Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Em ở đâu - Marc Levy - Chương 3

↓↓

- Tôi khuyên cô nên ở sạch một chút, nếu không với cái nỏng và ẩm thế này, chằng mấy chốc da cô sẽ mọc đầy mụn!

bạn đang xem “Em ở đâu - Marc Levy” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tôi không đổ mồ hôi!


- Ồ, có chứ, cô bạn quý của tôi! Cô sẽ đổ mồi hôi như tất cả mọi người, tin tôi đi. Nhân tiện, cô đến giúp tôi chất hàng lên xe nào! Chúng ta có mười lăm túi bột mì phải phân phát trong chiều nay.


Sandra chùi hai tay vào quần và đi về phía nhà kho. Susan đi sát theo sau. Khi nhìn thấy hai cánh cửa nhà kho để mở toang, cô dấn bước và chạy vượt lên phía trước Sandra. Cô vào nhà kho và nhìn quanh khắp những chiếc giá để hàng, điên lên vì tức giận.


- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!


- Có chuyện gì vậy? Sandra hỏi.


- Chúng ta bị mất một số bao bột rồi.


- Nhiều không?


- Tôi làm sao biết được, hai mươi, ba mươi bao, phải kiểm kê mới biết được.


- Làm thế có ích gì, nó cũng chẳng giúp ta tìm lại được những bao hang đã mất.


- Nó có ích bởi vì tôi nói với cô như vậy và bởi vì tôi là người phụ trách ở đây. Tôi phải báo cáo về sự việc đã xảy ra. Đã bao nhiêu chuyện thế còn chưa đủ hay sao, đến phát điên lên được!


- Cô bình tĩnh đi, cô có nổi cáu lên như thế cũng chẳng thay đổi được chuyện gì đâu.


- Cô im miệng đi Sandra, ở đây,tôi là người ra lệnh, vì thế, cho đến khi có lệnh mới, cô đừng có mang cái kiểu bình luận như vậy ra nói ở đây rõ chưa.


Sandra chụp lấy vai Susan, ghé sát vào mặt cô. Một đường mạch máu xanh chạy ngang trán Sandra.


- Tôi không thích cái cách cô nói chuyện với tôi, tôi không thích cái kiểu của cô, tôi nghĩ đây là một tổ chức nhân đạo chứ không phải là một trại lính, nếu như cô tự coi mình như một anh binh nhì, hãy tự đi mà đếm mấy cái bao bột của cô đi.


Cô quay gót đi và dù Susan gào lên cách mấy kêu cô quay lại ngay lập tức, cô cũng chẳng mảy may để ý. Vài dân làng đã tập trung lại đứng nhìn, Susan xua xua tay về phía trước như để xua họ đi. Những người đàn ông nhún vai giải tán còn đám phụ nữ nhìn cô ra vẻ không hài lòng. Cô nhấc hai bao lương thực đang còn nằm dưới đất lên và xếp lên giá. Rồi cô lụi hụi tiếp tục làm cả ngày, cho tới khi đêm xuống, cô nén cơn giận và nuốt những giọt nước mắt vào trong. Lưng dựa vào vách, cô cảm nhận được hơi nóng mà bức tường đã hấp thụ trong suốt một ngày đang lan toả đến tận vùng thắt lưng của cô. Cảm giác thật êm dịu. Cô lấy mũi chân vạch mấy chữ cái lên nền đất, một chữ P thật lớn, cô ngồi ngắm trước khi lấy đế giày xoá đi rồi lại viết một chữ J lớn và cô thì thầm : "Tại sao cậu lại đi, Juan?" Khi cô về đến nhà, Sandra đã không còn ở đó.


Ngày 1 tháng Hai năm 1978


Susan,


Một cuộc chiến sôi nổi mà có lẽ em chưa từng thấy bao giờ đang bắt đầu, cuộc chiến của những quả bóng tuyết. Anh biết là em cười vào những trận bão mà người dân ở đây phải chịu, nhưng quả thật trận bão đã tới cách đây ba đêm thật kinh khủng, và suốt mấy ngày nay anh phải chôn chân ở nhà. Cả thành phố hoàn toàn tê liệt, bị phủ dưới một chiếc áo choàng trắng dày đến tận nóc xe hơi. Sáng nay, những tia nắng mặt trời đầu tiên đã trở lại. Lũ trẻ con, người lớn, người cao tuổi, tất cả đều đổ ra chơi trên các vỉa hè, đó là lý do có câu mở đầu lá thư này của anh. Có lẽ lát nữa anh sẽ mạo hiểm ra khỏi nhà đi mua thêm lương thực tiếp tế, mặc trời rét như cắt. Nhìn thành phố như thế này thật đẹp! Lâu lắm rồi anh không nhận được thư của em. Khi nào thì em lại về? Liệu lần này em có thể cố gắng thu xếp để ở lại hai hay ba ngày không? Năm mới có vẻ hứa hẹn nhiều điều tốt lành. Ban giám đốc hài lòng về công việc của anh. Em sẽ không nhận ra anh đâu. Hầu như tất cả các tối, hễ không phải làm việc là anh đi chơi cho đến sáng, và rất thường xuyên như thế. Anh cảm thấy kỳ kỳ khi nói với em về chuyện công việc của anh, giống như bỗng chốc, chúng ta bước vào thế giới người lớn mà chưa hề ý thức về sự thay đổi đó. Một ngày không xa, chúng ta sẽ nói chuyện về con cái của chúng ta và chúng ta sẽ nhận ra rằng chính chúng ta đã trở thành những ông bố bà mẹ. Đừng bắt đầu nhăn mặt lại như thế, từ đây anh có thể nhìn thấy em đó! Khi anh nói con cái của chúng ta, đó chỉ là một cách nói thôi, anh không muốn nói con của em hay của anh, đó chỉ là một hình ảnh, anh cũng hoàn toàn có thể viết "những đứa cháu của chúng ta", nhưng hẳn ngay lập tức em sẽ nghĩ rằng không bao giờ em có thể sống đến già, đủ để trở thành bà. Em và những điều cả quyết đầy bi quan của em! Dù có thế nào đi nữa, thời gian ở đây đang trôi với một tốc độ chóng mặt, và anh đang chờ đợi mùa xuân tới, một khoảng thời gian lạc quan hơn khi ngày em trở lại đến gần. Anh hứa với em, năm nay sẽ không có bất cứ cuộc cãi cọ nào nữa, anh sẽ chỉ nghe em nói với anh tất cả những gì em muốn kể cho anh nghe, và chúng ta sẽ cùng chia sẻ với nhau khoảng thời gian quý báu mà mỗi năm anh vẫn chờ đợi như chờ một đêm Giáng sinh giữa mùa hè này. Trong khi chờ đến mùa đó, anh gửi đến em cả một trời nụ hôn.


Philip.


Chú thích:


(1) Bữa ăn sáng quá buổi người ta thường dùng khi dậy muộn vào những ngày nghỉ, thay cho cả bữa trưa.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có những lúc,

28-06-2016
Bí kíp cua trai

Bí kíp cua trai

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo

24-06-2016
Cá Tháng Tư đáng nhớ!

Cá Tháng Tư đáng nhớ!

Đến bây giờ, nó và những người bạn cũ không còn gặp nhau nhiều nữa vì mỗi người

26-06-2016

XtGem Forum catalog