(1) Con mèo trên mái tôn nóng bỏng (Cat on a Hot Tin Roof) là vở kịch kinh điển kể về một gia đình miền Nam nước Mỹ trong bối cảnh khủng hoảng, viết năm 1955 của nhà soạn kịch Mỹ Tennessee Williams.
bạn đang xem “Đời không như là mơ - Kristan Higgins ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Kiểm soát bản thân đi, Nancy," nội nói to, lắc mạnh mấy cục đá của mình.
"Đừng có bảo con phải làm gì, bà già," mẹ lẩm bẩm trả lời, biết quá rõ là nội điếc đến nỗi không nghe được.
"Vậy vì sao cháu lại bỏ nghề kế toán?" bố hỏi. Ngạc nhiên thật, sao bố cứ dai như đỉa thế nhỉ?
"Có khi chúng ta nên ngừng tra khảo Cal đi ạ." Tôi cáu kỉnh gợi ý. Cal đã trở nên rất yên lặng bên cạnh tôi.
Bố ném cho tôi một cái nhìn tổn thương. "Con gái rượu, bố đang cố gắng tìm hiểu xem vì sao một người lại có thể đánh đổi một công việc ổn định tốt đẹp để có thể lao động chân tay hằng ngày mà."
"Đó là một câu hỏi chính đáng," Andrew hùa vào.
A. Chính đáng. Đúng từ khóa. Tôi nhắm mắt lại. Thôi xong rồi, tôi nghĩ. Tôi đã đúng.
Callahan bỏ tay tôi ra. "Cháu bị kết tội biển thủ hơn một triệu đô la," anh nói giọng bình tĩnh. "Cháu bị mất chứng chỉ kế toán và phải ngồi tù 19 tháng trong nhà tù liên bang ở Virginia. Cháu vừa ra hai tháng trước." Anh nhìn bố tôi, mẹ tôi, rồi Andrew, "Có câu hỏi gì không ạ?"
"Cậu là một tên tội phạm?" nội nói, nghển cái cổ xương xương lên để nhìn Cal. "Tôi biết mà."
CHO ĐẾN LÚC BUỔI TRƯNG BÀY kết thúc, tôi đã cố gắng kể với mọi người trong nhà về tình huống của Cal. Phải công nhận, tôi đã làm việc đó rất thảm hại, lại còn hoàn toàn bất ngờ nữa. Tôi đã lên kế hoạch để nghĩ ra cái gì đấy thuyết phục hơn là nói Nghe thì thế thôi chứ không tệ lắm đâu... Vả lại, Margs đã bỏ rơi tôi, nói rằng có một việc khẩn và chị sẽ không về nhà cho tới ít nhất là nửa đêm.
"Hài lòng chưa?" tôi hỏi Callahan, vào xe và dùng dùng thắt lưng an toàn.
"Grace, tốt nhất là nên thành thật ngay từ đầu," anh nói, mặt có chút lạnh lùng.
"Tốt, đúng ý anh rồi đấy."
"Nghe này," anh nói, không khởi động xe. "Anh xin lỗi nếu em thấy không thoải mái. Nhưng gia đình em nên biết."
"Và em sẽ nói với họ! Chỉ là không phải tối nay thôi."
Anh nhìn tôi một lúc lâu. "Cảm giác như nói dối vậy."
"Đó không phải là nói dối! Nó là nêu vấn đề từng tí một. Đi từ từ. Suy xét đến cảm giác của người khác, thế thôi."
Tôi ngồi trong chiếc xe bất động, nhìn chằm chằm ra phía trước. Họng tôi nghẹn lại, tay nóng bừng. Một điều đã rõ. Tôi sẽ phải dành nhiều thời gian để nói chuyện điện thoại trong mấy ngày tới đây rồi.
"Grace," Callahan lặng lẽ nói, "em có chắc là em muốn ở bên anh không?"
Tôi ấp úng. "Cal, tuần này em đã tự bắn vào chân mình vì anh. Em đã nói với Hiệu trưởng là em đang hẹn hò với anh! Em đưa anh tới đám cưới của em gái mình! Em chỉ không nghĩ là anh cần đi khắp nơi với dấu hiệu đó khắc trên trán thôi."
"Em muốn anh nói dối bố em sao?" anh hỏi.
"Không! Em chỉ... em muốn tế nhị, chỉ thế thôi. Em biết gia đình mình, Cal. Em chỉ muốn từ từ cho họ biết chuyện về quá khứ của anh. Thay vào đó, anh lại nổi nóng ầm ầm."
"Thật ra, anh không có nhiều thời gian để lãng phí."
"Vì sao? Anh bị u não à? Hay là bọn chó săn lần theo anh ngay lúc này? Một phi thuyền hành tinh khác đang tới bắt cóc anh chăng?"
"Theo như anh biết thì không," anh trả lời khô khốc.
"Vậy. Em hơi... bực mình. Thế thôi. Em chỉ... Nghe này, về nhà thôi. Em phải gọi mấy cuộc điện thoại. Và em sẽ ở bên nhà em đêm nay," tôi nói.
"Grace," anh bắt đầu.
"Cal, chắc em phải có đến 20 cái tin nhắn trên điện thoại rồi. Em phải sửa bài luận cuối kỳ cho học sinh lớp mười, và đăng điểm của tất cả các lớp trước thứ Sáu tới. Em vẫn chưa nghe tin gì về vụ chủ nhiệm. Em đang rất căng thẳng. Em chỉ cần một chút thời gian ở một mình thôi. Được chứ?"
"Được." Anh khởi động xe. Chúng tôi về nhà trong im lặng. Khi rẽ vào lối lên nhà, tôi nhảy khỏi xe.
"Ngủ ngon," anh nói và ra khỏi xe.
"Ngủ ngon," tôi trả lời, bắt đầu bước đi. Rồi tôi quay người, trở lại và hôn anh. Một lần. Một lần nữa. Cái thứ ba. "Chỉ là em hơi căng thẳng thôi," tôi nhắc anh bằng giọng nhẹ nhàng, cuối cùng cũng lùi lại.
"Được rồi. Rất dễ thương nữa," anh nói.
"Để dành đấy, cậu nhóc," tôi trả lời, siết chặt tay anh.
"Anh chỉ không thể cứ nói dối khơi khơi như thế, em yêu," anh nhìn xuống đất.
Khó mà có thể giận một người vì điều đó. "Em hiểu," tôi nói. Angus từ trong nhà sủa ra. "Nhưng em thật sự phải làm việc bây giờ."
"Ừ." Anh hôn lên má tôi và bước về phía nhà mình. Tôi thở dài và quay vào nhà.
Chương trước | Chương sau