Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Em ở đâu - Marc Levy - Chương 10 - Hết

↓↓

Trong cảm xúc của một tình yêu vô bờ bến, Susan nhào về phía Lisa và ôm em trong lòng. Trong vòng tay xiết chặt ngọt ngào, cô thì thầm vào tai em: "Mẹ tự hào về con biết bao." Gương mặt Lisa sáng lên một nụ cười mong manh.

bạn đang xem “Em ở đâu - Marc Levy” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Con đã có bạn trai. Có thể năm sau bọn con sẽ cũng đến ở Manhattan, gần trường đại học.


- Lisa, dù lựa chọn của con là thế nào, mẹ sẽ mãi mãi yêu con, theo cách riêng của mẹ, dù có thể đó không phải là cách của một bà mẹ.


Lisa đặt tay mình lên bàn tay mẹ và, với một nụ cười trìu mến không thể cưỡng lại trên môi, em đã nói với mẹ rằng:


- Mẹ có biết điều mâu thuẫn của con là gì không? Có thể con đã không phải là con gái của mẹ, nhưng mẹ sẽ mãi mãi là mẹ của con.


Họ hứa với nhau ít nhất sẽ thử thỉnh thoảng viết thư cho nhau. Thậm chí, có thể vào một ngày đẹp trời, nếu Lisa muốn, em sẽ đến thăm Susan. Rồi em đứng lên, đi vòng qua bàn và vòng tay ôm lấy mẹ. Em vùi đầu vai mẹ và hít thở mùi hương của một loại xà phòng làm thức dậy trong em bao kỷ niệm.


- Bây giờ con phải đi đây, con sẽ bay đi Canada, Lisa nói. Mẹ có muốn xuống với con không?


- Không, người ấy đã không muốn lên, và mẹ nghĩ như vậy lại hay hơn.


- Mẹ có muốn con nói với bố điều gì không?


- Không, Susan trả lời.


Lisa đứng lên và đi về phía lối ra. Khi em đến gần cửa, Susan gọi với theo:


- Con để quên sợi dây chuyền trên bàn!


Lisa quay người lại và mỉm cười:


- Không, con chắc chắn là mình không quên gì hết, mẹ ạ.


Rồi cánh cửa ô kính lớn đóng lại sau lưng em.


* * *


Thời gian mất dần mốc quy chiếu của nó, còn Philip thì mất dần sự bình tĩnh. Một cảm giác hoảng hốt khi anh không còn kiên nhẫn được nữa, anh lao lên chiếc thang cuốn. Anh gặp con gái ngay tại nơi hai chiếc thang đi ngược chiều gặp nhau, anh đang đi lên, cô bé đi xuống, nó mỉm cười nhìn anh.


- Con sẽ đợi bố dưới kia hay là bố đợi con trên đó? Lisa hỏi, giọng cô bé nói sát bên tai anh.


- Con đừng đi đâu đấy, bố đi một vòng, bố quay lại ngay lập tức.


- Con có đi đâu đâu, bố đi đấy chứ!


- Chờ bố dưới kia, thế thôi! Bố đến liền!


Trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn, anh đẩy vài người đi xung quanh ra để lấy lối đi. Cái thang cuốn chuyển động chậm chạp vẫn còn khiến cho họ ở xa nhau. Ở nơi mà những bậc thang duỗi phẳng ra và biến mất dưới lớp chắn, anh ngẩng đầu lên. Anh đang đứng đối diện với Susan, ngay bậc nghỉ của cầu thang.


- Em đã để anh chờ phải không? Cô hỏi, một nụ cười đầy xúc động trên môi.


- Không.


- Anh đến đây lâu chưa?


- Anh cũng chẳng biết nữa.


- Anh đã già đi, Philip ạ.


- Thật là tử tế, cảm ơn em.


- Không, em thấy anh rất đẹp.


- Em cũng vậy.


- Em biết, em cũng vậy, em đã già đi, điều đó không thể tránh khỏi.


- Không, anh muốn nói rằng em cũng vậy, em rất đẹp.


- Lisa mới thật là tuyệt vời.


- Ừ, đúng vậy.


- Cảm giác thật lạ khi chúng ta gặp lại nhau ở đây, Susan nói.


Philip nhìn về phía quầy bar, ánh mắt lo lắng.


- Em có muốn...


- Em không nghĩ rằng đó là một ý kiến hay đâu. Hơn nữa, e là bàn đã có người khác ngồi rồi, cô nói tiếp, trên môi cô lại nở một nụ cười nữa.


- Làm sao mà mọi chuyện lại như thế này, Susan?


- Có thể Lisa sẽ giải thích với anh, hoặc có thể không! Em rất tiếc, Philip.


- Không, em không hề tiếc!


- Đúng thế, có thể anh nói đúng. Nhưng thực sự, em không hề muốn anh nhìn thấy em ngày hôm qua.


- Giống như trong ngày cưới của anh phải không?


- Anh biết là em đã đến ư?


- Ngay từ giây phút đầu tiên em đặt chân vào nhà thờ, anh đã đếm từng bước chân em khi em đi lùi lại phía sau.


- Philip, chưa bao giờ có một lời nói dối nào tồn tại giữa chúng ta.


- Anh biết, chỉ có vài lý do và vài cái cớ đôi khi lẫn lộn với nhau.


- Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở đây, cái điều quan trọng mà em muốn nói với anh trong thư – cô hít một hơi thật dài – điều mà ngày hôm ấy em đến để nói với anh, đó là em có thai Lisa và...


Tiếng loa phóng thanh vang lên cắt ngang phần cuối câu nói của cô.


- Và sao? Anh hỏi tiếp.


Cô nhân viên hãng hàng không thông báo lần cuối cùng yêu cầu hành khách đi Miami làm thủ tục lên máy bay.


