ngọn lửa hừng hực này trong cô.
Nhưng với anh, tất cả những gì cô có thể nghĩ là ôm anh trong tay và ấn anh nằm xuống đất.
Ý nghĩ hoàn toàn xa lạ đó làm cô thức tỉnh.
Grace định mở mồm để trả lời câu hỏi của anh nhưng lại thôi. Cô sẽ phải làm gì với người đàn ông này?
Ngoài chuyện kia.
Cô lắc đầu nghi hoặc: "Thế tôi phải làm gì với anh?"
Mắt anh mờ đi vì ham muốn khi anh tiến lại phía cô.
Ôi, vâng, cơ thể cô van vỉ, xin hãy chạm khắp thân thể tôi."Dừng lại!" cô quát anh và cả chính bản thân cô, để lấy lại tự chủ. Lý trí vẫn đang chiếm ưu thế chứ không phải hoóc môn của cô. Cô đã phạm phải sai lầm đó và cô không muốn lặp lại.
Cô nhảy lên thêm một bậc và nhìn chằm chằm vào anh. Trời đất quỉ thần ơi, anh ta quá đẹp trai. Mái tóc vàng bồng bềnh của anh thả xuống ngang lưng và ở lưng chừng được buộc bằng một sợi dây da màu nâu sẫm. Trừ ba cái tua nhỏ không có hạt đính, còn lại tất cả các tua của sợi dây da đó đều gắn hạt và túm tua rua lúc lắc theo từng cử động của anh.
Hàng mi màu nâu sẫm che rợp đôi mắt vừa lôi cuốn vừa như đe doạ. Đôi mắt đang nhìn cô đầy khao khát.
Và giây phút đó, cô thực sự muốn giết chết Selena.
Nhưng cũng chưa bằng ước muốn được bò lên giường với người đàn ông này và cắn ngập hàm răng cô vào làn da rám nắng kia.
Dừng lại ngay!
"Tôi không hiểu cái gì đang diễn ra ở đây," cuối cùng cô cất tiếng. Cô phải suy nghĩ một cách thấu đáo chuyện này để tìm ra một giải pháp. "Tôi cần phải ngồi xuống một phút và anh..." Cô đưa mắt nhìn khắp cơ thể hoàn hảo của anh. "Anh cần phải mặc quần áo vào."
Khoé miệng Julian hơi giật giật. Trong suốt cuộc đời anh, cô là người đầu tiên từng yêu cầu anh điều đó.
Thật ra, từ trước khi anh phải chịu lời nguyền,tất cả những người đàn bà mà anh gặp đều chẳng mong gì hơn ngoài việc lột hết quần áo anh ra. Càng nhanh càng tốt. Và sau khi bị lời nguyền, những người triệu gọi anh dành nhiều ngày chỉ để nhìn ngắm cơ thể trần truồng của anh, đưa tay rờ rẫm khắp người anh, thưởng thức vẻ đẹp của anh.
"Anh đứng chờ đây một phút," cô nói rồi chạy lên gác.
Anh nhìn theo đôi mông cô lắc theo nhịp bước chân, cơ thể anh lập tức nóng và cương cứng lên. Cắn chặt răng cố gắng phớt lờ sự thôi thúc trong từng thớ thịt, anh buộc mình nhìn ngắm xung quanh. Phân tán tư tưởng rõ ràng là cách tốt nhất – ít nhất là cho tới khi cô đầu hàng anh.
Điều đó sẽ không lâu đâu. Không một người phụ nữ nào có thể giữ mình với anh được lâu.
Mỉm cười cay đắng trước ý nghĩ đó, anh liếc nhìn căn nhà.
Anh đang ở đâu và bây giờ là giai đoạn nào đây?
Anh không còn biết là anh đã bị giam cầm bao lâu rồi nữa. Tất cả những gì anh còn nhớ là âm thanh của giọng nói qua các thời kỳ, là sự biến đổi và phát triển dần của ngôn ngữ và ngữ âm theo thời gian.
Ngước mắt nhìn ánh sáng trên đầu, anh chau mày. Không có lửa. Thế cái kia là cái gì nhỉ? Nước mắt anh dàn dụa vì nhìn lâu nên anh đưa mắt nhìn ra xa.
Đó chắc hẳn là bóng đèn, anh quyết định.
Này, tôi cần thay cái bóng đèn. Làm ơn tắt hộ tôi cái công tắc cạnh cửa được không Kay?
Nhớ lại lời người bán hàng, anh nhìn ra cửa và nhìn thấy một cái mà anh đoán là cái công tắc. Julian rời cầu thang và kéo cái công tắc xuống, lập tức đèn tắt phụt. Anh lại bật lại công tắc lên.
Anh mỉm cười. Không biết thời đại này còn có điều gì kỳ diệu nữa không?
"Đây này."
Julian nhìn thấy Grace đang đứng ở dưới chân cầu thang. Cô ném cho anh một miếng vải xanh sẫm hình chữ nhật. Anh đỡ lấy nó ôm vào ngực trong khi vẫn không thể tin nổi ý định của cô.
Người phụ nữ này thực sự có ý định anh phải mặc quần áo sao?
Thật khác thường. Anh nhíu mày và cuốn tấm vải quanh hông.
Grace chờ cho anh đi khỏi cửa mới nhìn anh. Ơn Chúa, cuối cùng thì anh ta cũng đã được che lại. Chả trách vì sao thời Victoria người ta lại nhất định phải có lá vả. Thật quá tệ là vườn nhà cô lại không có thứ đó. Loại cây duy nhất mọc ở đó là những bụi cây nhựa ruồi và cô ngờ rằng anh ta sẽ không thích thứ đó.
Grace tiến về phía phòng khách và ngồi xuống tràng kỉ. "Giúp tớ với, Lanie." Cô thì thầm một mình. "Tớ sẽ bắt cậu phải trả giá cho chuyện này."
Và anh ở đó, ngồi xuống cạnh cô, đốt lên ngọn lửa đam mê trong cơ thể cô bằng sự có mặt của anh.
Ngồi dịch về phía kia của chiếc tràng kỉ, Grace nhìn anh đầy dò xét. "Thế anh sẽ ở lại đây trong bao lâu?"
Ồ, câu hỏi hay lắm, Grace. Sao không hỏi anh ta về thời tiết hay về dấu hiệu của anh ta, những cái mà mày quan tâm? Vớ vẩn!
"Đến ngày trăng tròn tháng sau." Đôi mắt băng giá của anh hơi tan ra một chút. Và khi anh đưa mắt nhìn khắp cơ thể cô thì ánh mắt của anh nhanh chóng chuyển từ lạnh giá sang rực cháy chỉ trong hai nhịp tim đập.
Anh nhoài người về phía cô, đưa tay định chạm vào khuôn mặt cô.
Grace đứng bật dậy và đi lại phía đầu kia của bàn uống cà phê. "Có phải anh định nói là tôi sẽ mắc kẹt với anh trong một tháng nữa không?"
"Đúng rồi."
Grace choáng váng đưa tay dụi mắt. Cô không thể phục vụ anh ta trong vòng một tháng được. Cả một tháng trời! Cô phải có trách nhiệm, nghĩa vụ.
Cô có một thói quen mới cần phải học.
"Nghe này," cô nói. "Dù anh có tin hay không thì tôi cũng có một cuộc sống riêng. Một cuộc sống không hề có anh trong đó."
Từ nét mặt anh ta cô có thể nói rằng anh ta chẳng hề để tâm đến những gì cô vừa nói. Không hề. "Nếu cô nghĩ rằng tôi sung sướng lắm khi ở đây với cô thì cô đã nhầm lẫn một cách đáng buồn. Tôi đảm bảo với cô rằng tôi ở đây không phải do tôi lựa chọn."
Những lời nói của anh làm cô đau nhói.
"Ồ vâng, nhưng không phải tất cả con người anh đều cảm thấy thế đâu." Cô đưa mắt nhìn phần phía dưới của anh vẫn đang dựng đứng.
Nhìn xuống dưới đùi và cái túm lùm lùm phồng lên dưới chiếc khăn tắm, anh thở dài. "Thật không may, tôi cũng chẳng thể điều khiển được cái đó khá hơn gì việc tôi có mặt ở đây."
"À, thế thì cửa kia," cô nói và chỉ về phía cửa ra vào. "Cẩn thận không nó đập vào mông khi anh đi ra."
"Tin tôi đi, giá mà tôi có thể đi được."