- Đó là chuyến bay của em, Susan nói, "Last Call"... Anh nhớ không?


Philip nhắm mắt lại. Bàn tay Susan chạm nhẹ lên má anh.


- Anh vẫn giữ nụ cười kiểu Charlie Brown. Đi xuống nhanh đi, hãy đến chỗ con bé, anh đang muốn điều đó lắm mà, còn em, em sẽ lỡ chuyến bay mất nếu anh cứ đứng như vậy trước mặt em.


Philip ôm Susan vào lòng và đặt một nụ hôn lên má cô.


- Hãy chăm sóc ình, Susan.


- Đừng lo, đó là nghề của em mà! Thôi nào! Anh đi đi!


Anh bước ra bậc thang đầu tiên. Cô gọi anh một lần cuối.


- Philip?


Anh quay người lại.


- Susan?


- Cảm ơn anh!


Nét mặt anh giãn ra.


- Không cần cảm ơn anh, hãy cảm ơn Mary.


Và trước khi anh biến mất khỏi tầm nhìn của cô, cô phồng hai má lên hết cỡ, xòe lòng bàn tay thổi đến anh một nụ hôn. Cái vẻ mặt hề ấy là hình ảnh cuối cùng cô để lại cho anh.


* * *


Trong khi sảnh lớn của sân bay, vài hành khách ngạc nhiên khi thấy một cô gái trẻ dang rộng đôi tay, chờ một người đàn ông người ướt sũng đang đứng dưới chân cầu thang cuốn lớn. Màu sắc của chiếc thang mờ đi, hòa vào ký ức chung về một chiếc cầu trượt sơn màu đỏ đã cũ.


Anh ôm chặt cô bé vào lòng.


- Bố ướt hết rồi, bên ngoài trời mưa lớn đến thế sao? Em nói.


- Một trận bão! Con muốn làm gì bây giờ?


- Cuối cùng thì chuyến bay của con tối nay mới khởi hành cơ! Bố đưa con về nhà đi!


Lisa nắm lấy tay Philip và kéo anh về phía cửa.


Từ trên chiếc cầu vượt ở trên cao, Susan nhìn thấy cả hai người rời khỏi sân bay, gương mặt cô rạng rỡ đầy trìu mến.


Philip quay số máy ở nhà trên hộp điện thoại gắn trong xe, Mary nhấc máy ngay lập tức.


- Con ở với anh, bố con anh đang về nhà, anh yêu em.


Ngày 22 tháng Mười, Sam bảo với vị giám đốc mới của trung tâm NHC rằng có nghi ngờ một đợt áp thấp đang hình thành tại vùng biển Caribes. Bốn ngày sau, con số 5 hiện lên trên màn hình phía sau ba chữ S.


Cơn bão mạnh nhất trong số tất cả các cơn bão của thế kỷ, rộng 280 km, đang di chuyển với tốc độ hơn 360km/giờ về phía khu vực Trung Mỹ.


Đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày Susan lại ra đi. Thomas đã vào trường trung học, Lisa và Stephen đang trải qua những tuần đầu tiên tại trường đại học. Mấy hôm nữa cô bé dọn đến sống trong căn hộ nhỏ ở Manhattan. Philip và Mary thỉnh thoảng lại nhắc đến ý định rời Montclair để quay về sống tại New York.


Mitch đổ bộ xuống vùng bờ biển Honduras ngày 30 tháng Mười, vào lúc trời xẩm tối. Trong đêm hôm ấy, hai phần ba lãnh thổ nước này bị tàn phá, mười bốn nghìn bốn trăm con người thiệt mạng...


...Và cũng trong đêm hôm ấy, ở cách đó vài ngàn cây số, ở "phía bên kia thế giới", trong quán bar của một nhà ga sân bay, một người phục vụ gốc Mê-hi-cô sắp sửa kết thúc ca làm việc của mình, anh đưa nhát giẻ cuối cùng lau chiếc bàn dựng sát bên khung cửa kính.


For you!!!


Chú thích:


[1] Trong hệ thống giáo dục của Mỹ, tương đương với trường trung cấp - ND


[2] Trong hệ thống giáo dục của Mỹ, bằng do hệ thống trường Junior College hoặc một số trường khác cấp, thường chương trình học kéo dài hai năm - ND


[3] Trường Mỹ thuật ở New York


[4] Florence Nightingale là người Anh (1820-1910), được tôn vinh như một nhân vật tiêu biểu trong lĩnh vực chăm sóc y tế vì những hoạt động tích cực của cô - ND


[5] Thủ đô Honduras . Tiếng địa phương là "những ngọn đồi bạc".


[6] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản, có nghĩa là "Quý cô da trắng"-ND


[7] Một loại rượu mạnh của Mỹ - ND


[8] Một đảng phái chính trị tại Nicaragua (Frente Sandinista de Liberación Nacional) tạo nên một cuộc cách mạng tại nước này vào năm 1979-ND

Chương trước

↑↑
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016
Sinh nhật cuối cùng

Sinh nhật cuối cùng

"Anh có yêu em không?" Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch.

30-06-2016
Trả ơn

Trả ơn

Người bán rùa lòng dạ đen tối ấy tuy có một vạn đồng bỏ túi nhưng nhà bị ăn

29-06-2016
"Anh có nhớ em không?"

"Anh có nhớ em không?"

Hãy cứ kiên trì thương, kiên trì yêu một người; dù cho có đôi khi người đó không

25-06-2016
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016
Một canh bạc

Một canh bạc

Tôi thua. Thua trắng tay. Chiếc Dream II cũng đi nốt. Thành "cờ bạc" giúi vào tay tôi

30-06-2016

XtGem Forum catalog