Grace lưỡng lự trước những lời nói của anh, nghe có vẻ nghiêm trọng. "Anh có định nói với tôi là tôi không thể đọc thần chú khiến anh biến mất hay đưa anh trở lại cuốn sách không?"
"Tôi tin rằng câu thần chú của cô là bingo."
Cô lặng im.
Chậm rãi đứng lên, Julian nhìn chằm chằm vào cô. Trong tất cả những thế kỉ mà anh chịu đựng lời nguyền, đây là lần đầu tiên có chuyện này xảy ra. Tất cả những người phụ nữ khác gọi anh đến đều biết anh là ai, và họ vô cùng sung sướng được dành trọn một tháng trong vòng tay anh, sung sướng sử dụng cơ thể anh làm họ thoả mãn.
Trong suốt cuộc đời anh, kể cả trước và sau khi bị lời nguyền, chưa từng có một người phụ nữ nào mà lại không thèm muốn xác thịt của anh.
Điều này ...
Thật khác thường.
Một sự hạ nhục.
Thật đáng xấu hổ.
Hay là lời nguyền đang yếu dần đi? Cũng có thể cuối cùng thì anh cũng được tự do?
Nhưng ngay cả khi thoáng có ý nghĩ đó vụt qua trong đầu, anh cũng thừa biết rằng một khi các vị thần Hy Lạp đã trả thù, thì hình phạt của họ cả hai thiên niên kỷ sau cũng không thể nào giảm đi.
Trước đây, đã rất lâu rồi, đã có lần anh chiến đấu chống lại lời nguyền. Khi đó anh đã tin rằng anh có thể được tự do. Nhưng hơn hai nghìn năm bị giam cầm và chịu sự tra tấn dai dẳng đã dạy anh một điều – cam chịu.
Anh đang ở địa ngục của mình, và từng là một người lính, anh chấp nhận hình phạt.
Nuốt cục đắng đang chẹn ngang họng, Julian dang rộng tay và đưa cơ thể anh ra mời cô. "Cô có thể làm gì với tôi tuỳ thích. Hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì để cô vui."
"Thế thì tôi ước sao anh biến đi."
Anh buông thõng tay xuống. "Trừ điều đó."
Thất vọng, Grace bắt đầu đi đi lại lại. Ham muốn của cô đã lui vào tầm kiểm soát và đầu óc cô tỉnh táo hơn, cô đang cố tìm một giải pháp. Nhưng bất chấp mọi nỗ lực của cô, dường như không có giải pháp nào cả.
Một cơn đau kinh khủng lại tấn công thần kinh cô.
Cô có thể làm gì với anh ta trong vòng một tháng, những một tháng trời đây?
Hình ảnh của anh lại choán lấy cô, tóc anh rủ xuống trùm hai người như một tấm rèm khi anh vào sâu trong cô, tra tấn cô.
"Tôi cần một số thứ ..." Giọng Julian cất lên.
Cô quay lại đối diện với anh, cơ thể cô vẫn đòi có anh.Thật quá dễ dàng để đầu hàng anh ta. Nhưng điều đó là không đúng. Cô không muốn dùng anh theo cách đó. Giống ...
Không, cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa. Cô không muốn nghĩ về nó nữa.
"Gì cơ?" Cô hỏi.
"Thức ăn," Julian nhắc lại. "Nếu cô không dùng tôi đúng cách, cô có phiền không nếu tôi ăn?" Ánh mắt bẽn lẽn nửa giận dỗi trên mặt anh cho cô thấy anh không muốn phải hỏi xin bất kỳ cái gì.
Rồi cô chợt nghĩ, điều này kỳ cục và khó xử với cô như vậy thì không hiểu anh ta cảm thấy thế nào? Bị lôi từ một nơi nào đó mà anh ta đang sống và bị ném vào cuộc đời cô như một viên sỏi bắn từ súng cao su? Chắc hẳn phải kinh khủng lắm.
"Không vấn đề gì," cô nói rồi hướng dẫn anh đi theo cô. "Nhà bếp ở trong này." Cô dẫn anh đi qua cái hành lang ngắn về phần sau của ngôi nhà.
Cô mở tủ lạnh và để anh nhìn vào trong tủ. "Anh muốn ăn gì?"
Thay vì nhòm vào tủ lạnh, anh vẫn đứng cách đó ba bước chân và hỏi "Cô có còn miếng pizza nào không?"
Chương trước | Chương sau